Mạt Thế Chi Công Đức Vô Lượng

Chương 77: Tham ăn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thanh Thạch

Không thể không nói lực tín ngưỡng nồng đậm quanh thân Lăng Thanh Vân vô cùng hữu dụng, chỉ cần bám lực tín ngưỡng vào gậy nanh sói, tổn thương đối với tang thi sẽ vô cùng kinh người.

Đưa Điền Hằng về khu an toàn thành phố S xong, Lăng Thanh Vân liền mang theo Trang Thành đi tỉnh JS. Dọc đường đi, hai người còn gặp mấy tang thi cấp ba cấp bốn.

Tang thi cấp ba cấp bốn thân thể đều dị thường cứng rắn, nhưng ngay cả như vậy, Lăng Thanh Vân vẫn có thể dùng gậy nanh sói bọc lực tín ngưỡng dễ dàng đập nát đầu bọn chúng. Nếu là Trang Thành ra tay thì “Cửu âm bạch cốt trảo” cũng đồng dạng đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.

Hai người cùng nhau chạy, Trang Thành cố gắng học nói chuyện, vốn là chuyến đi vô cùng ấm áp, lại bị điện thoại của Đỗ Dã và phía HN gọi tới đánh vỡ tất cả.

“Ngu xuẩn!” Lăng Thanh Vân cúp điện thoại, nhịn không được mắng. Có người hoài nghi hắn là chuyện bình thường nhưng hắn không ngờ phía HN thế mà đã làm thực nghiệm!

Cái gì gọi là nếu mình không giao ra phương pháp dùng tinh hạch tang thi để thăng cấp, chỉ sợ sẽ có càng nhiều người tiến hóa vì tìm kiếm thực lực mà biến thành tang thi?

Bọn họ cảm thấy hắn thật sự là đại lương thiện sao? Lương thiện đến độ nói thẳng hết tất cả ra? Tinh hạch tang thi có thể biến con người thành tang thi, điều này không phải đã sớm được công nhận sao? Thế mà còn có người ngu ngốc muốn dùng tinh hạch tang thi để tăng lên thực lực?

Phỏng chừng không đơn giản là người tiến hóa theo đuổi thực lực đúng không? Chuyện này phía HN khẳng định cũng nhúng tay vào!

“Trên thân tang thi là ma khí, trên thân người tiến hóa là thần lực, hai loại lực lượng này đâu có khả năng hòa cùng một chỗ? Những người đó thật ngu ngốc!” Tiểu Công đột nhiên xuất hiện, trong tay còn ôm một món đồ trang trí bằng thủy tinh, không đúng, kia giống như là bình rượu hình rồng! Thời nay có không ít người dùng rượu và thuốc lá làm quà tặng, giá các loại rượu càng ngày càng đắt mà bao bì bình đựng cũng càng ngày càng tinh xảo, trong siêu thị trước kia Lăng Thanh Vân làm việc cũng có bình rượu giống Tiểu Công đang ôm, hình như giá mấy ngàn?

Đương nhiên, thế đạo hiện giờ, tiền tài là cặn bã, cho dù Tiểu Công lấy ra một cái túi mấy chục vạn hay cái đồng hồ mấy trăm vạn thì cũng là bình thường, nhưng mà rượu…

Lần trước Tiểu Công uống rượu xong chạy loạn khắp nơi, hại hắn đuổi theo mất cả ngày, hiện tại thế mà còn uống rượu? Lăng Thanh Vân đoạt lấy bình rượu kia: “Mày còn muốn uống rượu? Không sợ uống xong lại say khướt à?”

“Trả lại cho tôi! Tôi chỉ thấy cái bình đẹp thôi mà!” Tiểu Công nhe răng uy hiếp Lăng Thanh Vân, nhưng kỳ lân tuổi nhỏ thì răng có cái gì đáng sợ? Mấy tháng này thường thường phải đối mặt với móng tay răng nanh thật dài và ánh mắt phát xanh của Trang Thành, Lăng Thanh Vân đã sớm không sợ răng nanh của người khác, thậm chí còn cảm thấy đáng yêu.

