Ngày hôm sau, hoạt động tuyên truyền và thi đấu chính thức bắt đầu.
Lúc mấy người SP đến hội trường, toàn bộ sân vận động đã chật kín người, mà ba mươi bảy câu lạc bộ được mời đến đều ngồi bên trong bãi cỏ lục sắc. Ngải Tình đi vào từ cửa VIP, quét ánh mắt đánh giá sơ lược sân vận động này, chủ tịch câu lạc bộ Âu Mỹ ngồi phía trước bên trái, câu lạc bộ của Hàn Quốc được bố trí ngồi chính diện, mà câu lạc bộ Trung Quốc được bố trí ngồi phía trước bên phải.
Trước khi SP đến, ba hàng đầu dành cho ba câu lạc bộ hàng đầu Châu Á trống không.
Mà vị trí thứ tư và thứ năm là người của K&K.
“Ngải Tình,” 97 thấy cô thì tâm trạng tốt hẳn lên, cậu đứng thẳng người vẫy vẫy tay với cô, “Lâu rồi không gặp.”
Thật ra cũng không lâu lắm.
Năm ngoái trong trận thi đấu nào đó cô đã gặp 97.
Người ta đã lên tiếng trước, cô cũng nên qua chào hỏi cho phải phép, cô đi xuống từ chỗ đông người, lưng cong lại như mèo, chạy đến chỗ hàng thứ tư, ngồi xổm trước mặt bọn hắn: “Mấy người cũng đến Hàn Quốc à?”
“Hai người bọn anh đến đây là vì trò chơi này,” 97 cười híp mắt trả lời cô, “Anh á, chỉ đến xem vui thôi, chưa quyết định có tham gia không.”
Vì trò chơi mà tới?
“Cậu vẫn là thành viên thi đấu chứ?” Ngải Tình nhìn Dt.
Dt luôn im lặng ngồi đó, hai tay xỏ trong túi quần, hơi thất thần, cho đến khi Ngải Tình đến anh mới tỉnh người, chú ý cô: “Có lẽ.”
“Là trò nào vậy? “Heroes of the storm” hay “The Chamber Storm”?
“The Chamber Storm.” Anh nghiêm túc nói với cô.
“Chamber?” Ngải Tình thoáng kinh ngạc, nhưng nghĩ kĩ lại thì cảm thấy anh hẳn nên tham gia trò này, “Rất nhiều người chơi chú ý đến trò này, dù sao thì danh tiếng tốt, tính cân bằng cũng rất tuyệt. Nhưng mà nó không phải là tuyệt phẩm bạo tuyết (*Storm), từ nhân vật cho đến chế độ chức nghiệp nếu thi đấu sẽ khó tạo bão tuyết gây nên lực chú ý lớn được,” Grunt ngồi một bên cười cười, nhẹ chen vào: “Không sao, nơi nào có cao thủ, nơi đó không thiếu lực chú ý.”
Grunt nói xong, cố ý nhìn Solo đang ngồi hàng thứ nhất.
Ngải Tình thấy buồn cười, ánh mắt nhìn Grunt một tí rồi quay sang người bên cạnh, không nghĩ đến Dt lại nhìn mình chằm chằm, tựa hồ đang chờ hai người kết thúc cuộc đối thoại.
Hai người cô đối mặt nhìn nhau mấy giây, bỗng nhiên cô nhớ lại cuộc điện thoại tối hôm qua.
“Cậu ta nhớ người tranh tài với mình làm gì, nhớ là nhớ em đó thôi. Nhưng chị cũng không rõ lắm.” Lúc đó chị ấy cười nhạo bao nhiêu… Dt nhìn mặt cô từ tử ửng đỏ, mặc dù không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng vẫn chân thành nghiêm túc hỏi một câu thăm hỏi: “Sao chị đỏ mặt?”
“Hả?” Ánh mắt Ngải Tình phiêu du rơi xuống nền cỏ, lấy mu bàn tay vỗ vỗ mặt mình, ý muốn hạ nhiệt, “Vậy à? Có lẽ chưa quen khí hậu ở đây… Trận đấu sắp bắt đầu rồi, tôi về trước đây.”