Mật Thám Phong Vân

Quyển 8 - Chương 267: Cảm biến nhiệt

Bên trong Ngô gia trang, ở một gian phòng nhỏ.

Triều Lam đứng cạnh cửa sổ, đưa ánh mắt xuyên qua sân lớn, nhìn về chỗ Lăng Phong và Diễm Tuyết Cơ, thấp giọng với ai đó :

- Ngô tiên sinh, ngươi nói nàng ta đến đây, không đi lại âm thầm như mọi khi, lại đột nhiên chạy ra kia gây sự với Cửu Long sơn, là vì cái gì?

Ngô sư gia phẩy phẩy quạt, cười nói :

- Có lẽ muốn xem Thiên Vương làm sao xử lý? Hoặc là sợ ngài và Cửu Long sơn có tiếng nói chung, sẽ ảnh hưởng đại kế của chúng.

- Hừ, sợ ta quá mạnh sao?

Triều Lam gằn giọng :

- Đám người này, thực lực rút cục đến đâu? Trước nay cũng chỉ có hai huynh muội bọn họ đến truyền tin. Ngô tiên sinh, hay là chúng ta nhân cơ hội này, thêm nhân thủ rồi tìm cách thoát ly?

Ngô sư gia lắc đầu :

- Thiên Vương không nên vội. Hai người họ chỉ là sứ giả, nhưng võ công đã cao như vậy. Chứng tỏ chủ nhân của chúng còn khủng bố hơn nhiều. Hiện tại chúng ta vẫn phải giả vờ nghe theo sắp xếp của chúng, chờ thời cơ đến mới tốt.

Triều Lam hậm hực nín nhịn.

“Cộc”

Có tiếng gõ cửa.

- Triều gia, là bần đạo.

- Vào đi!

Cửa hé ra, một đạo sĩ tiến vào, là Công Tôn Thắng.

- Triều gia, bần đạo đi một vòng quan sát, phát hiện trong số khách nhân có đến vài kẻ số mệnh cổ quái. Chỉ e, đều là Tướng hồn ...

- Thật sao?

Ánh mắt Triều Lam chỉ gợn lên một chút hứng thú rồi tắt.

Mấy ngày qua, không lúc nào Công Tôn Thắng không nhắc đến hai chữ “tướng hồn”. Nói nhiều đến mức Triều Lam sắp nghĩ khắp nơi đều là tướng hồn.

Công Tôn Thắng còn định nói gì đó, đột nhiên linh tính báo cho hắn biết siêu nguy hiểm cận kề, lập tức chắp tay :

- Thiên Vương, bần đạo còn phải đi xem đan dược. Lúc khác lại nói ...

Ngô Dụng nhìn Triều Lam, cả hai cùng cười nhạt. Bọn họ biết có người đến, và người này lần nào cũng khiến Công Tôn Thắng vì sợ mà phải lẩn trốn.

Triều Lam đột ngột nói vào trống không :

- Nguyệt Nga, muội về rồi đó sao?

- Hừ!

Có tiếng hừ lạnh đâu đó.

Rất nhanh, sau lưng Triều Lam bỗng có thêm một thân ảnh như ma, đến lúc nào không ai rõ.

...

Ngoài sân lớn.

Cảnh tượng không khác Tam Nguyên khách điếm lần trước, vô cùng náo nhiệt.

- Mấy thằng phía trước ngồi xuống, đứng thế ai xem được nữa chứ?

- Kèo đây, kèo đây. Nhanh tay đặt, nhanh tay đặt.

- Đây đây, bổn Thử 5 lượng, Phong Vân bang chủ chịu được nửa nén hương.

Lăng Phong nhìn cảnh tượng này, biết không thể câu giờ gì được nữa. Đằng nào cũng phải đánh, thôi thì dốc lực đánh một trận ra trò vậy. Chẳng phải chuyến này đến để do thám sao? Tạo được chút danh tiếng biết đâu lại càng dễ săn tin hơn.

