Trời đã khuya, trên mặt đường thi thoảng xào xạc tiếng lá khô.
Dương gia có kẻ lạ mưu đồ bảo vật. Mà quanh phủ Tấn Vương lúc này, nhìn thoáng qua thì tối đen yên ắng, kỳ thực cũng đông như trẩy hội.
Ăn mày, trộm cướp, đại diện hai nhà Phật Đạo, đại diện câu lạc bộ "những người xuyên không", nhân viên tình báo quốc gia, viên chức đại sứ quán, cùng nhiều cơ quan đoàn thể khác đều góp mặt. Mỗi phe chiếm một góc, ánh mắt đều gắt gao dán chặt vào động tĩnh ở cửa lớn.
Ở dưới một mái hiên nhỏ, có ba gã đạo sĩ trẻ tuổi đang dáng vẻ đề phòng lẫn nhau.
- Quân Bảo? Sao đệ cũng đến đây?
- Ngươi bảo ta đến Phụng lâu, căn bản là nói dối.
Một người đặt kiếm xuống bàn, bên trên thân kiếm khắc 2 chữ nhỏ “Tam Thanh”.
Thì ra là ba đệ tử Toàn Chân giáo, Trương Quân Bảo Chúc Tề Bưu Phan Sư Quân.
Sau đại hội luận kiếm, theo sắp xếp của Dương Thanh Phong, bọn họ âm thầm đi theo đoàn cống vật đến tận Hà Đông. Bản thân Trương Quân Bảo cũng không rõ mục đích của sư phụ, thầm nghĩ có lẽ sư phụ muốn bọn hắn lịch lãm giang hồ tích lũy kinh nghiệm.
Trương Quân Bảo nhìn Phan Sư Quân tra vấn :
- Sư huynh, các ngươi rút cục muốn làm gì?
Phan Sư Quân nhăn nhó :
- Đây là dặn dò của sư tôn.
- Sư phụ? Sư phụ làm sao có thể ra những chủ ý thế này chứ?
Phan Sư Quân nhẫn nại giải thích :
- Quân Bảo, sư tôn chính vì sợ ngươi tính tình ngay thẳng làm hỏng chuyện, mới dặn ta không nói cho ngươi ngay từ đầu. Chuyện này ngươi nếu không muốn tham gia, vậy cứ trở về khách điếm đi. Ta và Tề Bưu đi là đủ ...
- Hai người quyết thì quyết nhanh, bọn chúng có lẽ sắp ra rồi.
Trương Quân Bảo liền nói :
- Vậy tại sao trên đường cả tháng qua không ra tay, mà phải chờ đến tận hôm nay?
Phan Sư Quân giải thích :
- Tống Kim đã có hẹn ước trước, thiên hạ đều biết. Nếu đồ mất trong tay người Tống, chính là người Tống vô năng thất tín. Nhưng mất trong tay người Kim, thì là chuyện của chúng rồi.
- Hừ, đều là chúng ta gây ra, có gì khác nhau? Còn nữa, đây đâu phải là hành xử của danh môn chính phái?
Phan Sư Quân thở dài. Ngay cả Chúc Tề Bưu trông cục mịch như vậy, xem ra còn thấu hiểu "đạo lý" hơn Trương Quân Bảo nhiều lắm.
- Ài, Quân Bảo à, ngươi phải biết. Kia là võ lâm mật tịch, là bí mật của võ lâm Trung nguyên, nào có đạo lý để ngoại nhân đem về nhà nghiên cứu chứ?
- Võ học là của toàn thiên hạ, chỉ xem cơ duyên, không xem xuất thân. Cứ cho là võ học Trung nguyên, thì cũng đâu phải riêng Toàn Chân. Là đệ tử Toàn Chân giáo, ngay cả những điều này còn không thuộc, làm sao đắc đạo?
Trương Quân Bảo không nóng không lạnh, một bộ đạo mạo giảng giải.
Xem ra, Dương Thanh Phong cũng bị tin đồn “Võ Lâm Mật Tịch” thu hút.
