Mạt Thế Chi Anh Đào Của Ta Sẽ Nổ Tung

Chương 40: 40 Lòng Người Khó Đoán


..
Thành phố S vốn dĩ là một thành phố nhỏ nên không có bất kỳ khu quân sự lớn nào cả, chỉ có một lữ đoàn quân đội hiện đang đóng quân ở vùng ngoại ô phía bắc.

Đêm Trăng Máu ập đến khiến doanh trại quân đội hoàn toàn bị rối loạn, thương vong thảm trọng.
[Editor M: Từ chương này M sẽ để Đêm Trăng Máu thay cho Huyết Nguyệt nha mụi người XD]
Đêm Trăng Máu ngày ấy diễn ra lúc đêm muộn, là khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ yên, thế nên họ đâu thể ngờ rằng những đồng bạn kề vai sát cánh cùng mình bỗng lặng lẽ chết đi, rồi lại hoá thành đám quái vật tàn bạo ăn thịt người.
May mắn thay nơi đây là quân đội, nơi những con người được huấn luyện kỹ lưỡng về mọi mặt, vì thế họ nhanh chóng nhận thức được rằng thứ quái vật mất đi nhân tính đó đã không còn là chiến hữu ngày xưa của mình, nên bình tĩnh tập trung để tiêu diệt bọn chúng.

Tốn gần bốn giờ đồng hồ để doanh trại khôi phục trật tự, nhưng lại bất ngờ phát hiện nhiều người đang xảy ra biến dị.
Nguyên nhân chính là do họ đã không đành lòng nổ súng hạ gục những chiến hữu bị biến dị lúc đầu, mà chỉ ra tay chế ngự đối phương, và kết quả làm họ vô ý bị thương.

Dưới tình huống xảy ra đột ngột khiến mọi người không kịp phòng bị, những quân nhân bị thương bởi đồng bạn bỗng hoá thành tang thi, từ một lữ đoàn với quân số bảy ngàn người, cuối cùng chỉ còn lại chưa đến hai tiểu đoàn.

Ngay cả lữ đoàn trưởng cũng đã hi sinh, cho nên mọi người đều thống nhất bầu Phương đoàn trưởng từ binh đoàn số 08 giữ chức vụ chỉ huy.
Tạm thời quân doanh sẽ do Phương đoàn trưởng lãnh đạo, hắn ra lệnh binh sĩ nhanh chóng chỉnh đốn lại đội ngũ, sau đó tìm cách liên lạc để xin chỉ thị của cấp trên, thế nhưng đã làm đủ mọi cách nhưng hắn vẫn không tài nào kết nối được đường truyền tín hiệu.
Chuyện này chắc chắn không chỉ riêng lữ đoàn mình gặp phải, hắn liền phái một nhóm lính trinh sát ra ngoài để kiểm tra tình hình, và quả nhiên đúng như hắn nghĩ, toàn bộ thành thị đều bị bao trùm bởi sự hỗn loạn, khắp nơi đầy rẫy tang thi ăn thịt người.

Bảo vệ nhân dân an toàn là chức trách của quân đội, Phương đoàn trưởng nhanh chóng quyết định dẫn dắt đội ngũ để cứu những người dân còn sống sót.


Chỉ có điều, nhiệt độ vào ban ngày cực kỳ cao gây ảnh hưởng bất lợi cho việc hành động, dù cho bọn họ có thân thể cường tráng đến cách mấy đi chăng nữa, nhưng dưới cái nắng nóng muốn cháy da cháy thịt này thì họ cũng không thể trụ được bao lâu, huống gì nói tới chuyện tìm và giải cứu những ai sống sót.

Vì thế họ chỉ có thể thực hiện kế hoạch khi màn đêm buông xuống, hiện tại quân lực thì yếu mà bên ngoài lại có vô số tang thi nên muốn dẹp sạch bọn chúng là điều không hề dễ dàng, thành thử họ cũng chỉ cứu về được một, hai ngàn người là nhiều nhất thôi.
Doanh trại quân đội vốn dĩ dự trữ không ít thức ăn lẫn nước uống, nhưng nếu để cung cấp nhu cầu cho mấy ngàn người ở đây thì chắc chắn không được bao lâu, ngoài việc cứu giúp thì bọn họ còn phải thu thập thêm vật tư.