Lúc này, một tên bên Cửu Long trại bước ra hất hàm với Lăng Phong :

- Nhìn cái tướng của ngươi, còn chưa xứng để Đại Đương gia chúng ta phải đích thân trừng trị. Bọn ông sẽ tiếp ngươi trước. Ngươi muốn đơn chiến hay hội đồng?

Lời thoại này quá quen thuộc, Lăng Phong cười nói :

- Tưởng ta không biết sao? Ta đơn chiến hay các ngươi hội đồng mà chả như nhau?

- Haha, biết là tốt. Lên hết!

“A đù, chơi hội đồng thật?”

Lăng Phong suýt chút ngã ngửa ra sau.

Không phải nói giang hồ cổ đại rất trọng tinh thần võ đạo sao? Sao lại chơi bẩn thế này rồi.

Lý do thì đơn giản, các anh đây thấy chú ngồi với gái đẹp, ngứa mắt.

Chỉ thấy đối phương bước ra tận 9 người, cũng không tấn công ngay, trái lại chia nhau đứng những vị trí khác nhau.

"Trận pháp?"

Lăng Phong ngay lập tức vận khí hộ thân, Lưỡng Nghi Hộ Tâm xuất hiện mờ mờ.

Cũng không nói nhiều thêm, hắn xoay thương một vòng, Đoạn Hồn quyết búng một nhịp gần hai trượng chọc tới.

Tên Đương gia Cửu Long tròng mắt đột ngột dị dạng. Y nhận ngay ra kia là Đoạn Hồn quyết. Nó chính là một môn gia truyền, chỉ có con cháu Dương gia hoặc tướng quân Thiên Ba mới được biết. Tên Lăng Phong này làm sao cũng biết?

Kỳ thực, Lăng Phong mới là người đang thấy kỳ quái.

Lăng Phong không có tuyệt kỹ nào, chỉ có dăm chiêu Dương gia thương. Tính hắn không ưa màu mè chiêu này chiêu nọ, dự tính dùng thần lực áp chế, sau đó dùng nội lực lồng vào ngoại kình, một chiêu đánh lui kẻ địch.

Chỉ là, Đoạn Hồn quyết của hắn yếu hơn trước rất nhiều.

Chẳng lẽ một thời gian tiết kiệm tích góp, thần lực của hắn không tăng thì thôi, ngược lại còn giảm?

Xem ra phải dùng đến khí. Miệng lẩm nhẩm khẩu quyết Cửu Âm Tâm Kinh, khí lực Lăng Phong đột ngột đại tăng, đại khái trong tức khắc chỉ số tăng lên "9000".

Có vài kẻ có mắt nhìn liền kinh hô.

"Choang choang"

Lăng Phong vót ngang đâm dọc, không có bất kỳ hư chiêu nào, mỗi nhát đều như phá núi lấp sông.

Chỉ là "9 vs 1", sau chừng mười chiêu thế thương của Lăng Phong cũng bị phá. Hắn liên tục bị phản công, phải dùng Hoạt Bất Lưu Thủ chân hình "zig-zag" lùi ra sau. Kiện Bộ Công 7 thuật, lăn lộn nhảy nhót, nhạn hành xà hành gì đều đem ra dùng sạch sẽ, mồ hôi cũng tứa ra. May nhờ Lưỡng Nghi Hộ Tâm giảm bớt sát chiêu, mới không bị xiên nào.

Đám thanh niên vây xem thấy Lăng Phong chật vật, đều vỗ tay mừng rỡ ra mặt.

- Ối dào, còn tưởng khá thế nào? Hóa ra cũng thường thôi.

- Đáng đời, dám ngồi với mỹ nữ cười đùa hả? Các huynh đệ Cửu Long, xông lên đánh cho hắn chết quách đi.

Lăng Phong mặc kệ đám GATO, ho nhẹ suy tính.

Cái đáng lo không phải thần lực yếu đi, mà là trận pháp đối phương quá kín kẽ, 9 người như 1. Cửu Âm chân khí thời gian duy trì vẫn còn thấp, không thể dùng mãi được, chỉ e kiệt sức mà chết.

