Lăng Phong lâu nay vẫn nghĩ, làm "điệp viên 007" thì chí ít cũng phải có văn hóa có tố chất như hắn mới được, chẳng ngờ ...
Liếc nhìn mấy kẻ mới đến, Lăng Phong không khỏi khều khều Hoa An :
- Này, ngươi chắc chắn không nhầm lẫn gì chứ?
- Đương nhiên.Nếu ta không nhầm, các ngươi còn quen biết nhau.
- Chính vì quen biết nên ta mới nghi ngờ đó ...
Lăng Phong giọng mũi lầm bầm.
Đám "nằm vùng" Hoa An dẫn tới Lăng Phong còn tưởng thần thánh phương nào. Hoàn toàn không thể ngờ đến lại chính là ... Ngũ Thử.
Chẳng qua không thể không nói, đám này làm mật thám ở ngay cạnh bấy lâu mà Lăng Phong hoàn toàn không phát hiện, kể ra khả năng nghiệp vụ cũng không tệ.
"Thầy phong thủy" Bạch Ngọc Đường thong thả ngồi xuống ghế, một tay tự rót trà lạnh nhạt nói :
- Ài, nếu biết ngươi chính là Chủ sự lần này, bọn ta cũng không mất công bày vẽ kế hoạch dẫn dụ lắm như vậy. Thật là mất công ...
Lăng Phong quay người khinh bỉ :
- Bốc phét, nếu biết trước ta là chủ sự, Ngũ Thử các ngươi không tránh xa mới là lạ đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn Lăng Phong cười thâm ý, rồi lại nghiêm nghị nói nhỏ :
- "Chủ sự đại nhân", đồ vật trong tay chúng ta rồi, lấy ra xem chút cái nhỉ?
Lăng Phong tỉnh như sáo :
- Đồ gì ở trong tay ta?
- Đêm qua ngươi chộp đồ vật rồi bỏ chạy, báo hại anh em chúng ta phải khổ công đoạn hậu giúp, giờ muốn nuốt một mình sao?
- Cái hộp đó to bằng cả bàn tay, đương nhiên ta không điên đi nuốt ...
Hoa An nghe thấp thoáng hai vị đại thần cứ đòi "nuốt này nuột nọ", phát hoảng chen ngang :
- Từ từ, ai cũng không được nuốt. Đây là nhiệm vụ, lấy được phải giao cho Tổng bộ ngay ...
Bạch Ngọc Đường không cho là đúng nói :
- Lão Hoa, xem một chút thì đã làm sao chứ? Ở đây chỉ có 5 huynh đệ bọn ta, có ngươi và Vương Bát, có thêm Lăng Chủ sự, tính ra cũng chỉ 8 người biết thôi ...
"Hừ, mở được Bát Mỹ đồ, không có lý nào không mở được nó chứ? Nhất định có trá."
Lăng Phong bằng thần lực lờ mờ nghe thấy câu kia, không khỏi thấy kỳ quái. Bát Mỹ Đồ và bảo hạp có liên quan đến nhau sao? Chẳng phải một cái là di vật thời Minh, một cái là của Vệ Thần phi?
Nghĩ vậy liền vờ hỏi dò :
- Cái Bát Mỹ Đồ kia, xem ra nhà ngươi giấu Tổng bộ làm ăn riêng đúng không?
Bạch Ngọc Đường bị chọc trúng tim đen, đỏ mặt cười gượng :
- Hềhề, đợt đó anh em có chút ngứa nghề ấy mà. Mà, bây giờ tranh cũng đâu có trong tay ta, không thể truy cứu ...
Kỳ thực, nếu biết Lăng Phong cũng là mật thám, Bạch Ngọc Đường sẽ không dại mà đưa Bát Mỳ đồ ra. Bát Mỹ Đồ là vật của Vương gia, Bạch gia làm nhân viên tình báo lại đi chôm đồ của thành viên Bộ Chính trị, để lộ là xong phim ngay. Còn may là rơi vào tay Phong ca cá mè một lứa, nếu là Hoa An, Bạch Ngọc Đường có lẽ đã bị lôi về Trường An chịu án.