Đạn dược ở thời điểm này vô cùng khan hiếm nên quân đội chỉ sử dụng chúng khi thật sự rơi vào tình huống khẩn cấp, chính vì vậy càng gia tăng mức độ nguy hiểm khi họ thực hiện nhiệm vụ ở bên ngoài.

Nhưng là vì quốc gia, vì nhân dân, họ vẫn dũng cảm đứng lên đối đầu với đám tang thi.
Càng có nhiều người dân được cứu sống, càng có nhiều binh sĩ phải hy sinh.

Khoảng thời gian sau đó thì đến điện nước cũng không còn hoạt động, Phương đoàn trưởng nhận thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì tình hình sẽ ngày một tồi tệ hơn, hắn quyết định lập kế hoạch lãnh đạo mọi người cùng nhau ra ngoài tìm kiếm vật tư.
Thế nhưng phản ứng của bọn họ lại nằm ngoài suy tính của Phương đoàn trưởng, không những từ chối việc đi thu thập vật tư, mà còn lên tiếng phản đối quân đội tiếp tục giải cứu những người còn sống sót khác ở bên ngoài.

Theo định nghĩa của họ thì doanh trại quân đội là nơi an toàn tuyệt đối, bốn mặt kín cổng cao tường, còn có cả tháp canh trên cao, việc gì bản thân phải mạo hiểm đi ra ngoài chiến đấu với tang thi, cứ sống yên ổn bên trong đây có phải tốt hơn không.
Nội bộ lục đục, phía sau còn thêm kẻ tiểu nhân giật dây khiến mâu thuẫn hai bên ngày càng gay gắt.

Sau đó doanh trại lại tiếp nhận thêm hai dị năng giả, một dị năng giả hệ hoả và một dị năng giả thiên về tốc độ.
Sự xuất hiện của dị năng giả đã khiến xung đột giữa hai bên đạt đến đỉnh điểm, phía dân chúng đồng loạt quay lưng với bên quân đội, từ giờ bọn họ sẽ không cần đến sự bảo hộ của những quân nhân đó nữa, vậy là thái độ càng trở nên ác liệt.

Doanh trại quân đội lại một lần nữa rơi vào hoảng loạn bởi trận mưa máu tầm tã, e sợ những người mắc phải cơn mưa ấy sẽ hoá thành tang thi nên binh sĩ ai nấy đều đề cao cảnh giác cả ngày lẫn đêm, chỉ khi tạnh mưa thì họ mới có thể thả lỏng đôi chút.

Thật không ngờ tới bọn họ thừa dịp binh sĩ đang kiệt sức mà bắt đầu tấn công, ra sức chiếm đoạt kho vũ khí, sau đó bắt nhốt tất cả những quân nhân đã từng cứu giúp họ trước đó.
Đám người của Triệu Binh đã cố gắng phá vỡ vòng vây và chạy một mạch đến khu bệnh viện, trên người ai cũng đều bị thương ít nhiều.
"Những người đó! Chính ai là người đã cứu bọn họ hả! Giờ lại ngang nhiên cướp đoạt kho vũ khí của chúng ta, không những vậy còn nhẫn tâm nổ súng bắn chúng ta nữa!" Một tiểu binh sĩ càng nói càng tức giận.
"Đúng vậy! Bọn họ sợ hãi khi phải đối mặt với tang thi, nhưng lại tuyệt tình phản bội chúng ta!" Tiểu binh sĩ khác không nhịn được tiếp thêm lời.

Truyện Khác
"Đủ rồi!" Triệu Binh nhíu mày cắt ngang lời nói của họ, lên tiếng: "Nhanh đi tìm thuốc men để trị thương cho những người khác!"
"Rõ, đoàn trưởng." Nghe mệnh lệnh của Triệu Binh, mọi người lập tức gạt phăng những uất hận trong lòng để tập trung lo cho những anh em đang bị thương, cùng nhau đỡ họ tiến vào bên trong, đạp văng cửa phòng bệnh, sau đó cố gắng nâng họ nằm lên giường bệnh.