Phan Sư Quân định đem thân phận sư huynh ra, nhưng nghĩ lại trong mắt Trương Quân Bảo không hề coi mình là sư huynh, đành quát :
- Ngươi dám không nghe lời ... sư phụ?
Trương Quân Bảo không chút nao núng, nói :
- Ta không tin đây là ý tứ của sư phụ, nhất định do hai người các ngươi nảy lòng tham. Các ngươi nếu nhất quyết phải làm, vậy đừng trách Trương Quân Bảo ta không nể tình đồng môn, tránh đem tiếng xấu cho Toàn Chân ...
- Ngươi ...
...
Cách đó một đoạn, trong một gian tửu lâu đã đóng cửa, lại có một nhóm nhân sĩ chong đèn thảo luận kế hoạch.
Chỉ nghe một trung niên mặt vuông nói :
- Thẩm huynh đệ, chốc nữa chúng ta và Cái bang sẽ gây náo loạn, tâm điểm đều nhìn vào ngươi.
- Haha, Thiên Vương cứ yên tâm. Với thân pháp của ta, so với Toàn Thiên Thử Lư Phương chỉ hơn không kém.
- Được vậy thì tốt. Mật tịch này nhất định phải đoạt vào tay.
Có kẻ nào đó hào hứng nói :
- Năm xưa sát thần Chu Xán cũng là nhờ tổng hợp mật tịch trong võ lâm mà thành minh chủ, rồi từ đó tranh đoạt thiên hạ. Triều Thiên Vương không lẽ cũng muốn làm như vậy?
Trung niên mặt vuông cười ngạo nghễ :
- Haha. Mỗi người một chí hướng, Triều Lam ta không đi lại đường của ai cả.
Đám người đều cười rộ lên, cũng không rõ là cười điều gì.
Tên họ Thẩm bỗng liếc mắt nói :
- Ta lại nghe được một tin khác trong giới, nói kia không phải mật tịch, mà là tàng bảo đồ gì đó.
- Ồ? Vậy sao?
Triều Lam liền nhíu mày, gã hứng thú với võ công hơn.
Bên cạnh gã, Ngô Dụng nhận ra vẻ mặt của Triều Lam, trong bụng thực ra thất vọng.
Triều Lam xem ra bị máu giang hồ hãm sâu vào chuyện mật tịch kia. Trong khi cái Ngô Dụng hướng tới không phải đồ vật cụ thể nào cả. Cái gã cần là tạo uy vọng, là tiếng tăm.
Ngô Dụng phe phẩy quạt lông vờ cười nói :
- Kia là gì cũng không quan trọng. Cái quan trọng là vị thế. Phải để cho Hà Đông thấy rõ, không có Thiên Vương ra mặt, nhân sĩ võ lâm không thể hành động thống nhất được. Đêm nay ngài chỉ cần ra mặt là được rồi. Cướp được hay không không quan trọng. Nếu muốn thực sự cướp, chi bằng dành sức cho cống vật ngoài thành vẫn hơn.
Người họ Thẩm cười nói :
- Ngô sư gia, nếu kia là tàng bảo đồ, nói không chừng còn đáng giá hơn cả cống vật đó? Ngươi không có hứng thú thật sao?
...
Cùng lúc, ở một góc gần đó là một nhóm người đội nón tre kín đáo.
- Đại nhân, mật thám báo lại, ngoài đám Triều Lam, lại có thêm một nhóm đạo sĩ không rõ nguồn gốc xuất hiện.
- Hừm, xem chừng nhân sĩ giang hồ đều nghe tin cả rồi. Thật không biết là kẻ nào để lộ tin, chúng ta chỉ có chừng này người tranh với chúng, chỉ e khó lòng mà hoàn thành nhiệm vụ.
Đám người này có chừng 7 8 người, đều là mật thám Hà Đông. Người vừa nói đội nón tre lụp xụp, tay phải mang thiết trảo hình móng chim ưng, “Đại Ưng” Chu Kinh.