“Thế tao uống hết rượu xong trả bình cho mày!” Lăng Thanh Vân đẩy đầu nó ra, cười tủm tỉm nói, lúc này mới phát hiện rượu trong tay thì ra là rượu Mao Đài nồng độ cao.

Hắn nhớ rõ sau khi bà qua đời, hắn chạy đến cái nhà kia, từng dùng hai đồng mua một chai rượu trắng rẻ tiền nhất đổ vào miệng, tuy rằng uống một nửa trào một nửa, nhưng cũng nhờ vậy mà biết được mình có tửu lượng tốt. Sau hắn cũng hay uống bia, nhưng tới giờ, hắn đúng là chưa từng nếm thử loại rượu nào quý như vậy!

“Không được! Đây là của tôi!” Tiểu Công dị thường phẫn nộ lại không dám đi cướp, chỉ sợ không cẩn thận đập vỡ cái bình. Lúc trước kỳ thật nó lấy được hai bình, đáng tiếc bình kia nó mới uống được hai hớp đã không cẩn thận làm vỡ…

Thời điểm nó vẫn là kỳ lân trưởng thành hô phong hoán vũ, uống không ít các loại quỳnh tương tiên nhưỡng, những rượu này tuy rằng tràn ngập linh khí nhưng lại hoàn toàn không có vị rượu. Ngược lại rượu ở tinh cầu này, hương vị vô cùng nồng đậm, lúc uống tựa hồ có thể cay đến trong lòng, khiến người cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Cái nơi không có chút linh khí này kỳ thật không phải cái gì cũng không có, không phải sao?

“Thanh Vân, gà!” Lăng Thanh Vân còn muốn đùa Tiểu Công thêm tý nữa, Trang Thành lúc nãy rời đi đã trở lại, còn đưa cho hắn một con… gà hoang?

Vùng duyên hải Giang Nam, hầu như cái gì cũng có người nuôi, dù sao lượng thịt tiêu thụ mỗi ngày là một con số khổng lồ. Nhưng mặc kệ là trâu lợn dê hay là gà vịt ngỗng, đại bộ phận gia súc khi không có người chăm sóc liền chết đói, chết rét, có sống sót thì sợ là cũng đã bị con người giờ nhìn thấy con chuột cũng muốn ăn giết thịt hết rồi. Liền nói đến chó mèo đi, cho dù chủ nhân không nỡ giết thì những người khác cũng sẽ nghĩ đủ biện pháp để giết ăn thịt. Dưới tình hình này, Trang Thành có thể bắt được cũng chỉ có thể là gà hoang.

Cắt tiết, vặt lông, bởi vì là gà hoang, thịt không nhiều lắm nhưng được cái chắc thịt, phỏng chừng hương vị sẽ không tồi.

Lăng Thanh Vân lấy từ không gian ra một bộ xoong nồi, bỏ gà vào nồi đun, trả rượu cho Tiểu Công, dặn nó không được uống nhiều, sau đó mới bắt đầu nói sự tình ở khu an toàn với Trang Thành.

Trang Thành nghe Lăng Thanh Vân kể xong, giống hệt như Tiểu Công lúc nãy uy hiếp Lăng Thanh Vân nhe răng nanh sáng bóng. Nếu Lăng Thanh Vân không cần trăm triệu công đức, hai người bọn họ đã có thể làm độc hành hiệp, nhưng hiện tại, thế nào cũng phải đối mặt với phiền toái này!

“Chúng ta, không quay về!” Cuối cùng Trang Thành mở miệng. Mặc kệ phía HN hay quốc gia khác, hoặc là những khu an toàn khác ở nước Z, liền tính nay bọn họ tụ tập tại khu an toàn thành phố S, nhiều người kiềm chế lẫn nhau như vậy, phỏng chừng trong thời gian này cũng sẽ không xảy ra chuyện gì, thậm chí còn tăng cường phòng ngự cho khu an toàn thành phố S. Một khi đã như vậy, trước hết bọn họ sẽ không quay về!

