*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Thanh Thạch
Biết cô gái trước mắt là người tiến hóa, Lăng Thanh Vân tất nhiên không dám khinh thường, theo bản năng chắn trước người Trang Thành. Nhưng hắn đột nhiên nghĩ đến, người tiến hóa mặc dù có thực lực như tang thi biến dị cộng thêm đầu óc thông minh tuyệt đối có thể thoải mái giết tang thi biến dị, nhưng Trang Thành lợi hại hơn tang thi biến dị nhiều!
Nghĩ như vậy, Lăng Thanh Vân cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút, nhưng ánh mắt băng lãnh của cô gái kia thật đúng là khiến người khác phát lạnh trong lòng.
Lăng Thanh Vân nhớ tới lúc trước ông Triệu kể chuyện về “cô gái điên”, âm thầm thở dài một hơi: “Tôi mang đến ít thức ăn, cô có muốn ăn không?”
“Cháu gái à, chàng trai này là người tốt đó, cháu đến nhà ông ăn chút gì đi.” Ông lão cuối cùng không sợ nữa, mở miệng nói. Dù sao cũng ở tầng trên tầng dưới, tuy không phải thân thiết nhưng thường thường cũng nhìn thấy nhau, lúc trước khi mang thai, nhà bọn họ còn rất cao hứng! Nhưng hôm nay..
Liễu Khả Phàm chần chừ một chút, cô không biết lúc này còn có thể có người tốt như vậy… Nhưng bây giờ có gì mà phải sợ? Cô quả thật đói bụng đã lâu: “Tôi muốn ăn!”
Thuyết phục được Liễu Khả Phàm, việc sau đó dễ dàng hơn nhiều. Lăng Thanh Vân mang theo ông lão đi quanh tiểu khu một vòng, tổng cộng tìm được hơn ba mươi người già, còn cả một người đàn ông trung niên chủ động lưu lại chăm sóc mẹ già hơn tám mươi sinh bệnh nằm liệt giường không chạy được, nghe nói vợ và con anh ta đã đi theo người cứu viện.
Con cái những người đó phần lớn đều để lại lương thực, trong đó có một bà lão dọa chết bắt con cái rời đi, bọn họ để lại hết toàn bộ thức ăn, bà ăn được một tháng, còn lại gần hai mươi cân gạo, nhưng trong nhà đã không còn gì có thể nhóm lửa, bà cũng là người hào phóng nên mang hết chỗ này đi cùng Lăng Thanh Vân.
Hơn ba mươi người, nhà ông bà Triệu lại thành ra chật chội, nhưng đã muộn rồi, Lăng Thanh Vân không còn sức thu thập thêm, đành chấp nhận nghỉ tạm một đêm.
Dọc đường đi, Lăng Thanh Vân vẫn luôn cầm tay Trang Thành, cuối cùng hắn phát hiện tuy mỗi lần tới gần một người sống “tươi mới”, Trang Thành đều rất kích động nhưng người làm cậu kích động nhất chỉ có Liễu Khả Phàm, đối với những người khác, cậu bình tĩnh hơn nhiều.
Có lẽ vì Liễu Khả Phàm là người tiến hóa?
Nghĩ không ra, Lăng Thanh Vân cũng không nghĩ nữa, nhưng hắn vẫn rất cao hứng, Trang Thành đối mặt với nhiều người như vậy vẫn có thể tự khắc chế, như vậy tương lai hắn mang cậu đi chung quanh liền an toàn hơn. Đương nhiên, để làm bồi thường, hắn sẽ nghĩ cách kiếm nhiều tinh hạch cho Trang Thành ăn!
“Đêm nay mọi người ở đây đi, cháu còn có đồ để trong xe dưới lầu, để cháu đi lấy.” Lăng Thanh Vân nhìn ông bà Triệu đốt lửa chiếu sáng ở giữa phòng khách, tất cả mọi người đều đã yên vị, liền nói, mang theo Trang Thành xuống lầu.
Lúc ở siêu thị, Lăng Thanh Vân lấy được khá nhiều gạo, bởi quanh siêu thị đều là phòng trọ cho nên hắn còn tìm được mấy bình gas – người dân thành phố S đa số đều sử dụng khí gas, đây cũng là lý do trong tiểu khu không thể nổ súng.