Đằng sau, Nhị Hổ cao to nóng ruột hỏi :
- Rút cục chúng ta phải lấy cái gì vậy?
Một kẻ mặt nhỏ xăm hình rồng, Tam Long, đáp :
- Một cái hộp trang sức cổ quái. Cao Cầu vì muốn lấy lòng người Kim trước khi đàm phán nên đem nó ra làm quà tặng, nhưng Tổng lĩnh đại nhân lại muốn lấy lại nó.
- Nói vậy, đây là ý tứ riêng của Tổng lĩnh đại nhân sao? Không phải do Thánh Thượng yêu cầu?
Tam Long căn bản không rõ, chỉ biết nhìn Chu Kinh.
Chỉ thấy Chu Kinh lắc đầu :
- Chuyện này ... Có thể như những lần trước, đại nhân muốn tạo tin tức giả, dẫn dụ phản loạn.
Giang hồ là gốc gác của dân biến, triều đình bề ngoài có vẻ thụ động, tưởng như phải có biến mới đem quân đi dẹp. Kỳ thực triều đại nào cũng vậy, đều có chiêu trò kiểm soát dân chúng trong bí mật.
Thời đại này không có báo chí internet, ai đó tung ra một cái tin đồn "tàng bảo đồ", giang hồ liền náo loạn chém giết lẫn nhau. Mà người được lợi cuối cùng, lại không phải là kẻ cầm được bảo đồ.
Chẳng qua, Chu Kinh cũng không dám khẳng định, qua loa nói :
- Dù sao đã là đồ đạc của Đại Tống, ta cũng không muốn để đám Nữ Chân kia sờ vào.
Nhị Hổ vuốt râu bình luận :
- Chờ đã, đại nhân nói đó là hộp trang sức? Đám Kim kia mọi rợ man di, nữ nhân đều xấu như ma đi, lấy hộp trang sức để làm gì chứ?
- Có thể chúng cũng biết bí mật giấu bên trong. Hơn nữa, ta còn nghe nói, nó không phải đồ thông thường, mà là di vật của Vệ Thần phi.
- Vệ Thần phi?
Nhị Hổ càng không hiểu, lại hỏi :
- Vậy thì càng kỳ quái. Vệ Thần phi hình như là người Tây Vực, đâu có liên quan đến chúng?
Chu Kinh gằn giọng nhắc :
- Hỏi lắm làm gì? Chúng ta làm tốt phần việc của mình là được. Đáng ra tổng bộ yêu cầu chúng ta phối hợp với đặc sứ. Nhưng cái tên đặc sứ chết dẫm đó thật không biết nghĩ cái gì, đến giờ này rồi vẫn không chịu hiện thân. Để xem nhiệm vụ thất bại, hắn sẽ báo cáo thế nào?
Tam Long nói :
- Đại nhân, thuộc hạ nghĩ, cái tên đặc sứ này lẽ nào chính là ... tên họ Lăng kia? Hắn đến Thái Nguyên xong, mọi hành động cũng hướng về bảo hạp như chúng ta.
- Tình hình này, khả năng cao chính là hắn.
- Hừ, thích hành sự một mình, báo hại chúng ta nghi ngờ loạn cả lên.
Nhị Hổ nửa đùa nửa thật cười nói :
- Ta nghĩ, có khi nào là sợ chia tiền thưởng không?
Tam Long cười cổ quái :
- Chắc không phải chứ. Lần này nhiệm vụ rất quan trọng, thân là đặc sứ đều là xem nhiệm vụ lên trên hết, không đến mức keo kiệt chút tiền vặt như vậy chứ?
Chu Kinh cũng gật đầu tán thành.
Chỉ là, đám Chu Kinh lại không thể ngờ rằng, Phong ca đúng là ... sợ bị chia tiền.
Tam Long nói :
- Vậy có phải gọi mấy mật thám đang ở cạnh hắn quay về không? Chúng ta đang thiếu người.
- Kệ đi. Thiếu người cũng không cần phải gọi chúng. Ta không ưa đám đó.
