Mạt Thế Chi Nghịch Tập Pháo Hôi

Chương 47: Tần phương gia nhập

Sáng sớm ngày 23 tháng 6, Tần Phương kéo theo một rương lớn thật lớn, gọi xe đi tới quân khu.

Đang chạy thao luyện ở sân thể ɖu͙ƈ nhận được điện thoại của mẹ, Âu Dương Húc và Ngô Hạo Thiên lập tức chạy ra ngoài cửa lớn đón Tần Phương.

"Mẹ!" Nhìn thấy người tới, Âu Dương Húc vui mừng không thôi.

"Dì, ngài tới rồi!" Ngô Hạo Thiên tươi cười vội vàng đi lên tiếp nhận rương lớn. Truyện Hot

"Cậu gọi tất cả lính của cậu tập hợp lại đi, tôi có chuyện muốn nói với tất cả mọi người!" Tần Phương vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Được, con đã biết!" Ngô Hạo Thiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

- ------------

Phòng huấn luyện, Ngô Hạo Thiên tập hợp tất cả mọi người lại. Mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì, một đám cực kỳ kinh ngạc ngồi dưới đất nhìn Âu Dương quân y cùng với người phụ nữ xa lạ ở phía trước lão đại của mình.

"Tự giới thiệu một chút, tôi là Tần Phương, là mẹ của Âu Dương Húc." Tần Phương đi tới trước mặt mọi người, tự nhiên hào phóng giới thiệu bản thân.

"À, thì ra là mẹ của Âu Dương quân y, hèn gì lại giống Âu Dương quân y tới như vậy nha!"

Nghe thấy thế, Lưu Chí Siêu bất đắc dĩ cốc Vương Quân một cái. "Ngu ngốc, cậu nói ngược rồi!"

"À à, xin lỗi, ý của tôi là Âu Dương quân y lớn lên rất giống dì – đẹp trai!" Vương Quân vội vàng bổ sung.

Nhìn thoáng qua Vương Quân và Lưu Chí Siêu, Tần Phương tiếp tục nói: "Ngày mai sẽ xảy ra việc gì, tôi nghĩ tôi không nói ra thì mọi người đều rõ rồi. Về phía của tôi, tôi đã đem tất cả cổ phần của công ty Chính Phương mà tôi cùng với chồng tôi nhiều năm tâm huyết có được, còn có cả ba căn biệt thự đứng tên của tôi, cùng với năm chiếc xe toàn bộ bán đi."

Nghe được lời này, Âu Dương Húc choáng váng. "Mẹ, ngài bán công ty à?"

"Đứa nhỏ ngốc, thế đạo muốn rối loạn. Công ty không bán đi thì cũng không thể giữ được. Hơn nữa, mẹ hy vọng con sống càng tốt hơn". Tần Phương vừa nói vừa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay con trai mình.

"Các vị chiến sĩ bộ đội đặc chủng, hiện tại trong tay tôi có 800 triệu tài chính, mà toàn bộ số tiền này sẽ vì đại đội bộ đội đặc chủng dùng để mua sắm vật tư. Cùng lúc đó, tôi và con trai tôi Âu Dương Húc cũng sẽ chính thức gia nhập đại gia đình bộ đội đặc chủng cánh quân thứ mười tám với mọi người!" Tần Phương dõng dạc nói.

"Tám, tám trăm triệu hả? Dì ơi ngài giàu thật a!"

"Đúng vậy, đúng vậy!" Tất cả mọi người đều bị vị phú bà này làm chấn động liên tục gật đầu.

"Hạo Thiên, chỗ này có tám thẻ vàng, mỗi một thẻ có một trăm triệu." Tần Phương vừa nói vừa đem tám thẻ ngân hàng đưa cho Ngô Hạo Thiên.

"Cám ơn dì!" Ngô Hạo Thiên gật đầu trịnh trọng nhận lấy thẻ vàng nói cám ơn.