Khi đã ổn định tinh thần thì mọi người chỉ biết im lặng nhìn nhau, ngẫm lại những lời vừa nãy, làm sao để họ hiểu thấu lòng người giữa mạt thế bây giờ...
Tâm trạng Triệu Bình có chút bực bội, hắn tựa lưng vào tường, lấy một bao thuốc lá dẹp lép từ trong túi áo rồi rút một điếu rồi châm lửa, hút một hơi thật sâu.
"Trong doanh trại của các anh chẳng lẽ không một ai thức tỉnh dị năng sao?" Triển Vân đến bên cạnh Triệu Bình tiếp tục hỏi.
Hắn lặng lẽ suy nghĩ một hồi, hai dị năng giả kia cũng là từ bên ngoài vào, dường như không một ai trong quân đội có được dị năng.
Triệu Bình nhíu mày lắc đầu, đến cả việc làm thế nào để thức tỉnh dị năng bọn họ còn không biết nữa là.
Triển Vân trầm ngâm, sau đó lại cất tiếng hỏi, "Những người bị tang thi cào trúng hoặc cắn bị thương, khi đó các anh xử lý như thế nào?"
Tựa như nhớ lại cảnh tượng đau thương, Triệu Bình nhắm nghiền mắt, vẻ mặt toát lên sự đau khổ cùng cực, một lần nữa lắc đầu trước câu hỏi của Triển Vân.


Bởi một lẽ hiển nhiên, những người bị thương đó, nếu không phải tự sát thì cũng sẽ bị giết chết mà thôi.
Tô Duệ Triết thở dài một cách nặng nề, mạt thế giai đoạn đầu, hầu hết mọi người tin rằng, chỉ cần là vết thương do tang thi gây ra thì những người bị thương đều sẽ biến đổi thành chúng nó, nên họ lập tức xuống tay diệt trừ trước khi xảy ra quá trình biến dị, chính vì lý do đó mà đã có bao nhiêu dị năng giả phải ngã xuống.
Ánh mắt của Trịnh Gia Hoà với Ngô Tĩnh đồng thời nhìn về một hướng, bỗng trong lòng dấy lên từng cơn xúc động nghẹn ngào, nếu lúc trước không gặp được Tô Duệ Triết thì hẳn họ đã phải bỏ mạng từ lâu rồi.

Để ý thấy sắc mặt mọi người có chút lạ lùng, tâm trạng Triệu Binh tức thì lặng xuống, "Chẳng lẽ còn cách để cứu những người đó hay sao?"
"Không phải tất cả những người bị cảm nhiễm bởi virus đều trở thành tang thi, vì bọn họ có khả năng thức tỉnh dị năng, có điều tỷ lệ khá thấp thôi." Suy đi tính lại, Triển Vân cảm thấy vẫn là nói thật cho họ biết thì tốt hơn.

Bởi không sớm hay muộn, nhân loại cũng sẽ phát hiện ra điều này.
Lời nói của Triển Vân không khác gì tiếng sấm giữa trời quang, Triệu Binh lập tức bị bao trùm bởi nỗi thống khổ cùng hàng vạn câu trách móc chính mình, đã có biết bao nhiêu binh sĩ vì bị thương mà chọn cách tự kết liễu bản thân để không liên luỵ đồng đội...!
"Đoàn trưởng! Đoàn trưởng!" Tiếng gọi thất thanh của một binh sĩ truyền ra từ trong phòng bệnh.

Triệu Binh trở về thực tại, vội vã chạy nhanh vào trong, "Có chuyện gì?"
"Lão tam, cậu ta...!Vết thương giống như bị tang thi cào phải!" Sắc mặt binh sĩ nằm trên giường bệnh dần đỏ lên thấy rõ, mồ hôi tuôn như tắm, quân phục được cởi bỏ để lộ vết thương sâu hoắm nơi bả vai, tuy nhiên vết thương hình cung ở phần đùi cậu ấy mới chính là cái vô cùng nghiêm trọng, miệng vết thương ẩn hiện thứ gì đó ám đen rợn người, nhìn qua cũng hình dung được mức độ sắc nhọn của thứ đã khiến cậu bị thương.
Vội vàng quay người chạy đến chỗ Triển Vân, Triệu Binh lòng rối như tơ vò, "Cậu ấy, cậu ấy vậy..."
Đây có phải là vết thương do tang thi gây nên hay không thì cứ tính sau đã, Triển Vân hướng mắt về phía Tống Thành Thư, "Để anh ta đến xem xét vết thương đi, đó là bác sĩ."
Tống Thành Thư gật đầu chào hỏi Triệu Binh, sau đó bắt đầu cẩn thận kiểm tra tình trạng của binh sĩ bị thương.
Nhẹ nhàng dùng tay vạch mí mắt, cả người Tống Thành Thư bỗng dưng khựng lại.