- Ngươi cũng đừng tưởng ta không biết Bát Mỹ Đồ là gì. Cẩm Mao Thử ta vì nó lăn lộn suốt 5 năm, biết thừa đó là bản đồ bát mạch kỳ kinh. Mặc dù nói đả thông đủ 8 mạch là tuyệt học các đại môn phái mới có, nhưng chợ đen ngay cả Hàng Long Chưởng của Cái bang còn bán, nói gì bát mạch đồ chứ. Ta chẳng qua ...
Lăng Phong chen miệng cười nhạo :
- Chẳng qua không phải cái nào cũng chính xác như Bát Mỹ đồ đúng không?
Bạch Ngọc Đường cười gương :
- Ài, Bát Mỹ đồ đó, phải người có cơ duyên mới đọc được.
"Xem ra đang nói đến thần lực đi?"
Bạch Ngọc Đường đưa mắt dò xét ý tứ của Lăng Phong, có lẽ đoán ra Lăng Phong đang nghĩ gì, gã lập tức phủ nhận :
- Chỉ có thần lực không không đủ.
- Ồ?
Lăng Phong lúc này mới nghiêm túc.
- Bổn Thử vì muốn mở Bát Mỹ Đồ ra, từng dạo khắp thiên hạ, cũng học được một ít da lông thần pháp, nhưng căn bản không có nửa điểm tác dụng. Sau cùng gặp được một vị cao nhân trên Hoa Sơn, người đó nói không chỉ cần thần lực, còn phải có duyên, bằng không ông ta cũng đã ra tay cướp.
Lăng Phong trầm ngâm, thực ra Cố lão từng nói đếnn chuyện này, nó liên quan đến tướng hồn.
Bạch Ngọc Đường lại nói :
- Trở lại chuyện cũ. Ngươi là chủ sự chắc đã biết, trong đó là mảnh tàng bảo đồ. Nhưng ta lại có thể chắc chắn, ngươi không biết nó nhiều bằng bổn Thử.
- So what?
Lăng Phong xòe tay.
Thấy không kích được Lăng Phong, mà Hoa An bên kia đã sắp giao hàng, Bạch Ngọc Đường đành nói gấp :
- Cái kho báu Chu Công này, võ lâm đã lùng sục mấy trăm năm nay. Thậm chí còn có hẳn lời sấm, ai có nó sẽ thống nhất thiên hạ gì đó ...
...
Lăng mộ Hoàng thất nhà Minh thực ra không quá bí ẩn. Thư khố Mật Thám ty đều lưu giữ nhiều tài liệu liên quan, Lăng Phong từng đọc qua.
Chu Lệ và Chu Xán xây dựng triều Minh. Nhưng Chu Lệ vì lý do nào đó, không hề phục anh trai, chờ Chu Xán vừa chết thì ngay lập tức cướp ngôi, tâm ý muốn làm khai quốc Hoàng đế.
Để thực hiện điều này, sau khi lên ngôi Chu Lệ ngoài việc cải tổ toàn bộ, ông ta thậm chí xây lại kinh đô.
Lên ngôi vài năm, Chu Lệ chọn nơi có long mạch tốt để xây lăng mộ cho mình, hy vọng triều đại kéo dài mãi mãi. Kể từ đó về sau, tận khi nhà Minh diệt vong, các đời Hoàng đế triều Minh cứ nối tiếp xây lăng vào quanh vị trí này, tạo thành quần thể “Thập Tam Lăng”.
Vị trí các lăng trong Thập Tam lăng đều được ghi chép lại. Bởi vậy ngay khi nhà Minh sụp đổ, khu lăng tẩm này nhanh chóng bị quấy rối, lần lượt qua tay Ngũ Đại rồi đến nhà Liêu.
Trong số các lăng chưa bị động vào, giới đào mộ trộm thèm thuồng nhất hai cái, một là Hiến Lăng của Chu Xán, hai là Càn Lăng của Chu Lệ. Hai người là khai quốc Hoàng đế, kho báu chôn cất theo chắc chắn không thể định lượng.
Nói thêm, trước khi nhà Tống thống nhất Trung nguyên, 16 châu Yên Vân đã thuộc nhà Liêu, người Tống suốt bao năm cứ năm lần bảy lượt muốn đòi 16 châu này về, ngoài miệng lấy đủ loại lý do, thực chất có lẽ cũng vì chỗ Thập Tam lăng này.