Không thể không nói, Tần Phương là một người phụ nữ rất quyết đoán và cực kỳ thông minh. Bà biết mạt thế sắp tới công ty giữ không được nên bà đã đem công ty biến thành tiền. Đồng thời, bà cũng biết Tiểu Húc trong đại đội không có căn cơ nên bà hào phóng trực tiếp đem tám trăm triệu cho hết bên đại đội bộ đội đặc chủng, làm tất cả mọi người không thể không vui vẻ phục tùng hai mẹ con bà!

"Tới đây, mọi người hoan nghênh dì gia nhập đội ngũ, cám ơn dì đã đem tài sản tích tụ cả đời của mình đều cống hiến cho chúng ta!" Ngô Hạo Thiên là người thứ nhất vỗ tay hoan nghênh.

"Cảm ơn dì!" Mọi người trăm miệng một lời vỗ tay nhiệt liệt, đối với dì Tần Phương đều cực kỳ cảm kϊƈɦ.

"Tiểu Húc, em cảm thấy tiền này nên mua vật tư gì?" Ngô Hạo Thiên quay đầu thương lượng với người yêu.

Tiểu Húc là người xuyên việt, là tiên tri, mạt thế cần nhất là thứ gì, không ai so với cậu rõ ràng nhất.

"Này đó tiền không thể tất cả đều mua đồ ăn đồ uống đươc. Chúng ta còn có đồ vật quan trọng muốn mua." Âu Dương Húc rút ba thẻ vàng trong tay Ngô Hạo Thiên ra.



"Mẹ, nơi này có ba trăm triệu, một trăm triệu mua nước, mặt khác hai trăm triệu mua thức ăn. Trước khi trời tối đem tất cả tiền trong này đều tiêu hết."

"Ừ, mẹ biết rồi!" Tần Phương gật đầu nhận lấy thẻ vàng.

"Vương Quân, cậu mang theo năm chiến sĩ, lái hai chiếc xe tải quân dụng đi cùng với dì. Nếu có người hỏi thì nói là quân đội thu mua vật tư." Ngô Hạo Thiên hạ lệnh.

"Vâng!" Vương Quân nghe vậy đứng lên chọn ra năm người, sau đó cùng với Tần Phương cùng nhau rời đi.

"Hạo Thiên, em yêu cầu ba trăm triệu đều mua ngọc thạch. Dư lại hai trăm triệu tốt nhất có thể cầm đi mua chút súng ống đạn dược." Âu Dương Húc lại rút ra ba thẻ.

"Được, em dẫn người đi mua ngọc thạch đi, còn việc súng ống đạn dược cứ giao cho anh!" Ngô Hạo Thiên gật đầu nói.

"Ừ, Lưu Chí Siêu, Trương Minh, Chu Hiểu Huy, mọi người đi cùng với tôi!" Âu Dương Húc gọi ba người này rồi sau đó cũng đi khỏi.

- --------------

Buổi tối 5 giờ, ba đội người đều về tới quân bộ. Toàn bộ vật tư, ngọc thạch cùng với súng ống đạn dược đều được bịt kín giấu ở nhà kho của đại đội bộ đội đặc chủng.

Sau khi trở về, Âu Dương Húc tắm rửa xong xuôi, cùng Tần Phương nói một tiếng buổi tối sẽ không trở về rồi sau đó chạy đi tìm Ngô Hạo Thiên.

"Hạo Thiên?" Liếc thấy người đàn ông đang phát ngốc nhìn chằm chằm một đống ngọc thạch ở kho hàng, Âu Dương Húc nhẹ gọi một tiếng.

"Tới đúng lúc, anh đang muốn tìm em đây!" Ngô Hạo Thiên giữ chặt tay người yêu khẽ hôn lên mặt cậu.

"Nhớ em à?" Âu Dương Húc chớp chớp mắt cười hỏi.