"Tập trung thần lực, lão phu chỉ ngươi một chiêu."

"Phù, rút cục lão đây rồi."

Cố lão trở lại.

"Hừm, giúp ngươi đánh chóng vánh để lão ca còn đi chơi tiếp thôi. Nhắm mắt lại, vận thần vào huyệt Thiện Trung giữa ngực ..."

"Gì? Đang đánh nhau, nhắm mắt lại mà toi à?"

"Nghe hay không thì tùy. Trận pháp của chúng chuyên áp chế thần lực, ngươi nếu dây dưa thêm một lúc không phá đi, chỉ e ngay cả Truyền Âm với ta cũng không nổi."

Lăng Phong vỡ lẽ ra, thảo nào ...

...

Trong lúc đám đông bị hút cả về giữa sân xem đánh nhau, ở một mâm kín cách đó không xa.

- Xem ra có ai đó đang truyền âm cho hắn.

- Truyền âm? Đây chẳng phải là thần kỹ sao? Phu nhân nghe thấy được?

- Ta chỉ đoán thôi, quanh hắn đang có ba động thần lực.

Người nói là một mỹ phụ đeo mạng che nửa mặt, chỉ để lộ ra làn thu ba dập dờn sắc sảo. Tuy nàng đang ngồi yên, nhưng dáng người vẫn vô cùng thướt tha xinh đẹp, mỗi cái nhấc tay nhăn mày đều rung động lòng người.

Nàng ta đang nhíu mày quan sát Lăng Phong.

Nàng có một thần kỹ, đại khái mở ra một "thần nhãn", quan sát dòng vận khí thậm chí vận thần của đối phương, qua đó có thể phát hiện vài điều mà người thường không thể thấy. Ngoài ra, nếu nhân đó đem so sánh phân tích, nàng còn có thể ước lượng "chỉ số sức mạnh" của người khác.

Đặc biệt là, nếu ai đó có ý định dùng thần lực “nhìn lén” vẻ đẹp của nàng, cũng sẽ bị nàng dễ dàng phát hiện.

Không thể không nói, cái khả năng này cũng rất hữu ích, có thể nói nửa giống Hỏa Nhãn Kim Tinh của Tôn Ngộ Không, nửa giống Scouter của "siêu Xayda".

Mỹ phụ cất giọng với trung niên lưng hùm vai gấu bên cạnh :

- Tiêu tiêu đầu, xem ra lần này chúng ta chỉ nên đóng vai phụ thôi.

- Phu nhân, có chuyện gì sao?

Mỹ phụ hạ thấp giọng :

- Có mật thám xuất hiện.

- Là kẻ nào? Có cần ta bí mật thủ tiêu không?

- Không cần. Đây là chuyện của Triều Lam, chúng ta không cần quản thay hắn. Tên mật thám kia, có lẽ ta sẽ có cách thuyết phục.

Tuy giọng của nàng ta như thể sẽ đối phó với kẻ kia, nhưng trong ánh mắt nàng, lại chứa đựng một sự quan tâm nào đó, vô cùng kín kẽ.

...

Lăng Phong nhắm mắt triển khai thần lực.

Cảnh tượng không khác gì mở "cảm biến nhiệt độ". Ngoài những bóng người màu đen, Lăng Phong thấy rõ 9 vòng sáng màu vàng dưới chân đối phương, xem ra là trận vị. Những trận vị này nối với nhau bằng những đường chằng chịt lúc mờ lúc rõ, nếu nhìn từ trên cao chắc hẳn sẽ thành một đồ hình nào đó.

Cố lão đoán không sai, kia chính là Đoạn Hồn trận, cặp bài trùng với Đoạn Hồn quyết.