Triển Vân cảm giác có điều bất ổn nên hắn nhanh chóng bước đến bên cạnh, quả nhiên khi nhìn thấy tròng mắt đỏ quạch ấy cũng khiến Triển Vân sửng sốt đôi chút.
"Bác sĩ, cậu ta như thế nào rồi? Anh nói gì đi chứ!" Binh sĩ một bên nôn nóng hỏi.
Tống Thành Thư lắc đầu, thở dài hết cách, "Cậu ấy đã bị cảm nhiễm hoàn toàn rồi, cơ thể sẽ xảy ra biến dị ngay thôi."

"Nhưng, nhưng không phải các người đã nói rằng những ai bị thương chưa chắc sẽ hoá thành tang thi hay sao?! Triệu Binh lạnh giọng hỏi lại.
"Là thức tỉnh dị năng với tỷ lệ thấp, nhưng lúc này cậu ta đã hoàn toàn bị cảm nhiễm rồi." Tống Thành Thư chỉ tay vào tròng mắt binh sĩ, "Đồng tử giãn rộng, xuất huyết võng mạc nghiêm trọng, nhịp tim càng ngày càng chậm, cậu ấy sẽ sớm hoá thành tang thi."
Triệu Binh lặng người chỉ biết trơ mắt đứng nhìn người chiến hữu chết dần trên giường bệnh, ánh mắt hiện rõ sự bất lực cùng cực, thoáng chốc căn phòng chìm trong trầm lắng và ảm đạm.
Một lúc sau, đúng như lời Tống Thành Thư đã nói, hô hấp của binh sĩ kia ngày càng mỏng manh, cuối cùng đã không còn hơi thở.

Làn da trở nên khô quắt chỉ trong vài phút ngắn ngủi bởi vì cơ thể bị mất nước trầm trọng, hệt như tình cảnh của những người bị tang thi hoá.
Bất thình lình mở toang mắt, khuôn mặt cậu binh sĩ nọ bắt đầu vặn vẹo, đôi mắt rướm máu trên nền da tựa than chì xám xịt, cảnh tượng thật sự trông rất đáng sợ.
RỐNG!!
Ngay khi tiếng gào rú của tang thi phá tan bầu không khí yên tĩnh, Triệu Binh lập tức rút chủy thủ đâm thật mạnh vào huyệt thái dương của nó, một nhát chí mạng kết liễu tang thi kịp thời.
Cổ họng Triệu Binh khô khốc, chầm chậm nói với Tống Thành Thư: "Phiền anh giúp tôi xem xét tình trạng của những người khác được không?"
"Được thôi."
Tống Thành Thư lần lượt kiểm tra từng người, trên người họ đều là vết thương do súng đạn gây nên, chỉ cần lấy viên đạn ra khỏi rồi chữa trị bằng thuốc men, quấn băng sạch sẽ thì không thành vấn đề.

Còn hai binh sĩ bị sốt cao là do bị nhiễm trùng thôi, truyền dịch một hồi thì sẽ hồi phục.
Vật dụng y tế và thuốc men chữa trị ở đây đều nhờ những binh sĩ khác đem đến, với phương châm cứ thấy gì hốt đó nên trên tay người nào người nấy cũng đầy ắp đồ dùng.

Tỉ mỉ xử lý miệng vết thương cho mỗi người xong, Tống Thành Thư để ý thấy cơn sốt của hai binh sĩ kia cũng đang giảm dần.
"Cám ơn bác sĩ nhiều lắm." Cả bọn thở dài nhẹ nhõm, biểu tình như được thả lỏng.
"Không có gì..." Tống Thành Thư vẫn chưa nói dứt câu thì bất thình lình nghe thấy tiếng động rất lớn từ đằng sau, quay người nhìn lại, phát hiện Triệu Binh lúc này nằm bất động trên đất, sắc mặt ửng hồng, đây rốt cuộc là phúc hay hoạ?!
...