“Cũng đúng, lúc này không tất yếu tự đưa mình lên cửa tranh cãi với bọn họ!” Lăng Thanh Vân gật đầu, cho khoai tây đã cắt thành khối luộc chín để một bên vào nồi, thêm ít dầu, đảo đều trong chốc lát rồi bắc ra, ăn kèm với con gà đã được hầm chín.

Lúc này, Lăng Thanh Vân chỉ cần điền đầy bụng là đủ rồi, đương nhiên sẽ không ninh thật lâu, bởi vậy con gà này rất dai, nhưng ngay cả như vậy, hương vị vẫn rất nồng đậm.

“Thơm quá!” Uống mấy hớp rượu, híp mắt chậm rãi hồi vị, Tiểu Công nhìn đồ ăn trong tay Lăng Thanh Vân, nói.

“Mày muốn ăn không?” Lăng Thanh Vân làm một miếng to khoai tây, khoai này là hắn lấy từ khu an toàn đi, dùng để ăn như rau lẫn với cơm, hắn rất thích.

“Cho dù tôi chỉ là ấu thú thì tịch cốc* cũng không thành vấn đề, còn lâu mới ăn mấy cái này!” Tiểu Công ngẩng đầu, khinh thường nhìn thoáng qua con gà đã bị Lăng Thanh Vân xé mất cái đùi thứ hai để gặm, không khỏi hít hít mũi.

*Tịch cốc: Người đi tu bỏ không ăn cơm để chuyên chú vào việc tu hành.

Chỉ có người không có bản lĩnh mới phải ăn, nó không cần ăn!

“Ngon lắm đấy!” Lăng Thanh Vân húp canh, bởi vì đã quyết định chủ ý nên khẩu vị cũng tốt hơn nhiều, rõ ràng lấy thêm một gói mỳ từ không gian ra nấu, vị thịt bò hầm, so với gà hầm vừa rồi còn thơm hơn.

“Tôi muốn nếm thử!” Tiểu Công nhìn chằm chằm bát mỳ thật lâu, thấy Lăng Thanh Vân ăn đến sung sướng, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.

Mấy ngày nay nó chạy khắp xung quanh, nhìn thấy không ít người sống ăn gì đó, phần lớn đều chả ra gì, tuy rằng cũng có mùi thơm thơm, nhưng nó không để ý, nhưng hiện tại…

Không biết có phải do nó uống rượu không, thế mà cảm thấy rất hứng thú với đồ ăn của con người, rõ ràng thức ăn chả có tác dụng gì với nó…

Tiểu Công nói muốn nếm thử, cuối cùng lại biến thành ăn hết sạch của Lăng Thanh Vân.

Mỳ tôm không cần phải nói, hương vị đậm đà, khoai tây cũng ngon – Đồ tươi sống thì càng tuyệt vời, liền nói con gà kia, ngay cả xương cốt cũng bị Tiểu Công ăn.

Lăng Thanh Vân đột nhiên hối hận, đáng lẽ mình không nên cho Tiểu Công ăn….

Nước Z, quốc gia đông dân nhất thế giới, vùng duyên hải Giang Nam thì dân số lại càng dày đặc. Lăng Thanh Vân rất rõ ràng, tang thi cấp năm tuyệt đối không chỉ có một mình Trang Thành.

Mặc kệ là thành phố B hay thành phố S, tang thi cấp bốn sẽ vây công khu an toàn, nguyên nhân lớn nhất chính là vì trong nội thành đã không còn mấy người sống, tang thi thiếu thức ăn. Tuy nhiên, những nơi như tỉnh JS, tuy rằng quốc gia cũng xây dựng hai khu an toàn quy mô lớn, nhưng bởi thành thị nhiều, nhân khẩu phân tán, cho nên nhóm tang thi vẫn có thể tìm được thức ăn, cũng không phát sinh chuyện tang thi công thành. Đồng thời, cũng có một ít tang thi, sau khi thôn phệ đủ đồng loại, từ từ tiến hóa.

