Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 8: Gặp lại nữ chủ

Ba ngày sau, biệt thự và xe thể thao của Âu Dương Húc đều bán xong, cộng với tiền bán đồ nội thất và dây chuyền kim cương cùng với túi xách hàng hiệu trước đó. Hiện giờ, trong thẻ của Âu Dương Húc tổng cộng có 3500 vạn.

Cất thẻ cẩn thận xong, Âu Dương Húc hưng phấn lái xe nhà rời khỏi biệt thự. Đầu tiên, cậu thuê một gara hơn 50 mét vuông gần biệt thự, dĩ nhiên không phải vì để xe mà dùng để chứa vật tư. Nếu không, cậu cũng không thể làm trò mà đem vật tư thu hết vào không gian trước mặt mọi người chứ có đúng hay không!

Dù sao không gian cũng là đồ vật nghịch thiên, cậu cũng không muốn làm chuột bạch bị đem đi phòng nghiên cứu đâu, vì thế cậu cần một cái kho hàng để trung chuyển.

Sau khi có kho hàng rồi, Âu Dương Húc liền lái xe đi nội thành. Nghĩ đến danh sách hàng hóa, Âu Dương Húc trực tiếp lái xe đi trung tâm bách hóa. Đồ vật trong danh sách quá nhiều, nếu đi ra ngoài cửa hàng chuyên biệt mua thì sẽ tốn rất nhiều tiền, nhưng nếu đi trung tâm bách hóa thì lại khác. Vì nơi này là khu mua sắm bình dân, quần áo so với hàng vỉa hè tốt hơn nhưng lại so với cửa hàng nhãn hiệu cao cấp tiện nghi hơn. Có thể nói là hàng ngon giá rẻ.

Đỗ xe ở bãi xe xong, Âu Dương Húc trực tiếp đi tầng 2 khu bán giường trước mua đệm chăn. Sau đó lại đi tầng 3 mua quần áo theo yêu cầu trong danh sách.

Đi vào một nhà bán quần áo vận động, Âu Dương Húc tìm cửa hàng trưởng, nhìn sơ qua kiểu dáng liền lập tức cùng đối phương đặt hàng.

"Ý, kia không phải là Âu Dương Húc sao?" Đang bồi bạn tốt Hoàng Y Y đi xem quần áo ở tầng 3, Tô San liếc mắt một cái liền thấy được Âu Dương Húc đang nói chuyện với cửa hàng trưởng trong cửa hàng chuyên bán quần áo vận động.

Nhìn về phía bạn tốt đang chỉ, quả nhiên Hoàng Y Y cũng thấy được đối phương.

"Đi qua chào cậu ta một cái đi!" Lôi kéo tay bạn tốt, Tô San mang ả đi qua.

"200 đôi giày thể thao nam, 200 giày thể thao nữ. Lấy cả đồ mùa đông và mùa hè. Áo thun ngắn tay nam nữ mỗi loại 100 cái. Quần lửng nam nữ mỗi loại 100 cái. Âu Dương tiên sinh, ngài xem không có vấn đề gì chứ?" Đưa biên lai đã viết tốt, nữ cửa hàng trưởng nhiệt tình thân thiết dò hỏi.

Aiz, hôm nay là ngày đại may mắn nha, cư nhiên gặp được một vị đại gia như vậy. Chẳng những mua nhiều còn không thèm trả giá nữa.

"Không có vấn đề gì. Tôi đem tiền đặt cọc chuyển qua cho cô." Vừa nói, Âu Dương Húc vừa chuyển ngay 5 vạn tiền đặt cọc qua cho đối phương.

"Tốt. Xin ngài để địa chỉ và số điện thoại của ngài lại, sau khi sắp xếp xong, chúng tôi sẽ đưa qua cho ngài."

"Được!" Gật đầu, Âu Dương Húc đem địa chỉ gara và số điện thoại của mình cho đối phương.

"Này, Âu Dương Húc, cậu mua nhiều quần áo và giày như vậy là để làm gì thế?" Đi vào trong cửa hàng, vừa vặn nghe được cuộc nói chuyện của Âu Dương Húc và cửa hàng trưởng, vì thế Tô San tò mò nhìn về phía Âu Dương Húc hỏi.



"À, công ty mẹ tôi làm từ thiện. Quần áo và giày này đó dùng để tặng cho nạn dân vùng núi đó mà."Âu Dương Húc mỉm cười ung dung đáp lại. Thật ra khi chọn nơi này mua vật tư thì cậu cũng đã nghĩ ra cái cớ này trước rồi.

"Oa, dì thật là thiện tâm!" Tô San nhịn không được khen mẹ của Âu Dương Húc.

"Đúng vậy, người vừa thiện tâm lại tài giỏi như mẹ của Âu Dương tiên sinh hiện tại càng ngày càng ít!" Nữ cửa hàng trưởng ở một bên cũng mỉm cười vội vàng nhân cơ hội nịnh hót một phen.

Những công ty làm việc từ thiện đều thường định kỳ làm từ thiện. Nếu làm tốt quan hệ, nói không chừng sau này có hoạt động loại này, đối phương sẽ còn tới đặt hàng nữa thì sao.

"A Húc, tôi, tôi muốn nói chuyện với cậu." Nhìn nam nhân đứng trước mặt mình, Hoàng Y Y chủ động mở miệng yêu cầu nói chuyện với cậu.

