- Đứa nào cướp của giết người đâu? Có biết nốt tháng này không án, bổn quan sẽ thuận lợi lên chức không hả?
Ra là Triển Chiêu.
Tranh chấp với quan binh là "giang hồ đại kị", Lăng Phong đành vươn vai bày một bộ cầu tài chào hỏi :
- Triển Đại ca, mới sáng sớm đã có nhã hứng đi tuần rồi sao?
- Lại là ngươi?
Triển Chiêu trợn mắt bất mãn.
Số là Triển Chiêu đã sắp hết nhiệm kỳ, chờ điều đi nơi khác. Bởi vậy dạo gần đây cứ mỗi lần xuất hiện nơi công cộng, Triển đại nhân luôn mồm hô hào "địa bàn này 3 tháng không án, tương lai lên chức ta sẽ để mắt" gì đó, ý tứ thông báo cho du côn chỗ đó, bổn đại nhân ta sắp đi, tụi bay khôn hồn thì nhịn quậy phá lại.
Chỉ là, đùng một cái sứ đoàn Tống Kim gặp nhau, kéo theo cả một đám giang hồ không thèm nể mặt Triển đại nhân sắp "cá vượt long môn", lại tụ tập lập cái gì Hạo Khí Minh đòi cướp cống phẩm. Đêm qua còn bạo gan ám sát cả Vương tử người Kim, báo hại Triển đại nhân sáng tinh mơ phải chạy đi lùng thủ phạm.
Nhìn bộ dáng hề hề của Lăng Phong, gã hậm hực :
- Ngươi luôn mồm đại ca, thế nhưng có thực lòng xem ta là đại ca không đây?
- Ầy, Triển đại ca sao nói vậy. Không biết là kẻ nào đui mù lại khiến đại ca mất vui nha?
Triển Chiêu sẵng giọng :
- Còn hỏi? Từ ngày ngươi đến Thái Nguyên, hễ có chuyện là thấy cái bản mặt ngươi.
- Cái này ... đại ca thông cảm. Tính đệ thích hành hiệp trượng nghĩa, cũng giống như đại ca phá án như thần, đương nhiên nơi nào có án thì huynh và đệ đều sẽ có mặt rồi ...
Triển Chiêu được người khoa trương cũng dịu đi đôi chút :
- Đêm qua sứ đoàn Kim quốc bị thích khách ám sát. Có người mật báo thủ phạm sẽ tụ tập ở đây, ngươi làm sao lại có mặt? Hay ngươi chính là đồng phạm?
Nói rồi gã nghiêng đầu dò xét Lăng Phong, chỉ là mắt cứ nhìn tận đẩu tận đâu.
"Quả nhiên có kẻ chơi sau lưng. Là ai đây?"
- Haha. Đệ chân ướt chân ráo đến Thái Nguyên, đóng thuế đầy đủ, ngay cả tiền trị an đường phố cũng đúng hạn giao nộp. Đệ a, chỉ mong làm ăn đàng hoàng, làm sao có cái gan cướp ... à ám sát gì chứ? Lại còn người Kim? Người Kim toàn những kẻ man rợ to khỏe, đại ca nhìn đệ ...
Lăng Phong toát mồ hôi, tí nữa thì nói hố.
Cũng may Triển Chiêu không chỉ mắt lé tai cũng lãng nốt, chỉ liếc mắt nhìn hiện trường lạnh nhạt :
- Vậy hai cái xác kia là thế nào? Ngươi bộ dáng thiếu ăn hay có đóng thuế đầy đủ cũng không thể chứng minh ngươi không có gan giết người được.
- Đệ cũng vừa tới mà thôi, còn đang muốn giúp huynh phá án ấy chứ?
Triển Chiêu một bộ nghi ngờ :
- Ngươi mà phá án?
Lăng Phong buồn bực, làm sao cứ mỗi lần nói phá án liền có kẻ nghi ngờ?
- Ngươi tốt nhất lo cho cái thân mình đi đã. Chứng cứ ngoại phạm có hay không?