"Vì sao lại cần mua nhiều ngọc thạch tới như vậy a?" Ngô Hạo Thiên nhìn chằm chằm người yêu khó hiểu hỏi.

"Bởi vì ngọc thạch có thể tụ được nguồn năng lượng W. Nếu chúng ta ở trong phòng được phủ kín ngọc thạch, như vậy khả năng chúng ta sẽ có thể trở thành người thức tỉnh so với người bình thường cao hơn gấp ba lần!"

"Gấp ba lần!" Ngô Hạo Thiên nghe vậy không khỏi có chút khϊế͙p͙ sợ.

Người yêu đã từng nói với anh virus W và nguồn năng lượng W. Vì thế nên Ngô Hạo Thiên rất rõ ràng ý nghĩa của người thức tỉnh là gì. Đó chính là chúa tể tương lai của mạt thế đấy!

"Hì hì, vậy bây giờ anh đã rõ chưa?" Âu Dương Húc cười hỏi.

"Ừ, anh hiểu rồi. Có em thật quá hạnh phúc!" Nếu không phải được người yêu chỉ điểm, anh làm sao biết được nhiều việc liên quan về mạt thế như vậy? nếu không có người này, chỉ sợ anh cùng với đại đội bộ đội đặc chủng đều đã sớm biến thành tang thi rồi đi?

"Đi thôi, chúng ta đi hẹn hò, đi dạo phố, ăn cơm, xem phim. Hôm nay có lẽ là một buổi tối bình yên cuối cùng rồi!" Nói tới đây, Âu Dương Húc khẽ thở dài một tiếng.

"Được!" Ngô Hạo Thiên gật đầu kéo tay người yêu cùng nhau ra khỏi cửa lớn kho hàng.

Đêm nay, Âu Dương Húc chọn một nhà hàng sushi Nhật cùng ăn tối với Ngô Hạo Thiên.

Cửa phòng ăn vừa đóng lại, hai người giống như hai cổ nhân ngồi xếp bằng trêи đệm, cùng nhau ăn mỹ vị trêи chiếc bàn thấp, cảm giác này có vẻ không tồi.

"Uống chén rượu đi!" Cầm lấy bầu rượu, Âu Dương Húc rót cho mình và Ngô Hạo Thiên một ly rượu gạo.

"Nếu chúng ta hai người đều uống rượu, vậy thì ai lái xe?" Ngô Hạo Thiên mỉm cười nhìn cậu nói.

Nghe vậy, Âu Dương Húc cười. "Buổi tối yên bình cuối cùng mà anh còn sợ say rượu lái xe á?"



Ngô Hạo Thiên nghe thế nhướng mày. "Cũng đúng, bất quá chúng ta cũng không nên uống quá nhiều."

"Yên tâm, chỉ một bình nhỏ thôi mà." Âu Dương Húc nâng chén rượu lên cười nhìn về phía anh.

"Thôi được rồi." Ngô Hạo Thiên dưới ánh mắt mong đợi của người yêu cầm lấy ly rượu.

"Chờ một chút!" Nhìn người đàn ông bắt đầu muốn uống rượu, Âu Dương Húc vội vàng kêu ngừng lại.

"Làm sao vậy?" Ngô Hạo Thiên nghiêng đầu vẻ mặt khó hiểu.

"Uống như vậy này!" Âu Dương Húc nâng tay đang cầm ly rượu của mình quấn lên cánh tay đang nâng ly rượu của Ngô Hạo Thiên.

"Tiểu Húc!" Nhìn thấy động tác này của cậu, Ngô Hạo Thiên hơi hơi ngây người.

Đây là, đây là tư thế uống rượu giao bôi a! Là vợ chồng tân hôn kết hôn mới có thể dùng tư thế này uống rượu giao bôi.

"Uống đi, về sau cơ hội có thể uống rượu cũng sẽ không quá nhiều!" Nói xong, Âu Dương Húc là người đầu tiên uống sạch ly rượu.

"Được!" Ngô Hạo Thiên gật đầu cũng uống sạch ly.

"Hạo Thiên, hứa với em. Nếu về sau em có xảy ra chuyện gì, anh nhất định phải chăm sóc thật tốt cho mẹ em nhé!" Âu Dương Húc kéo tay anh, trịnh trọng đem mẹ mình giao phó cho đối phương.

Ngô Hạo Thiên trong nguyên tác là boss vai ác, cho dù có chết, cũng nhất định sẽ ở cuối mạt thế mới có thể chết. Nhưng bản thân cậu lại không giống vậy, cậu chẳng qua chỉ là một pháo hôi qua đường* mà thôi. Nói không chừng, không biết chừng khi nào sẽ chết.

(* nguyên gốc: "打酱油" – mua nước tương)

"Tiểu Húc, anh đảm bảo với em, chỉ cần anh còn sống, dù là em hay là dì, anh đều sẽ bảo hộ mọi người an toàn. Tuyệt đối không cho hai người chịu bất kỳ thương tổn nào." Làm một người đàn ông, anh có trách nhiệm bảo vệ đối với người anh yêu nhất.

"Hạo Thiên, em biết anh rất tốt với em, em cũng biết anh sẽ che chở em. Chỉ là, em vốn là một cái pháo hôi, em sợ, em sợ em không trốn thoát được chỉ dẫn của nguyên tác, cùng với vận mệnh mà nguyên tác đã sắp xếp cho em." Nói tới đây, Âu Dương Húc khẽ thở dài.

Trong nguyên tác, Âu Dương Húc chỉ ở mạt thế sống được ba năm, tuy rằng cậu đã không còn là Âu Dương Húc trước kia. Nhưng mà, cậu không biết, cậu có thay đổi được nguyên tác an bài, có làm mình tránh được cái chết hay không.

"Không, có thể thay đổi được. Hết thảy đều có thể thay đổi. Không phải em cũng đã khiến cho vận mệnh của anh và mọi người ở đại đội bộ đội đặc chủng thay đổi rồi hay sao?" Ngô Hạo Thiên nhìn cậu, mày nhíu chặt nói.

Biết càng nhiều, anh càng sợ. Anh sợ Tiểu Húc của anh sẽ thật sự xảy ra chuyện gì, thật sự sẽ rời bỏ anh.

"Không, hết thảy còn chưa có bắt đầu đâu, hiện tại nói em thay đổi vận mệnh của mọi người còn sớm lắm!"

Chỉ cần mạt thế còn chưa kết thúc, ai cũng sẽ không biết được vận mệnh mình có thay đổi hay không. Không đến một phút cuối cùng, ai cũng sẽ không biết Ngô Hạo Thiên đời này rốt cuộc có thể biến thành tang thi vương hay không không phải sao?

"Tiểu Húc, tin tưởng anh, nhân định thắng thiên. Chúng ta có thể, có thể thay đổi tất cả những thứ không tốt, có thể vĩnh viễn ở bên nhau." Ngô Hạo Thiên ôm chặt lấy cậu, nói từng câu từng chữ vô cùng kiên định.

"Ừ, vì anh, mặc kệ kết quả như thế nào. Em đều phải cố gắng tranh, xông vào một lần."

Nếu đã quyết định muốn thay đổi vận mệnh, vậy thì nỗ lực sống sót. Vì thế, vì người yêu của mình, vì người thân của mình, Âu Dương Húc nhất định phải kiên trì đến cùng.

"Được, bất cứ lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh em." Ngô Hạo Thiên nắm lấy tay cậu, cho cậu sự cỗ vũ lớn nhất của mình.

"Vâng!"

Người đàn ông này chính là động lực khiến cậu muốn liều mạng sống ở mạt thế. Vì người đàn ông yêu cậu đến như vậy, vì đoạn tình yêu được tới không dễ này, cậu nhất định phải nỗ lực sống sót!