Nghe vậy, Âu Dương Húc nhìn quần áo hôm nay Hoàng Y Y mặc đánh giá từ trêи xuống dưới. "Được, tôi cũng rất muốn cùng với cô bạn học Hoàng Y Y này nói chuyện cho tốt!"

Hoàng Y Y, tôi bảo đảm với cô sau lần nói chuyện này xong, sắp tới cô mà nhìn thấy tôi sẽ phải đi đường vòng!

"A Húc, tôi không phải cố ý tổn thương cậu. Nhìn cậu vì tôi mà bị tai nạn xe, vì tôi mà thương tâm khổ sở. Tim tôi cũng rât đau, thật sự rất đau, cậu có biết không?" Nói đến câu này, Hoàng Y Y đỏ hốc mắt, trong ánh mắt tràn đầy nước mắt.

Hay cho một bộ dáng nhu nhược đáng thương, nếu để cho nguyên chủ nhìn thấy không biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu đây? Nhưng mà tiếc quá á, cậu không phải là nguyên chủ, hơn nữa, cậu đối với nữ nhân không có cái gọi là thương hương tiếc ngọc gì gì đâu á.

"Bạn học Hoàng Y Y, kẹp tóc của cô, áo và váy của cô, lắc tay, giày sandal, còn có túi của cô. Cộng tất cả lại tổng là 531 vạn 8000. Tôi giờ giảm giá cho cô 20%, cô trả cho tôi 400 vạn, chúng ta thanh toán xong." Nhìn chằm chằm một thân trang phục của ả, Âu Dương Húc ý cười doanh doanh nói.

Đem mấy thứ này lấy về đem đi bán ở chợ second-hand, ít nhất chắc cũng được 300 vạn đi!

"Tôi....." Nghe nam nhân nói vậy, Hoàng Y Y kinh ngạc trừng lớn đôi mắt. Nghe qua như sét đánh ngang tai, không thể tin nổi!

Cái gì? Cậu, cậu ta dám kêu mình trả lại 400 vạn cho cậu ta???

"Mấy thứ này, bổn thiếu gia một cái cũng không muốn tặng cho cô. Trả tiền đi!" Âu Dương Húc nhất định đòi lại 400 vạn.



"A Húc, tôi......" Nhìn nam nhân đối diện vẻ mặt ngạo mạn, Hoàng Y Y không khỏi nhăn mày.

400 vạn? Ả làm sao lấy đâu ra 400 vạn được chứ???

"Cô nếu không có 400 vạn thì đem quần áo cởi ra trả lại cho tôi. Bên này có quần áo vận động, cô có thể mua một bộ để thay cho bộ quần áo trêи người cô đó." Âu Dương Húc cười cười vì ả ra chủ ý.

"A Húc, chúng ta là bạn tốt nhất, sao cậu lại có thể, sao cậu lại có thể đối xử với tôi như vậy?" Oán độc nhìn nam nhân, Hoàng Y Y ủy khuất chảy xuống nước mắt.

Âu Dương Húc, cậu dám, cậu dám khiến tôi phải cởi quần áo trước mặt mọi người. Cậu thật dám!!!

"Nè nè nè, cô đừng nói như tôi khi dễ cô không bằng. Mấy thứ này vốn thuộc về tôi, tôi chỉ lấy đồ vật của mình về thôi, có cái gì sai hả? Lại nói, bạn học Hoàng Y Y bất quá chỉ là sinh viên nghèo mà thôi. Một thân quần áo này, cho dù cô có làm mười công việc trong 1 tháng cũng không thể nào mua nổi. Nếu tôi gọi 110 nói cô trộm đồ vật của tôi thì cô nghĩ cảnh sát sẽ tin cô? Hay là tin tôi hả?" Cầm điện thoại trong tay, Âu Dương húc cười ha hả hỏi ả.

Nữ nhân đáng ghét, dám không cởi quần áo trả lại cho tôi, tôi sẽ lập tức báo nguy cho cảnh sát bắt cô đi luôn. Tôi xem coi cô còn mặt mũi gì nữa không, đừng có mà âm hồn bất tán quấn lấy tôi!

"Cậu......" Hoàng Y Y trừng mắt hung hăng cắn chặt miệng mình, khuôn mặt tức giận đến xanh mét.

Thật ra Hoàng Y Y rất rõ ràng, Âu Dương Húc là phú nhị đại, nếu Âu Dương Húc mà muốn chỉnh ả, ả chỉ là một sinh viên nghèo tuyệt đối sẽ không đấu lại được cậu ta!

"Phiền cô lấy một bộ tiện nghi nhất cho vị bạn học này của tôi nhé, bộ nào rẻ nhất á. Cô ta rất nghèo!" Âu Dương Húc nghiêng đầu nhìn cửa hàng trưởng phân phó.

"Vâng!" Nghe vậy, cửa hàng trưởng lập tức tìm một bộ quần áo và một đôi giày cầm lại đây.

"Bộ này giảm giá 50%, áo ngắn tay, quần lửng cùng giày thể thao giảm hết chỉ còn lại 380."

"Thật tiện nghi nha, bạn học Hoàng Y Y, 400 đồng thôi, cô đừng nói là cô không có nha?" Âu Dương Húc quay đầu nhìn về phía nữ nhân bị cậu chọc tức muốn nổ phổi.

"Tôi trả nổi!" Sắc mặt xanh mét cầm lấy bộ quần áo mà cửa hàng trưởng đưa qua, Hoàng Y Y xoay người đi vào phòng thử đồ.

END CHƯƠNG 9.