- Đương nhiên có.
- Ở đâu?
Lăng Phong nhìn quanh, dõng dạc chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang lấp ló :
- Hắn ... có thể làm chứng cho ta.
- Làm sao vậy lão Lăng?
Bạch Ngọc Đường lon ton chạy đến, gượng gạo nhìn Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường ở Thái Nguyên chính là trộm vặt có tiếng. Nếu không phải sắp hết nhiệm kỳ, Triển Chiêu nhất định tìm cách tóm Cẩm Mao Thử về quy án.
Triển Chiêu hừ một cái nói :
- Ngươi có thể làm chứng cho hắn?
Còn chưa nói xong làm chứng cái gì, Bạch Ngọc Đường đã giành mất :
- Đương nhiên.
- Vậy ai làm chứng cho lời của ngươi?
- Ờ ...
Bạch Ngọc Đường há mồm, rút cục đưa mắt liếc Lăng Phong nói :
- Hắn.
- Ta?
Bạch Ngọc Đường thản nhiên :
- Ngươi làm chứng cho ta, ta lại làm chứng cho ngươi. Cũng không có gì sai, đúng không đại nhân?
- Các ngươi đang đùa?
Triển Chiêu mặt tím đen :
- Không nói nhiều nữa, hai ngươi xuất hiện ở hiện trường án mạng, không có bằng chứng ngoại phạm, động cơ gây án tiềm ẩn, hành vi đáng ngờ, mau theo lão tử về phủ nha.
Lăng Phong choáng váng, Triển đại nhân quả nhiên có một tay phá án, chụp mũ cũng nhanh như vậy.
Kỳ thực, vừa rồi Lăng Phong để ý thấy, Triển Chiêu trong lúc nhìn qua hiện trường, sát na lướt qua xác Hoa An khóe mắt thay đổi một chút, tuy rất nhỏ nhưng vẫn đủ để thần lực của Lăng Phong phát hiện đến.
Nói không chừng ...
Lăng Phong nghĩ gì đó khều khều Triển Chiêu :
- Triển đại ca, từ từ đã, đệ cho huynh xem cái này.
- Cái gì? Muốn đút lót sao? Nói cho ngươi biết, ông lâu nay làm quan thanh liêm, tiền phi nghĩa không lấy bao giờ.
- Khụ khụ, lần trước mấy chục lượng ...
- Lần trước? Tiền đó có ý nghĩa, là tiền tu bổ đường phố. Lần này là án mạng, nếu là tiền thì không có gì để nói hết.
- Đại ca cứ chậm đã, lần này không phải tiền ...
- Đã không phải tiền thì nói gì nữa?
Lăng Phong suýt úp sấp. Tiền không chịu, không tiền cũng không chịu.
Triển Chiêu vừa định hô lính vào bắt người, đột nhiên bị một vật đập vào tầm mắt, không khỏi ngẩn ra chốc lát.
- Ngươi ... là mật thám?
Quả nhiên!
Việc Triển Chiêu nhận ra lệnh bài Mật Thám ty cũng không lạ.
Về cơ bản, quan phủ và mật thám chưởng quản hai phạm vi khác nhau, nhưng có một vài hạng mục công việc lại tương tự nhau, chẳng qua bên ngoài sáng bên trong tối. Nếu chức vụ đủ lớn, thậm chí quan sai còn phải liên hệ riêng với mật thám, tránh cho trong lúc hành động phá hỏng việc của nhau, hoặc giả án lớn có thể phối hợp lẫn nhau.
Lăng Phong chỉ chỉ Bạch Ngọc Đường :
- Bọn đệ đều là. Vừa rồi có kẻ giết Hoa An.
Lăng Phong sẽ không nói vì sao Hoa An bị giết, đây thuộc về nhiệm vụ, xem chừng Triển Chiêu cũng hiểu.
Triển Chiêu bỗng hỏi một câu không đầu không đuôi :
- Ngươi mệnh gì?
Lăng Phong há mồm.