Người tiến hóa, đặc biệt là người tiến hóa cấp một, tuy thực lực mạnh hơn người thường nhưng cũng không phải không thể thay thế. Một số quân nhân trải qua huấn luyện nghiêm khắc hoàn toàn có thể làm tốt hơn bọn họ. Nhưng có đôi khi, đối với dân chúng mà nói, sự tồn tại của người tiến hóa là không thể thiếu, đối mặt với tang thi càng ngày càng mạnh, bọn họ tất nhiên cũng hy vọng con người có thể mạnh hơn, vì thế người tiến hóa trở thành “thần tượng” được ký thác kỳ vọng rất cao.

Địa phương như tỉnh JS, đất đai phì nhiêu, sản lượng lương thực hằng năm rất lớn, nay hơn phân nửa dân biến thành tang thi, những người còn lại dựa vào kho lương thực mà mấy ngày đầu quân đội mang từ các nhà máy chế biến gạo hay các nơi bán sỉ thực phẩm phụ phẩm về, an an phận phận sống thêm mấy năm cũng hoàn toàn không có vấn đề.

Tuy nhiên hiện tại, cho dù tạm thời không thiếu lương thực thì cũng không thể không suy xét tương lai, lãnh đạo khu an toàn phía nam tỉnh JS vẫn luôn nghĩ cách cổ vũ, động viên, dẫn dắt dân chúng trong khu an toàn ra ngoài trồng trọt.

Nhưng đại bộ phận người sống đều sợ hãi, bọn họ không dám rời khỏi khu an toàn, tình nguyện làm việc ở trong đổi lấy ít thức ăn lót bụng cũng không chịu ra ngoài khu an toàn trồng trọt…

Không những thế, ngay từ đầu, khu an toàn bọn họ có bảy tám ngàn quân đội, nhưng thời gian đầu những việc như đi cứu viện người sống, lấy thiết bị, xây dựng khu an toàn, duy trì hệ thống điện nước, thông tin liên lạc, kiếm lương thực, vân vân đều giao hết cho quân đội, nên bị tổn hại không ít người. Sau, dần dần xuất hiện tang thi cấp ba, số lượng tang thi trong nội thành cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ càng mất thêm nhiều người hơn, đến nay chỉ còn lại hơn hai ngàn quân nhân, nội việc đứng gác một vòng quanh khu an toàn xong cũng chẳng còn lại mấy người. Dưới tình hình đó, không thể để quân đội bảo vệ người sống ra ngoài làm việc đúng không?

Lãnh đạo khu an toàn nam JS, Bạch Dược Phong gần như sầu đến bạc tóc, thậm chí còn có chút hối hận mình ban đầu quá khoan dung. Nếu lúc đầu ông không phân phát lương thực cho những người sống sót, có phải bọn họ sẽ nguyện ý ra ngoài trồng trọt, đối mặt với tang thi mà không phải trốn trong khu an toàn chờ chết không?

Đáng tiếc, ông không dùng thủ đoạn thiết huyết ngay từ đầu, cho nên hiện tại muốn giảm bớt lượng lương thực phát ra cũng gặp phải phản đối của mọi người…

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng ông nghĩ tới người tiến hóa trong khu an toàn, để những người đó đi động viên, cổ vũ đám dân chúng sợ chết ra ngoài trồng lương thực…

Từ khi xuất hiện tang thi, người tiến hóa từng được cho là người cứu vớt thế giới, thực lực của người tiến hóa vẫn như cũ khiến người thường hâm mộ, sùng bái. Dưới sự bảo vệ của người tiến hóa, quả thật có không ít người đi ra ngoài khai khẩn đất đai.

Mà thời buổi bây giờ, ra ngoài trồng trọt cũng không phải cày bừa bằng chân tay, trên cơ bản toàn bộ đều do máy móc làm. Bởi vậy, không bao lâu, khu an toàn đã khai khẩn được một mảnh đất rộng lớn, đồng thời trồng xuống không ít lương thực. Nhưng sau đó lại xảy ra một chuyện khiến tình hình khu an toàn vừa mới tốt hơn đã nhanh chóng xấu đi, thậm chí còn họa vô đơn chí.