Kế tiếp trên lầu sẽ rất náo nhiệt, sợ Trang Thành bị lộ, Lăng Thanh Vân liền để cậu lưu lại trong xe, trấn an cậu sau đó khiêng gạo với bình gas lên lầu.
Có bình gas, Liễu Khả Phàm với người đàn ông trung niên lấy nồi áp suất ra nấu cháo, lại thêm một nồi mỳ để mọi người đều ăn no. Lăng Thanh Vân rốt cuộc cũng ăn được một bữa nóng hổi, phải biết mấy ngày trước hắn ăn mỳ đều là ngâm nước lạnh, nếu đó là loại dùng để ăn sống thì không nói, mỳ tôm thì phải nấu lên mới ngon!
Giữa mùa đông, ăn được một bữa nóng hổi, cả người đều ấm áp. Nếu không có tang thi, thời tiết này, hôm nào được nghỉ hắn nhất định sẽ cùng Trang Thành đi ăn lẩu cay!
“Cháu trai à, cháu giúp chúng ta nhiều vậy mà chúng ta còn chưa biết tên cháu.” Ông Triệu hỏi, chuyện tốt đột ngột như vậy, rất nhiều người ở đây ngay từ đầu đều tràn ngập nghi hoặc, nhưng nay Lăng Thanh Vân mang nhiều lương thực cho bọn họ như thế, hoài nghi trong lòng liền hoàn toàn tiêu thất, cảm kích nhìn Lăng Thanh Vân.
“Cháu là Lăng Thanh Vân ạ.” Hắn đáp, cũng chỉ là một cái tên, không có gì cần giấu giếm.
“Thật sự là một đứa trẻ ngoan…” Đám cụ già cảm kích khen.
Lăng Thanh Vân có thể nghe được thanh âm đạt được công đức vang lên không ngừng, hắn lại nói chuyện cùng bọn họ một lúc, nhìn thời gian, đã sắp mười hai giờ, liền cáo từ rời đi.
“Cháu ơi, bên ngoài có tang thi, nguy hiểm lắm!” Ông Triệu vội khuyên: “Cháu gọi bạn cháu về đi, nếu ngại chỗ này chật thì sang nhà khác, ít ra cũng có thể chắn tang thi.”
“Không sao đâu ông, cháu có chỗ ở rồi.” Lăng Thanh Vân nói, mở cửa phòng ra.
Một góc hẻo lánh ngoài cửa, Trang Thành đang đứng đó, không biết đã đứng bao lâu rồi…
Đứa ngốc này… Cho dù tang thi không biết lạnh, hắn cũng sẽ đau lòng, còn nhịn không được xót xa bởi phần tình ý này của đối phương.
“Thành Thành, chúng ta đi thôi.” Kéo tay Trang Thành, thấy đối phương có chút luyến tiếc nhìn thoáng qua cửa phòng, Lăng Thanh Vân đột nhiên có cảm giác như đang nuôi trẻ con.
Trở lại trong xe, mang theo Trang Thành quay về công viên, nghĩ đến thời điểm mình không có ở đây Trang Thành có khả năng gặp nguy hiểm, Lăng Thanh Vân liền mở cửa sổ trần, lại tháo xuống mũ bảo hiểm trên đầu cậu.
Khi trước lúc đối mặt với mình Trang Thành luôn tươi cười, nhưng hiện tại, cậu không biết cười… Nhưng… nhìn ánh mắt Trang Thành chăm chú nhìn mình, Lăng Thanh Vân đột nhiên cảm thấy tựa hồ sinh động hơn trước một chút.
Mới có mấy ngày… Hay là hắn nhìn nhầm rồi?
“Thành Thành, ngủ ngon, ngày mai gặp lại.” Nói xong, Lăng Thanh Vân vào không gian.
Hắn vừa vào thì suýt ngã vì đồ đạc chất đống trong không gian, cũng may vẫn có đủ chỗ cho hắn nằm.
Lăng Thanh Vân trèo qua một đống quần áo với thức ăn, cuối cùng cũng kiếm được chỗ ngồi xuống, sau đó liền thấy con cún nhảy từ chồng quần áo tới: “Thế nào thế nào? Có thấy nơi này có gì biến hóa không?”
“Biến hóa?” Lăng Thanh Vân nhìn một vòng, chung quanh vẫn như cũ trắng xóa một mảnh: “Có thêm nhiều đồ vật?”