Nhị Hổ bĩu môi phản đối, Chu Kinh cũng lắc đầu :
- Cứ để bọn chúng ở cạnh hắn. Cảnh Phó sứ nói tên kia cũng không phải hạng trung thành gì, cần bí mật theo dõi.
Chu Kinh gõ nhẹ năm ngón tay sắt, nói :
- Nhắc các huynh đệ cẩn thận. Tên Vương tử kia là con trai Mộc Anh, dám chắc đi theo hắn sẽ có không ít cao thủ gián điệp.
...
Chu Kinh lo lắng không hề dư thừa, cao thủ Kim quốc quả thật đang tập trung ngay gần chỗ của gã, đang dùng tiếng Nữ Chân bàn bạc :
- Vương tử sắp ra rồi, người của Thiên Nhẫn đến chưa?
- Bẩm, chưa thấy ám hiệu, có lẽ vẫn ở chỗ Dương gia với Nội thần đại nhân.
- Nội thần đại nhân chỉ thị, mật thám Tống khẳng định sẽ quanh đây. Chúng ta chỉ cần bảo vệ Vương tử là đủ, mặt kia cứ để người của Thiên Nhẫn giáo lo.
Một tên gầy tỏ thái độ khinh thường :
- Thuộc hạ thấy mật thám Tống chỉ là một lũ vô dụng, đánh với Thiên Sách chúng ta chưa thắng trận nào cả.
- Hừm, đừng có quá khinh suất. Ngươi giao chiến với chúng mấy lần rồi? Đây mới chỉ là Thái Nguyên, chừng nào chúng ta đấu với chúng ở Trường An hẵng hay.
Một tên khác già dặn hơn cẩn trọng hỏi :
- Đại nhân, vậy còn đám nhân sĩ giang hồ kia thì xử lý ra sao? Đông như vậy, phe ta chỉ chừng này người ...
- Mặc kệ chúng. Ta dám khẳng định chúng và mật thám Tống sẽ đánh nhau trước.
Tên thủ hạ gầy lập tức vuốt mông :
- Đại nhiên quả nhiên ... thâm độc tàn nhẫn.
- Gì?
- A ... là thâm sâu khó lường. Cũng chỉ có đại nhân vật như đại nhân mới nghĩ ra, bọn thuộc hạ có chạy thêm ngàn dặm cũng ...
Tên thủ lĩnh ngắt lời :
- Đây cũng không phải chủ ý của ta, ngươi vuốt mông ngựa làm cái gì chứ?
- Vậy là ... Nội thần Đại nhân nghĩ ra?
- Không nàng ấy thì ai vào đây ...
Tên gầy liền tặc lưỡi thán phục :
- Ài, Nội thần Đại nhân nhất định là thần tiên đầu thai vào. Muội muội ta năm nay đã sắp 20, thế nhưng suốt ngày chỉ nghĩ đến xuân tình ...
Những người khác thầm khinh bỉ. Hết người đem ra so lại lấy Nội thần Đại nhân ra so? Nàng ấy là ai? Đám hồng phấn khô lâu tầm thường lại là ai chứ? Người ta tuy là nữ lưu, nhưng mưu đồ là kho tàng trăm năm để cho gia tộc phục quốc đấy.
Có điều tên kia tuy phát biểu ngu nhưng cũng có chút ý tứ. Nội thần Đại nhân rút cục vẫn là thiếu nữ nha, liệu có tư xuân không? Lúc tư xuân thì có sờ soạng bản thân không?
Khụ, vấn đề này ... rất trừu tượng.
"Keng"
Có tiếng đao kiếm đâu đó khiến bọn họ thức tỉnh.
Đêm nay hứa hẹn vô cùng náo nhiệt. Kẻ nào cũng muốn làm chim sẻ núp đằng sau, chờ cho bọ ngựa tranh nhau ve sầu mới nhảy ra.
Lại không biết kết cục ai mới là chim sẻ? Ai là bọ ngựa? Còn ai bất hạnh làm ve sầu?