Đương lúc mấy thành viên SP chạy ra biển tìm Ngải Tình thì thấy đội trưởng mạnh nhất K&K – Dt – cầm khăn tắm màu trắng bao lấy Ngải Tình, khiến cho mọi người tưởng rằng mình bị hoa mắt.
“Không phải đêm nay cùng ăn tiệc đứng à?” Ngải Tình nghe thấy tiếng đội viên gọi mình, vội vàng nhận lấy khăn tắm, “Tôi muốn thay quần áo. Đồ của cậu…”
“Không vội.” Cậu rủ mắt, nhìn chiếc áo ngắn tay đã bị thấm ướt trên người cô.
Ở đây lạnh lắm, cô sẽ bị cảm. Cậu muốn nói câu đó.
“Ở đây lạnh lắm, cậu sẽ bị cảm mất,” Ngải Tình nhẹ giọng, “Mau về thay quần áo đi.”
Cô nói xong thì quấn khăn tắm chạy trước.
Thật ra thì không phải vội, nửa tiếng nữa mới vào tiệc, cô có đủ thời gian để tắm nước nóng rồi nhanh chóng thay quần áo, thế nhưng không biết vì sao, có lẽ do đứng cạnh Dt khiến cô cảm thấy hơi lúng túng chăng.
Chỉ có thể lấy cớ chuồng trước.
Lúc cô vừa bước vào thang máy thì thấy bên trong có mấy người đã đứng đấy.
Hai người nước ngoài, còn có Tô Trừng mặc váy dài, Gun cúi đầu chơi điện thoại, người trước thấy áo quần cô ướt hơi bất ngờ, còn người sau thì lười biếng tựa vào trong góc thang máy, căn bản không hề ngẩng đầu nhìn cô một cái nào.
“Sao lại ướt hết thế?” Sau lưng, có một bàn tay vỗ lên vai cô.
Solo?
Cô ậm ừ: “Sơ ý dính nước biển thôi.”
Anh bước tới nhấn nút tầng tám, đứng cạnh Ngải Tình.
Mấy giây sau, thang máy lên đến tầng ba, hai người nước ngoài đi ra, chỉ còn lại bốn người bọn họ. Cửa thang máy đóng lại lần nữa, trong chớp mắt, Gun hơi nâng mắt, lướt qua hai nữ một nam trước mặt: “Cần tôi tránh đi không?”
…
Khung cảnh này, tựa như quay lại thời điểm mười năm trước.
Cái đêm mà lần đầu tiên Gun dẫn Tô Trừng đến gặp cô, nhìn cô với Solo, cũng là câu nói đấy. Đêm đó, lần đầu tiên cô thấy cũng như nghe đến cái tên Tô Trừng. Trong khi cô còn đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng, thầm đếm thời gian quen biết Solo, định lặng lẽ chúc mừng, nhưng nào ngờ tất cả đều tan biến.
“Xin chào,” Lúc đó câu nói đầu tiên mà Tô Trừng nói với cô là, “Tôi muốn… nói chuyện riêng với Solo.”
Cô mười lăm tuổi, cô ấy hai mươi hai.
Hai người cách nhau bảy tuổi, con đường cô đi luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng gặp phải chướng ngại vật nào. Mà cô ấy, cũng là một tuyển thủ thi đấu thể thao điện tử, lại chỉ đứng mai một dần trong vô số những con người thất bại trên con đường đi lên đỉnh kim tự tháp.
Một người mến mộ Solo, cứ thế sánh vai cùng anh;
Mà người còn lại, cũng mến mộ Solo, nhưng chỉ có thể bên anh trong khoảnh khắc, trở thành người xoa dịu lúc ngắn ngủi.
…
Ngải Tình lấy khăn che kín người mình: “Né cái gì? Thảo luận chiến thuật à? Muốn tránh thì cũng phải là cậu với Tô Trừng cùng tránh ấy nhỉ, ông chủ K&K hồ đồ rồi à?”
“Chiến thuật? Sức mạnh cá nhân sẽ chiến thắng bất cứ chiến thuật nào,” Gun cong cong khóe môi, vẻ mặt chế nhạo, anh cười, “Nếu tôi không nhìn nhầm… thì cô đang mặc đồng phục mùa hè của đội K&K nhỉ?”
Vừa nãy chọc cả ba người chẳng làm giảm đi năng lực đối đáp của cô, thế nhưng khi nói đến chuyện cỏn con này lại làm cho cô ngại ngùng ấp úng: “À ừ… không nhìn nhầm đâu.”
May thay thang máy vừa đến tầng sáu, Gun dẫn theo Tô Trừng đi ra còn không quên để lại ánh mắt ý tứ hàm xúc tặng cô.
Solo im lặng, ánh mắt vẫn đang nhìn cô.
Anh trông thấy cô lạnh đến trắng bệch, có loại xúc động muốn ôm cô vào lòng.
Động tác ôm này, đã từng là thứ rất tự nhiên giữa hai người, khi đó cô mới mười lăm, vẫn chỉ là một cô bé, luôn luôn vui vẻ, thắng trận sẽ nhảy bổ đến ôm anh, mà anh cũng hết cách, chỉ có thể giữ lấy hai đùi cô ôm trước ngực như ôm đứa trẻ lớn xác…