“Không phải! Anh không phát hiện không gian lớn hơn à?” Con cún chạy quanh Lăng Thanh Vân, khi phát hiện không gian có biến hóa, nó vui vẻ không chịu được, chủ nhân này tuy ngốc nhưng thời điểm làm việc lại rất nghiêm túc nha!
“Tao chả thấy gì cả.” Lăng Thanh Vân quả thật không nhìn ra, trong mắt hắn, không gian này căn bản không thay đổi gì mấy, hơn nữa bận rộn một ngày, hiện tại hắn chỉ muốn đi ngủ.
“Cũng đúng, chỉ lớn hơn một chút, khẳng định anh không nhìn ra.” Con cún ỉu xìu, bao lâu nữa nơi này mới có thể hoàn toàn giải phong đây?
“Mày bảo không gian lớn hơn, chẳng lẽ là vì tao giúp mấy cụ già?” Lăng Thanh Vân hỏi, con cún vẫn luôn cố gắng khuyên hắn đi khu an toàn giúp người sống sót, chẳng lẽ là vì nguyên nhân này?
“Đúng vậy!” Con cún lắc cái đuôi: “Anh xem, tu công đức là làm việc tốt, anh giết tang thi tuy có thể được công đức nhưng tuyệt đối không thể bằng giúp con người được. Lúc trước bảo anh đi khu an toàn thì không chịu, tôi cũng không nói nữa. Nếu có người cực kỳ cực kỳ biết ơn anh, nhớ kỹ ân đức của anh, anh cũng có thể được công đức! Cái này còn chưa tính, anh còn có thể giải phong không gian!”
Lăng Thanh Vân nhớ tới lúc trước thi thoảng mình lại nghe được thanh âm đạt được công đức, lập tức sờ ngọc công đức trên đầu.
Vừa rồi đi một chuyến, cứu chưa được bốn mươi người nhưng công đức đã tăng gần một trăm.
“Không phải bảo là tinh hạch tang thi có thể giải phong không gian sao? Người khác biết ơn cũng được? Thế tính là gì?”
“Cái này…” Con cún nhảy nhảy tại chỗ mấy cái: “Nói thế nào nhỉ, thế giới này có thần linh, có người tín ngưỡng bọn họ, thế là bọn họ sẽ có được một lực lượng nhất định, anh cũng thế!”
“Tín ngưỡng? Còn cả biết ơn nữa, đều là những thứ trừu tượng mà?” Lăng Thanh Vân trước kia tuyệt đối là một người theo thuyết vô thần, không tin trên đời này có quỷ. Nhưng mấy ngày nay, quan niệm của hắn đã hoàn toàn bị đánh nát… Bởi vì Trang Thành, hắn đã tin trên đời có quỷ thần, nhưng tín ngưỡng gì đó vẫn quá mức hư vô.
“Trước kia những người công đức thành Thánh, rất nhiều đều là làm đủ việc tốt xong thành lập một tôn giáo, dạy người khác hướng thiện, cổ động tín đồ làm việc tốt, cuối cùng được rất nhiều công đức… Phải biết, nếu công đức chỉ dựa vào bản thân tích cóp thì mấy trăm năm cũng không tích đủ! Hiện tại anh đang ở mạt thế, anh có thể giết tang thi được công đức, người khác đâu được như vậy, bình thường chạy một ngày ở ngoài cũng chỉ có thể giúp đỡ vài người mà thôi.” Con cún nói, thế giới này rất dễ dàng tích cóp công đức, nếu trong hoàn cảnh khác, liền tính là trong lúc chiến loạn, một ngày cũng không giúp được mấy người… Muốn được nhiều công đức, nhất định phải có thế lực của mình, có một đám người hỗ trợ.
Lăng Thanh Vân đột nhiên nhớ tới thời tiển sử… Tam Thanh* dựa vào giáo hóa nhân loại mà thành Thánh? Nữ Oa nặn người vá trời thành Thánh? Mặt khác, Đức Phật, Chúa Jesus, Muhammad* cũng đều là Thánh nhân?
*Tam Thanh là ba vị thần tiên tối cao trong Đạo giáo tại Trung Quốc. Tam Thanh bao gồm: Ngọc Thanh Nguyên Thuỷ Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, cũng chính là Thái Thượng Lão Quân.
*Muhammad: được những tín đồ Hồi giáo tin là vị ngôn sứ cuối cùng mà thánh Allah gửi xuống để dẫn dắt nhân loại. Ông được gọi là “sứ giả của Thượng đế” bởi những người theo đạo, còn những người không theo đạo xem ông là người sáng lập Islam.
