Mạt Thế Ập Đến, Đừng Hòng Cướp Được Vợ Của Tôi - Zhihu

Chương 19

Tống Đại không nói gì, lén lút giúp vén chăn cho anh.

Phút chốc, bên tai vang lên tiếng sột soạt cực kỳ nhỏ, như là truyên đến từ ngoài cửa.

Tống Đại đi chân trần, lấy một thanh đao nhọn dài nhỏ từ không gian ra, rón rén dán ở cửa, thanh âm ngoài cửa càng thêm rõ ràng.

"Cậu xác định là nhà này sao? Trước đây tôi chưa từng thấy có người ra vào 2802."

"Anh Mãnh em cực kì xác định, ở nơi này là một đôi vợ chồng nhỏ, 2802 còn là em cho bọn họ thuê, hơn nữa anh nghĩ đi, cũng là vì 2802 không có người ra vào, lúc này mới nói rõ bên trong nhiều đồ ăn, bằng không bọn họ đã sớm sốt ruột đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi, nào còn có thể ở trong nhà." Thạch Minh nói.

Ngày tận thế mưa to vừa mới bắt đầu, anh ta bị nhốt trong cửa hàng, mắt thấy cửa hàng sắp ngập, anh ta liền cầm chìa khóa của chủ nhà Thiên Mỹ Cẩm Thành, đi vào ở.

Không nghĩ tới đụng phải Vương Mãnh, nhóm người này ỷ vào thân thể cường tráng đoạt đồ ăn của một ít người già, vào thời kỳ vô số người đói bụng, chỉ có cuộc sống bọn họ xem như tiêu sái.

Thạch Minh muốn gia nhập nhóm của gã ta, 2802 tất nhiên trở thành công trạng đầu của anh ta.

Thạch Minh vuốt cửa phòng 2802. trong lòng hung tợn nghĩ: có nhiêu đồ ăn như vậy, lại tự mình độc chiếm, không chia cho những người khác chút nào, loại người tự tư tự lợi này, xem như bị cướp cũng đáng đời.

Tống Đại nhíu nhíu mày, cô không nghĩ tới thế mà bị người môi giới bán đứng.

Nghe thấy ngữ khí Thạch Minh xác định như thế, Vương Mãnh rất vui vẻ, ngày hôm qua gã ta vốn định đoạt đôi anh em kia, không nghĩ tới đứa em gái kia là đứa không muốn sống.

Bọn họ khinh địch không cầm theo đao, nhưng lúc này đây bọn họ chuẩn bị đầy đủ, không chỉ câm đao, còn có cả dây thừng.

Cũng là do Thạch Minh đặc biệt nhắc tới, bộ dạng nữ chủ nhà 2802 rất đẹp, giống như minh tinh.

Trong mắt Vương Mãnh hiện lên ánh sáng bắt buộc phải có, dù sao hiện tại đã là tận thế, nắm đ.ấ.m của ai cứng rắn người đó chính là lão đại, tất cả mọi người trong tòa nhà này đều là thịt cá trên thớt gỗ của gã ta, gã ta muốn đùa bỡn như thế nào thì đùa bỡn như thế đó.

"Hạo Tử, mày lập tức mở khóa, động tĩnh nhỏ chút, nhớ một lát xông vào ngàn vạn lần đừng g.i.ế.c c.h.ế.t người phụ nữ kia."

"Đã biết đại ca, anh cứ yên tâm đi, loại cửa có mắt mèo này dễ mở ra nhất." Người tên Hạo Tử đưa vào trong túi xách lấy ra một chiếc ống, đầu tiên là sờ soạng mắt mèo một hồi, rất nhanh đã lấy mắt mèo xuống. Tống Đại gắt gao dán thân thể ở một bên cửa, nhìn ống rất dài từ miệng mắt mèo vươn vào, mắt thấy sắp đụng tới tay nắm cửa, Tống Đại lập tức nắm chặt ống.

Hạo Tử ở ngoài cửa làm sao cũng không chạm tới tay nắm cửa, ồ một tiếng, thu ống lại, lập tức đưa mắt tới mắt mèo xem xét tình huống.

Tống Đại chính là chờ lúc này, cô tay cầm đao nhọn hung hăng đ.â.m một cái vào mắt mèo.

Aaaaa--

Hạo Tử che mắt phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, m.á.u tươi chảy ra từ kẽ tay anh ta.

"Mắt! Mắt của tôi! Cô ta chọc mù mắt của tôi!" Hạo Tử thống khổ la to.

Anh em họ Ôn ở hành lang tầng 29, cha con Cố Chí Cao và Cố Dực, thậm chí ngay cả chủ nhà ở tâng 27,26 cũng chạy lên kiểm tra tình hình, hành lang chật như nêm cối.

Khi bọn họ nhìn Hạo Tử ngã xuống đất không dậy nổi, rất khiếp sợ.

Sở Cảnh Hòa khi nghe được tiếng kêu thảm thiết đầu tiên của Hạo Tử, đã lập tức bừng tỉnh, theo bản năng tìm kiếm thân ảnh Tống Đại, khi nhìn cô tay câm đao nhọn, mũi đao nhỏ m.á.u tươi, trong nháy mắt hiểu được.

Rắc một tiếng, khóa cửa chuyển động.

Tống Đại nắm mũi đao nhỏ máu, lần đầu tiên mở cửa phòng, bại lộ trước mặt mọi người.