Chờ chút, cái này đích xác có vấn đề. Lăng Phong hiện tại sinh ngày bao nhiêu hắn cũng không rõ nữa, thôi đành lấy ngày sinh cuả kiếp trước vậy.
- Đệ? Mệnh Mộc.
Triển Chiêu vừa nghe liền lập tức vỗ trán than :
- Mộc? Chẳng trách, từ ngày cái cây thối nhà ngươi xuất hiện, lão tử chả có nổi một ngày suôn sẻ ...
- Triển Đại ca chẳng lẽ ... mệnh Thổ?
- Lão tử mệnh Hỏa.
"Ẹc, mệnh Hỏa với Mộc ... thì có vấn đề quái gì?" Lăng Phong trợn mắt.
Chỉ nghe Triển Chiêu lầm bà lầm bầm :
- Đầu năm lão tiên sinh nói năm nay ta nhất định gặp khắc mệnh, chậm trễ công danh. Lúc đó còn tưởng là tên họ Lưu, hừ, hóa ra chính là cái cây thối nhà ngươi ...
- Triển Đại ca, từ từ. Hỏa và mộc thì khắc nhau chỗ nào, thậm chí Mộc còn tương sinh với Hỏa?
- Mộc khắc thổ, thổ khắc thủy, thủy khắc hỏa. Như thế chẳng phải mộc cũng gián tiếp khắc hỏa còn gì?
"Vl" Lăng Phong trán hiện vết đen. Lý giải đến trình độ này thì tổ sư Ngũ Hành tông sống lại cũng bó tay.
- Hừ, may cho hai ngươi, lão tử đang đau đầu chuyện khác, bằng không bất kể là mật thám hay hoàng tử ông đều đem về phủ nha hết. Vốn lão tử cũng chả ưa gì cái tên họ Chu kia ...
"Chu Kinh?"
Triển Chiêu lắc đầu lầm bầm :
- Chỉ buồn bực là không tìm được hung thủ xoa dịu đám Kim nhân kia. Gía như ngay lúc này có một cái xác chết ...
Triển Chiêu vừa nói được nửa câu, nghĩ đến gì đó bỗng nhìn về phía cái xác của Hoa An.
Lăng Phong không khỏi thở dài.
Xem ra phải ủy khuất cho Hoa An đồng chí, vì danh dự tổ quốc hy sinh thêm lần nữa.
...
Lát sau.
Triển Chiêu sai đám bộ khoái xông vào dọn dẹp hiện trường rồi nhanh chóng rời đi, ngay cả vết tích gây án cũng chỉ xem qua loa, giống như muốn xóa dấu vết hơn là đi điều tra. Xem ra Triển đại nhân hôm nay còn khối việc phải làm, không có rảnh đâu mà ở lại tán gẫu với anh em.
Lăng Phong nhìn theo bóng quan sai dần khuất, nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường :
- Mật thám Thái Nguyên các ngươi, ăn ở thế nào mà để bộ khoái không ưa vậy? Làm sao mà làm nhiệm vụ suôn sẻ?
- Ngươi nói chuyện Chu Kinh?
Bạch Ngọc Đường trầm ngâm :
- Ngươi từ kinh thành, chắc biết một người họ Cảnh chứ?
- Cảnh Dương?
Lăng Phong không chỉ biết, mà với Cảnh Dương còn rất không hợp.
Bạch Ngọc Đường nói :
- Cảnh Dương trước kia chưởng quản Hà Đông, Triển Chiêu không ưa mật thám đều từ hắn mà ra.
- Ồ?
Đáng ra, Mật Thám ty quy định cách biệt hai cấp không được để lộ danh tính. Nhưng phàm đã là thứ do con người tổ chức ra, kiểu gì cũng có kẽ hở. Giống như mấy người Kha lão Nguyệt Dung, tuy chức vị khác biệt, về nguyên tắc khi làm việc phải theo quy trình trên dưới nghiêm ngặt, nhưng vì vài mối quan hệ rườm ra ngày trước vẫn hành sự như huynh đệ trong giang hồ, gọi nhau là Đại ca Ngũ muội gì đó.