Kháo, chẳng lẽ hắn phải thành lập một tà giáo? Không đúng, là một tôn giáo một lòng hướng thiện khuyên bảo người khác lấy giúp người làm niềm vui? Giữa hoàn cảnh mạt thế như vậy, quên mình vì người sao… ai làm được?
“Anh không nhất thiết phải thành lập tôn giáo. Hoàn cảnh hiện tại của anh quả thực là may mắn, chỉ cần anh cứu người thì người đó sẽ biết ơn anh. Chờ đến khi cứu được nhiều người, anh có thể thành lập một thế lực lớn bảo hộ người khác. Chờ đến khi anh có nhiều thủ hạ, liền tính anh không làm gì thì mỗi ngày vẫn có thể được nhiều công đức.” Con cún đột nhiên cảm thấy mình thật khổ bức, nếu gặp được người khác có khi nó không cần phải nhắc nhở người ta như vậy nhỉ?
“Tao chỉ có một mình, khu an toàn thì bị quốc gia khống chế, nếu không có Trang Thành có khi tao còn đồng ý liều mạng, nhưng bây giờ…” Lăng Thanh Vân tin tưởng, cho dù bây giờ tình hình rất khó khăn nhưng quốc gia khẳng định vẫn đủ khả năng dùng bom oanh tạc cả một thành phố.
“Thôi!” Con cún buồn bực chuyển mấy vòng tại chỗ, lại nhảy lên chồng quần áo ngủ.
Lăng Thanh Vân biết phương pháp của con cún tốt lắm, nhưng cho dù hiện tại là mạt thế mà không phải thời hòa bình, hắn cứu nhiều người chỉ sợ cũng sẽ bị người khác chú ý. Nếu như người khác phát hiện hắn có không gian, phát hiện Trang Thành bên cạnh hắn…
Không có cơ hội thích hợp, hắn tuyệt đối không muốn đi làm chuyện nguy hiểm.
Hắn còn có Trang Thành cần bảo vệ, vạn sự đều phải cẩn thận thật cẩn thận! Ngay cả những người hắn cứu cũng tuyệt đối không thể để bọn họ nhìn ra Trang Thành khác thường!
Ban đêm ở thành phố S vốn phải cực kỳ náo nhiệt, cho dù là sau nửa đêm, đèn đường sáng trưng cũng làm cho cả con đường sáng sủa vô cùng, mà mấy đôi thanh niên có lẽ mới bắt đầu nắm tay chuẩn bị về nhà.
Nhưng nay, mặc dù có không ít nhân ảnh đang lững thững đi trên đường, nhưng không một ai là người sống.
Con đường giờ đã không còn một cây đèn nào chiếu sáng, nhưng nương theo ánh sáng mỏng manh, người mắt tinh vẫn có thể nhìn thấy một bóng đen phi xuyên qua đám tang thi, tốc độ cực kỳ nhanh, thậm chí nhanh hơn cả tang thi biến dị!
Chạy được một đoạn, nó đột nhiên xông đến một tang thi bên cạnh, tang thi kia còn chưa phản ứng đã bị đè xuống, giây tiếp theo, đầu nó đã bị bóng đen kia đập nát!
Bóng đen vồ tới, vội vã móc ra thứ trong óc tang thi nhét vào miệng, phát ra tiếng “hừ hừ” tựa như thỏa mãn.
Đột nhiên từ tầng ba một tòa nhà gần đó chiếu tới một ánh đèn, chiếu thẳng lên mặt nó, đó là một khuôn mặt xinh đẹp, nhưng sắc mặt không bình thường và hai mắt dại ra biểu hiện đó là một tang thi!
Một nữ tang thi xinh đẹp, bên miệng còn dính óc. Nó ngẩng đầu, nhìn về phía ánh sáng chiếu tới, nhanh chóng chạy đi!
Cửa sổ tầng ba bị đập vỡ, vài giây sau, hai tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa ban đêm thê lương, mùi máu tươi hấp dẫn đám tang thi vẫn luôn bồi hồi dưới lầu, vây quanh mà gõ vách tường dưới cửa sổ.
Trong phòng, nữ tang thi kia chần chừ một chút, lướt qua hai người đàn ông vừa bị nó giết chết, nhào về phía đứa bé trong góc…