Hạo Tử che mắt ngã xuống đất không dậy nổi, chỉ nhìn thấy đao trong tay Tống Đại đã liên tục rút lui, trong thanh âm phẫn nộ mang theo một tia sợ hãi: "Là cô! Chính là cô! Cô đ.â.m mù mắt tôi, anh Mãnh giúp em c.h.é.m c.h.ế.t cô ta! Chém c.h.ế.t tiện nhân này!"

"Ông đây hôm nay không g.i.ế.c c.h.ế.t mày thì ông đây không họ Vương." Vương Mãnh trực tiếp cầm d.a.o phay lên muốn c.h.é.m tới trên người Tống Đại.

Nhưng d.a.o phay của gã ta còn chưa rơi xuống trên người Tống Đại, đã cảm giác cổ tay chấn động, sau đó một chiếc rìu trực tiếp bổ tới bên chân gã ta, nện mặt đất ra một cái khe.

Là Sở Cảnh Hòa cầm rìu cứu hỏa chặt đứt d.a.o trong tay gã ta.

"Vậy thì nhìn xem hôm nay là mày g.i.ế.c c.h.ế.t tao, hay là tao g.i.ế.c c.h.ế.t mày." Trong chớp mắt, Tống Đại cũng đã xông lên túm tóc gã ta, lưỡi d.a.o nhọn đ.â.m vào động mạch chủ cổ gã ta.

Sở Cảnh Hòa cũng dựa vào ưu thế vũ khí mà kinh sợ hai đồng bọn khác của Vương Mãnh và Thạch Minh.

"Mày nếu dám g.i.ế.c c.h.ế.t tao, mày sẽ là g.i.ế.c người, mày phải ngồi tù cả đời đấy. Giết đi có bản lĩnh mày g.i.ế.c đi! Đến đi, động thủ đi!"

"Thật sự cho rằng tao không dám sao?" Khóe môi Tống Đại cười lạnh, đao nhọn lạnh như băng dán vào cổ Vương Mãnh, nhẹ nhàng vạch một cái, trong nháy mắt m.á.u tươi chảy ròng.

"Aaaaaa, g.i.ế.c người rồi -" Trong đám người vây xem có người che miệng, phát ra hoảng sợ thét chói tai.

Vương Mãnh hoảng sợ trừng mắt, không thể tin nhìn cổ áo nhuộm đỏ, sợ tới mức sắp tè ra ngoài.

Con mẹ nó, người phụ nữ này thoạt nhìn cực kì nhỏ yếu, bộ dáng rất dễ bắt nạt, thế nào mà lại là còn chó điên, lại thật sự dám c.ắ.t c.ổ họng của gã ta.

"Người phụ nữ điên này muốn g.i.ế.c người, các người đều nhìn thấy, cô ta dám g.i.ế.c người, cô ta là tội phạm g.i.ế.c người."

Tống Đại khẽ cười nói: "Các người đều nghe được, là chính gã ta bảo tôi giết, loại yêu cầu này cả đời tôi chưa từng nghe qua."

Cố Chí Cao nhìn m.á.u tươi đầy đất, lại nhìn Tống Đại và Sở Cảnh Hòa, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Lúc trước ông ta còn từng gặp đôi tình nhân nhỏ này, chỉ cảm thấy nam thoạt nhìn cao lớn đẹp trai, nữ dịu dàng xinh đẹp, vốn rất có hảo cảm.

Hiện tại bọn họ lại dám cầm đao, ở trước mắt bao người đả thương người, quả thực quá hung tàn, nhất là cô gái kia.

"Chuyện hôm nay tôi đã thấy, chờ trật tự khôi phục, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát." Cố Chí Cao nói.

"Ba." Cố Dực không đồng ý nhìn ông ta.

Tống Đại nhìn về phía Cố Chí Cao: "Ông cảm thấy tôi làm quá đáng? Ông sẽ không quên ngày hôm qua người cướp đôi anh em kia chính là đám người này chứ?"

"Đương nhiên tôi nhớ, nhưng cô chọc mù mắt một người, còn thiếu chút nữa c.ắ.t c.ổ một người khác, thủ đoạn quá tàn nhẫn, cô với bọn họ có gì khác nhau?"

Vương Mãnh vừa thấy có người nói chuyện vì mình, lập tức ôm cổ nói: "Đúng vậy, tôi thừa nhận chúng tôi muốn vào nhà cô ta trộm chút gì đó, nhưng còn không phải là bởi vì nhà cô ta nhiều đồ ăn, đồ ăn trộm được tất cả mọi người chúng ta có thể ăn một bữa cơm no, tôi cũng là vì tốt cho mọi người. Cô ta hôm nay dám đả thương chúng ta, ngày nào đó không có đồ ăn cũng sẽ câm đao c.h.é.m các người!"

Gã ta vừa nói như vậy, khiến các chủ nhà vốn chỉ là xem kịch đều bị kéo vào.

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, ánh mắt sâu kín liếc trên người Tống Đại.

Đúng vậy, trong tiểu khu có người như vậy thật sự rất nguy hiểm.

Tri nhân tri diện bất tri tâm, đôi tình nhân này thoạt nhìn rất dễ ở chung, không nghĩ tới lại có thể làm ra loại chuyện này.

Nghe bọn họ nghị luận sôi nổi, Tống Đại cũng không giải thích nhiều, trực tiếp cầm lấy ba lô bên người Vương Mãnh, đổ toàn bộ đồ vật bên trong ra.