Chu Lệ chết sau Chu Xán hơn chục năm, hơn thế ông ta luôn muốn xóa bỏ hình ảnh của Chu Xán, bởi vậy lăng mộ của Chu Xán không hề có trong Thập Tam Lăng. Thậm chí 2 chữ "Hiến Lăng” cũng là do sử gia viết ra cho đủ danh sách, chứ cụ thể vị trí và mô tả thì hoàn toàn bị bỏ ngỏ.
Giới trộm mộ đồn nhau rằng, Hiến Lăng của Chu Xán không chỉ không nằm ở Thập Tam Lăng, mà còn ở một nơi biệt lập cách rất xa Yên Vân, thậm chí tận trong nội địa Trung nguyên. Trong đó bị nghi ngờ nhiều nhất là khu Sơn Đông, vì đó là quê hương ông ta.
...
Lúc này, Bạch Ngọc Đường đã sắp khô cổ họng :
- Mấy năm nay tin đồn về mảnh tàng bảo đồ xuất hiện rất nhiều, chẳng qua hầu hết là giả, do chính Mật Thám ty bịa ra. Đại khái xem xem hiện tại ai mạnh ai yếu, ai liên minh với ai, có thế lực nào mới nổi hay không ...
Lăng Phong chặn ngang :
- Cho nên ngươi mới gia nhập Mật Thám ty?
Chẳng trách một tên chuyên trộm vặt như Bạch Ngọc Đường lại thành mật thám. Hóa ra thằng nhãi này vờ "cải tà quy chính", lấy công làm tư.
Tính ra thì, Phong ca cũng có tâm này.
Bạch Ngọc Đường ho khan :
- Ờ ... trọng yếu không phải ở đó. Trọng yếu là, mặc dù đa phần là tin giả, nhưng về cơ bản cái tấm bảo đồ kia là có thật.
- Bản đồ đường đến kho báu?
- Không phải "đến", mà là "trong". Một tấm địa đồ. Dù sao lăng mộ không có dễ vào như vậy. Nghe nói bên trong là trùng trùng cạm bẫy, không có địa đồ hướng dẫn, cho dù biết rõ vị trí cứ thế đi bừa vào đều chết không toàn thây.
Lăng Phong vờ trầm tư hỏi :
- Nếu là địa đồ không phải đạo đồ, vậy cho dù có ghép xong lại chẳng biết nó nằm ở đâu, làm sao mà tìm?
- Cái này ... ta đã nghĩ đến. Chỉ cần ghép xong, bằng vào trí thông minh của ta và ngươi chẳng lẽ không đoán ra được? Biết đâu trong một mảnh nào đó ghi luôn địa điểm thì sao? Dù sao chỉ cần vài chữ là đã biết địa danh rồi.
"Vl lạc quan. Mà thôi ... cũng được đi."
Lăng Phong há mồm, vốn hắn đã có một vị trí, Vĩnh Lạc. Cho nên vụ kho báu này đúng là có không ít khả năng thành công.
Lăng Phong tiếp tục giả vờ câu tin :
- Có điều nếu nó có đến 9 tấm, cứ một tấm vài năm, vị chi những 30 năm, tính ra 50 tuổi mới gom đủ. Đánh được một tấm đã suýt chết rồi, ta nghĩ vẫn là nên an ổn làm đại hiệp phong lưu thì hơn.
- Cũng không nhất thiết phải tìm đủ. Chỉ cần tìm được tầm 3 4 mảnh, nhìn một cái rồi đoán tổng thể là được. Mà ngươi nghĩ xem, vì sao đến người Kim cũng nhảy vào? Xem ra chúng cũng đã biết về cái kho báu này. Vụ này toàn thế lực lớn tham gia, ta với ngươi mà nẫng được, chẳng phải nâng cao địa vị bản thân lên sao?
Ngay lúc Lăng Phong định nói gì đó, bỗng ...
"Soạt"
"Á"
Còn chưa kịp nói hết câu, đã bị cảnh tượng phía xa làm cho chấn động.
Chỉ thấy Hoa An cùng trung niên truyền tin kia, lúc này đều đã thân thể tím tái gục nửa người ra cửa sổ, đằng sau còn thấp thoáng bóng đen di độngg.