Có người tiến hóa mất tích.

Gần như mỗi ngày, khu an toàn đều có người tiến hóa mất tích. Nguyên bản khu an toàn có hơn mười người tiến hóa, trong ngắn ngủi hơn mười ngày đã ít đi một nửa, không những thế, trong số những người mất tích thậm chí còn có một người tiến hóa cấp hai!

Người này là quốc gia phái đến khu an toàn bọn họ, tuy rằng chẳng hòa đồng nhưng thực lực lẫn trang bị trên người anh ta đều không phải giả. Trước khi mất tích, anh ta cũng không rời khỏi khu an toàn, làm sao lại tự dưng mất tích?

Cũng chính vì chuyện này, phía HN truyền đến bộ công pháp có thể giúp người tiến hóa tu luyện, Bạch Dược Phong không để ý; tin đồn Lăng Thanh Vân có không gian có phương pháp khiến người thường biến thành người tiến hóa, người tiến hóa thăng cấp, ông cũng không để ý – biến thành người tiến hóa có gì tốt, nói không chừng sẽ bị tang thi chộp về ăn!

Đúng vậy, tuy đối ngoại nói là mất tích, bản thân Bạch Dược Phong lại rất rõ ràng, trong khu an toàn của bọn họ ẩn nấp một tang thi, mà thức ăn tang thi này thích nhất phỏng chừng chính là người tiến hóa!

Chẳng qua, tuy không thèm để ý những tin tức ồn ào huyên náo bên ngoài, nhưng mỗi lần liên lạc với bên ngoài, người khác đều sẽ nhắc tới ba chữ “Lăng Thanh Vân” khiến Bạch Dược Phong khắc sâu ấn tượng. Cho nên, khi có người báo với ông có người tiến hóa kêu “Lăng Thanh Vân” đến tìm, ông liền nhớ ra ngay.

“Lăng tiên sinh, xin chào!” Bạch Dược Phong nhìn thấy Lăng Thanh Vân liền tiến lên nghênh đón, đồng thời âm thầm đánh giá đối phương. Vị này ở cửa khu an toàn dùng gậy nanh sói trong tay đập ra mấy cái hố lớn mới khiến cấp dưới của ông tin đối phương là một người tiến hóa. Người thanh niên này không hề khác so với ảnh chụp ông có được, đều là vẻ mặt chính khí khiến người cảm thấy tin cậy.

Khi mà nay rất nhiều người muốn đi khu an toàn thành phố S, ngay cả người tiến hóa dưới trướng ông cũng vô cùng động tâm – nếu không phải sợ vừa rời khỏi khu an toàn sẽ gặp phải bất trắc thì đã sớm kết bạn xuất phát rồi, sao Lăng Thanh Vân lại đến khu an toàn của ông?

“Là Bạch tiên sinh đúng không?” Lăng Thanh Vân nhìn thoáng qua Bạch Dược Phong, rất nhiều người ở thượng tầng tuy linh hồn màu xám nhưng đều thiên đen, người này lại chỉ màu xám nhạt, cũng là hiếm thấy.

“Tôi tên là Bạch Dược Phong, không biết Lăng tiên sinh tới đây…”

“Tôi nghĩ tỉnh JS có một tang thi cấp năm, tôi lại đây xem tình hình.” Lăng Thanh Vân mỉm cười: “Nếu được, liệu tôi có thể lưu lại khu an toàn dẫn rắn xuất động không?”

“Đương nhiên là được!” Bạch Dược Phong lập tức đáp ứng. Ngay tại hôm qua, có một người tiến hóa lúc vào wc thì mất tích, hiện tại người tiến hóa ở khu an toàn ngay cả khi đi vệ sinh cũng phải kết đội, dưới tình hình này, sao ông có thể không chào đón Lăng Thanh Vân?

Lăng Thanh Vân được nhiệt tình nghênh đón vào khu an toàn, tuy rằng hiện tại không phải giờ cơm, nhưng ở mạt thế, ăn cơm là lớn nhất, Bạch Dược Phong vẫn mời hắn cùng đi ăn cơm.