Đoạn Hồn quyết là thứ dành riêng cho Dương gia nhân, không thể áp dụng cho binh lính Thiên Ba. Về sau Dương gia mới sáng tạo ra trận thế này, tái hiện Đoạn Hồn quyết thành trận pháp, Thiên Ba quân uy chấn Hà Đông cũng một phần nhờ nó.

Cố lão nói :

"Ngươi có thể thấy trận pháp, bây giờ chỉ việc phá trận."

"Phá thế nào?"

"Ngươi nhìn chứ ta có nhìn đâu? Nhìn ra rồi phá thế nào là chuyện của ngươi."

"Ặc!"

Cố lão thờ ơ lạnh nhạt :

"Phá trận, muốn nói phức tạp có phức tạp, muốn nói đơn giản lại đơn giản. Đừng cho chúng đứng đúng trận vị, thế là xong."

Lăng Phong nhếch mép.

Tự tin đã có, hắn nhằm thẳng một kẻ mặt đáng ghét nhất xông đến.

"Bịch bịch"

Chỉ sau chục chiêu, 2 người bị đánh bay ra sau. Lăng Phong bằng "cảm biến nhiệt độ" có thể thấy rõ những đường kỳ dị màu vàng kia mờ hẳn đi.

Đoạn Hồn Trận mất 2 trận vị, sắp bị phá ...

Tên Đương gia bắt đầu nhíu mày, y không nghĩ đến, trận pháp trứ danh của gia tộc, lại chỉ một lát đã bị đối phương phá mất.

Lăng Phong cười thầm, thần lực đã được tự do. Hắn vận thần lực lên huyệt Ấn Đường, dùng Đoạn Hồn quyết áp sát người tiếp theo, khí thế như chẻ tre.

"Choang choang"

Quần chúng không khỏi buồn bực. Thằng nhãi kia không phải đã thua rồi sao, sao lại phản kích được thế này?

9 người đánh ngã đến người thứ 4, đột nhiên ...

Đầu Lăng Phong bỗng đau đớn vô cùng, tai mắt lồng ngực đều vô cùng khó chịu, như muốn nổ tung. Đây là lần thứ hai hắn bị như vậy. Lần trước đấu cùng 7 sát thủ Như Vân, ngay thời điểm quan trọng Lăng Phong cũng rơi vào tình trạng này, sau đó bất tỉnh.

Cơ thể hắn có vấn đề gì?

"Phù"

Hắn phun ra một ngụm máu lớn, cả người lảo đảo.

- Lăng Phong ...

- Lăng Phong ...

Có đến hai thanh âm yêu kiều vang lên.

Người hô đầu tiên là Tuyết Cơ, nàng ta từ đầu vẫn đứng quan sát. Tiếng hô thứ hai lại không rõ của ai. Chẳng qua rất nhỏ, nếu không để ý căn bản không thể phát hiện.

Diễm Tuyết Cơ liếc mắt về một phía, thấy một nhóm người đang vây lấy một nữ nhân che mặt.

Nữ nhân rất nhạy cảm với tình địch, còn hơn hẳn nam nhân. Mặc dù đối phương đeo mạng che mặt, nhưng Diễm Tuyết Cơ rõ ràng nhìn ra được, nàng kia đang rất lo lắng cho Lăng Phong.

Trọng yếu là, bằng vào giác quan thiên sinh của nữ nhân, Tuyết Cơ không khỏi cay đắng thừa nhận, nữ nhân kia chắc chắn vô cùng xinh đẹp. Chỉ cần nhìn vào đường cong thân thể đầy man diệu đó, liền chính Tuyết Cơ lâu nay tự phụ xinh đẹp cũng phải thấy tự ti phần nào.

Diễm Tuyết Cơ vốn định chạy lại xem thương thế cho Lăng Phong, nhưng bị mỹ phụ ở đằng xa kia làm cho phân tâm, rút cục nín nhịn đứng yên.

Hà Mạch Dũng nhìn thấy sư muội không quá quan tâm, còn tưởng nàng ấy thấy Lăng Phong yếu ớt nên chán ghét, tảng đá trong lòng mới thả xuống.