Bạch Ngọc Đường hỏi dò :
- Ngươi từng đắc tội với hắn?
- Là hắn không dưng gây sự với ta mới đúng.
Lăng Phong tặc lưỡi đáp.
Kỳ thực, thậm chí cho đến giờ Lăng Phong vẫn không hiểu nổi, cớ làm sao ngay ngày đầu vào Mật Thám ty Cảnh Dương đã không ưa mình.
Không lẽ ghen ghét Phong ca quá đẹp trai?
Điều này cũng có khả năng. Tên họ Cảnh kia nho nhã thư sinh, thời Tống này chính là chuẩn mực. Nhưng ai mà biết được thẩm mỹ của họ Cảnh ra sao? Nói không chừng thấy Phong ca thân mình săn chắc, ngực bụng mười mấy múi mà phát cuồng đi.
Nếu không, có lẽ Cảnh Dương khó chịu vì Lăng Phong được Kha lão yêu thích, khiến hắn bất an.
Chỉ là, ai trong Mật Thám ty có mắt nhìn cũng đều rõ, cái chức Đô mật sứ của Lăng Phong hoàn toàn là "tạm bợ". Sự thật chẳng phải rõ ngay trước mắt rồi thôi. Cảnh Dương là Phó sứ, không thể không nhìn ra điều này.
Nói lại, nếu gã đã khinh thường Lăng Phong, thì e ngại cái gì? Như vậy chẳng hóa mâu thuẫn.
Nói không chừng, họ Cảnh ghen với Lăng Phong vì Nguyệt Dung cũng nên.
Bởi vậy mới nói, ưu tú quá cũng không tốt. Khụ!
Lăng Phong hỏi Bạch Ngọc Đường :
- Vậy Chu Kinh và các ngươi quan hệ thế nào?
- Chủ yếu là với Hoa An, ta lâu nay tự do không quan tâm.
- Kể nghe một chút.
Bạch Ngọc Đường hồi tưởng lại nói :
- Trước kia, Hoa An và Cảnh Dương là đồng cấp, thậm chí còn là huynh đệ cùng nhóm. Hoa An tuy có năng lực, nhưng luôn chỉ biết có nhiệm vụ, tính lão ấy hiền hậu. Cảnh Dương thì khác, thuận lợi lên Tổng bộ dần dà thành hẳn Phó sứ. Ta nghe Hoa An kể, trước khi lên kinh Cảnh Dương từng hứa sẽ đề bạt Hoa An theo. Chỉ là, thành Phó sứ rồi tên kia quên hết lời cũ, rút cục lại giao cho Chu Kinh thay thế. Mà Chu Kinh giống như được lệnh ngầm của họ Cảnh, luôn tìm cách chèn ép Hoa An, đến mức lão Hoa phải đi làm gõ mõ thám báo mới yên.
Lăng Phong không khỏi nghĩ thầm, quả nhiên là vai xấu, khó trách đối nghịch với Phong ca.
Cũng khó trách Lăng Phong cảm giác Hoa An dày dặn ổn trọng như vậy, hóa ra đã làm mật thám lâu năm. Lăng Phong càng thêm phục độ chịu khó của Hoa An, người như vậy mà lại bị hại chết.
Lăng Phong chưa gặp Chu Kinh bao giờ, lại hỏi :
- Tên kia võ công thế nào?
- Xoàng thôi, có mỗi một bộ Ưng Trảo quyền.
"Chính là chúng sao?"
Lăng Phong chợt nhớ đến những kẻ bịt mặt tập kích hắn và Lâm Hàm Uẩn ở từ đường nhà họ Lâm. Chẳng trách lần nọ bọn chúng vừa thấy quần lót CK siêu mỏng của Phong ca liền vô cớ rút lui, xem ra đã nhận ra là đồ của Mật Thám ty.
Chuyện Chu Kinh tạm bỏ qua, nhưng có một chuyện khiến Lăng Phong tự hỏi.