“Tôi thích ăn một mình, nhưng sức ăn khá lớn, phiền anh làm nhiều một chút.” Lăng Thanh Vân cười cười, hắn đang chờ đối phương mời cơm mà!

Mấy ngày nay, Tiểu Công ăn đến nghiện rồi, khiến hắn cảm thấy vô cùng phiền toái, có thể ăn ké một bữa ở khu an toàn này cũng tốt nhỉ?

“Được được! Lương thực của chúng tôi vẫn còn đủ!” Bạch Dược Phong gật đầu liền đi ra ngoài. Nhớ đến thân phận của Lăng Thanh Vân, cho dù đối phương sức ăn lớn, ông cũng không thể cho người ta một nồi cơm với dưa muối được đúng không? Phải thêm nhiều món mới được!

Cá xối mỡ hành, canh đầu cá đậu phụ, gà om nấm, nộm rong biển, đậu phụ kho tương, lòng gà xào ớt chuông, còn có một nồi khâu nhục dưa muối to, bảy món ăn, phân lượng đầy đủ, thêm một bát tô cơm, mấy thứ này trước mạt thế không tính cái gì, nhưng hiện tại cũng đủ phong phú.

Lăng Thanh Vân đóng cửa phòng, vừa ngồi xuống, Tiểu Công đã đột ngột nhảy ra từ không gian, sau đó nhào thẳng tới món gà om nấm, vừa ăn vừa bình luận: “Lăng Thanh Vân, tay nghề của anh quá là kém! Nếu có nhiều món ăn ngon như vậy, tôi liền lưu lại tinh cầu này không đi nữa!”

Đã mấy bữa chỉ có thể ăn đồ ăn thừa của Tiểu Công, Lăng Thanh Vân không chút do dự túm nó tách ra khỏi bát gà om nấm: “Mày bé mồm thôi! Tướng ăn phải nhã nhặn vào!”

Hắn nhất định đã lưu lại ấn tượng thùng cơm cho Bạch Dược Phong, nhưng nếu có thể, vẫn không nên là một thùng cơm ăn uống vương vãi khắp bàn!

Xới cơm gắp thức ăn, cuối cùng Lăng Thanh Vân đoạt được một bát canh đầu cá đậu phụ. Khu an toàn thành phố S có không ít đậu tương, sao hắn không nghĩ đến việc xay đậu tương làm đậu phụ với đậu phụ khô nhỉ? Đợi lát nữa nhất định phải nhắc Đỗ Dã!

Bát đĩa lộn xộn, thức ăn đã hết sạch, cơm cũng không còn….

Cảm thấy ăn canh không chưa đã, liền chan vào với cơm, Tiểu Công còn trộn cơm với khâu nhục dưa muối ăn, giờ đã ôm bụng về không gian. Lăng Thanh Vân đành phải làm như không có việc gì cười cười với Bạch Dược Phong.

Nhìn cái bụng không có biến hóa gì của Lăng Thanh Vân, Bạch Dược Phong bắt đầu thấy tin chuyện hắn có không gian, bằng không chẳng lẽ nhiều đồ như vậy chỉ có một người ăn? Nhìn xem, cái nồi khâu nhục dưa muối to như cái chậu rửa mặt thế mà cũng bị liếm sạch bách!

Nếu Lăng Thanh Vân không có không gian, chẳng lẽ hắn dựa vào sức ăn mà có được sức mạnh chứ không phải dựa vào tinh hạch tang thi mà đạt được thực lực? Bạch Dược Phong nhìn Lăng Thanh Vân, vẻ mặt rất tò mò.

Dưới ánh mắt tò mò của đối phương, kéo kéo khóe miệng làm ra một nụ cười, Lăng Thanh Vân thật vất vả mới cướp được hai bát cơm ăn vừa định hỏi đối phương tình hình cụ thể, lại đột nhiên cảm giác được phụ cận khu an toàn xuất hiện hai cỗ khí thế, trong đó một người là Trang Thành!

Tang thi cấp năm kia xuất hiện?

———

Khâu nhục dưa muối: