Mật Thám Phong Vân

Quyển 8 - Chương 260: Bát mạch đồ

Căn phòng chập choạng ánh nến, gió luồn khe cửa se lạnh.

Cố lão nói trong Bát Mỹ Đồ có huyền cơ, Lăng Phong đành căng mắt ngâm cứu.

Chẳng qua, tấm Bát Mỹ đồ trong tay, ngang dọc trái phải đều chỉ là một bức tranh. Lăng Phong dùng đủ cách, từ thấm nước trà cho tới hơ lửa, vẫn hoàn toàn chẳng thấy cái gì "huyền cơ", chỉ thấy tâm thần nhộn nhạo, trong đầu đều là cảnh nữ nhân trần truồng.

- Lão điên, rút cục cái thứ quỷ này làm sao xem đây? Hay là phải đốt nó ra?

- Ê, đừng làm bậy nha!

Cố lão ngáp một cái, đưa tay vỗ vỗ miệng lười nhác nói :

- Dùng thần lực thử đi.

- Thần lực?

Lăng Phong ngẩn ra. Không nghĩ đến, xem tranh mà phải đem hẳn thần lực ra xem.

Hóa ra bức Bát Mỹ Đồ này có đến hai tầng giấy, tầng bên trên chỉ cho phàm phu tục tử xem, bên dưới mới là nội dung chân chính, phải dùng đến thần lực "quét" mới xem được.

Chỉ thấy ở tầng thứ hai, cứ mỗi vị mỹ nhân lại chẳng chịt những đường kỳ quái màu đen khắp thân thể.

Những đường li ti này, còn thêm mấy chấm đỏ, trông cứ như ...

- Huyệt vị? Kinh mạch?

Lăng Phong không khỏi thốt lên.

Cố lão gật gù, vuốt râu thong dong cười nói :

- Nhìn ra rồi sao?

Lăng Phong như ngộ ra thâm ảo, hỏi dò :

- Đây là huyệt vị kích tình sao? Chạm vào sẽ khiến các nàng sướng tê người?

Cố lão suýt chút cắm đầu xuống đất, mặt già ho sù sụ :

- Tào lao. Nếu là bảo vật thiên địa như vậy, lão ca không giữ lại mà ném cho ngươi được sao? Đây là bảo vật luyện khí, Bát Mạch Đồ.

- Bát Mạch Đồ?

Lăng Phong hiểu ra, liền dụng tâm quan sát.

Càng nhìn càng không nhịn được vui sướng.

Bát Mạch trong Kỳ Kinh, gồm Nhâm, Đốc, Xung, Đới, Âm Duy, Dương Duy, Âm Khiêu, Dương Khiêu. Lăng Phong nhờ vào các loại sách giang hồ đả thông đến mạch Đới thì tịt, không cách nào tiến triển thêm. Nghe nói phải gia nhập các môn phái lớn mới biết cách đả thông nốt 4 mạch còn lại. Thành ra, hắn vừa nhìn vào Bát Mạch đồ, liền biết đây là báu vật.

Đây chẳng phải là hướng dẫn thông toàn bộ 8 mạch sao, không bảo vật thì là cái gì?

8 vị mỹ nhân, mỗi nàng là một mạch. Ai, thật yêu chết đi. Đặc biệt là bốn vị sau, vị nào cũng xinh tươi như hoa.

Lúc chiều xem tranh Lăng Phong còn khinh thường nét vẽ đơn điệu, không hợp khẩu vị, bây giờ quay 180 độ lại thấy vô cùng hợp mắt.

Lăng Phong hào hứng như đi lạc vào kho báu, Cố lão lại thong dong lảm nhảm chuyện xưa :

- Năm xưa lúc Trương họa sĩ vẽ tấm Bát Mỹ Đồ này, chính lão ca là người dẫn tám vị mỹ nhân đến cho hắn. Nói nha, mấy cô gái kia, ban đầu thì bẽn lẽn thẹn thùng, cái gì cành vàng lá ngọc, đạo đức tiết hạnh. Về sau cởi hết ra rồi, thật chẳng khác nào kỹ nữ, ỏng à ỏng ẹo. Đặc biệt là vị mỹ nữ thứ tám, đúng đúng, Lý mỹ nữ, cái chỗ kia ... E hèm, ý ta là cảnh sắc rất hương diễm. Lúc đó ta còn rất bái phục tên họa sĩ kia, không hiểu làm cách nào nhẫn nhịn được mị lực này. Về sau hỏi chuyện mới biết, hóa ra ... tên kia đã không còn ham muốn đàn ông, thật đáng tiếc, đáng tiếc.

Lăng Phong cất tiếng :

- Trương họa sĩ chính là tác giả của Bát Mạch đồ này? Nói vậy cũng là cao thủ võ lâm?

- Hắn? Đùa sao? Tác giả của Bát Mạch đồ chính là Thái Tổ?

Lăng Phong buột miệng :

- Chu Xán? Lại là hắn?

Chu Xán từng là chủ nhân của Cố lão, mỗi lần kề về về vị Minh Thái Tổ này, Cố lão luôn mang giọng điệu kính phục. Cũng chẳng biết là thật hay giả vờ diễn. Lăng Phong thì khác, hắn chả có lý do gì phải e sợ Chu Xán nọ, chỉ có tò mò.

Lăng Phong hắng giọng, đoán mò nói :

- Xem ra Minh Thái Tổ không biết vẽ tranh, đành mới họa sư về vẽ hộ đi ...

Ai ngờ lại chữa lợn bệnh thành lợn què, Cố lão nghe thấy giọng càng lạnh tanh :

- Không biết đừng nói bậy. Nói cho ngươi biết, họa kỹ của Thái Tổ thiên hạ vô song, ngay cả họa sư trong triều cũng phải thán phục.

"Hừm, Hoàng đế vẽ tranh, thần tử không khen có mà chết hết à."

Lăng Phong không cho là đúng, nhưng cũng không rảnh nói ra.

Cố lão thì vẫn tiếp tục :

- Chính vì họa kỹ của ngài quá siêu phàm thoát tục, mới không thể tự tay vẽ lớp tranh bên ngoài che dấu cho Bát Mạch đồ, tránh cho sau này dễ bị hậu nhân tìm ra. Ngài sai ta tìm một tên họa sĩ hạng trung, chính là tên họ Trương kia, còn cố ý vẽ Bát Mỹ đồ, Bát Mỹ Bát Mạch, chẳng qua để gây nhầm lẫn, lâu dài càng khó có người biết bí mật bên trong.

Lăng Phong nghĩ đến mấu chốt, liền nói :

- Ta chỉ kỳ quái, Chu Xán làm vậy có ý gì? Bát Mạch cũng không phải chí bảo vạn người muốn có, các môn phái đều có cách luyện rồi. Ông ta muốn truyền cho con cháu thì cứ thế mà để lại, không muốn để lại thì đừng vẽ ra là được.

- Bởi vì mục đích của nó, cũng không phải để luyện Bát Mạch.

Lăng Phong không hiểu ra sao :

- Bát Mạch đồ, không để luyện Bát Mạch, thì để làm gì?

Cố lão không trả lời ngay, lại nói :

- Tiểu tử họ Bạch kia xem ra cũng biết một chút bí ẩn ...

Lăng Phong nghe vậy mới ngẫm lại.

Nói vậy, Bạch Ngọc Đường không dưng tặng Bát Mỹ Đồ cho Lăng Phong, không chỉ đơn giản muốn kết giao?

Ài, m* nó sao bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì cũng có âm mưu bên trong như vậy? Đánh bạc được tiền cũng có cổ quái, người đến tặng lễ cũng là cổ quái. Mấy năm qua rút cục đã có bao nhiêu người tính kế Phong ca đây? Thật là đau đầu mà.

Lăng Phong lại nghĩ ra gì đó nói :

- Khoan đã, nếu thứ này là bí kíp luyện khí, thế nhưng lại phải dùng thần lực mới khai mở được, như vậy chẳng hóa mâu thuẫn sao? Ai cũng biết, luyện khí mới đến luyện thần, kẻ nào đã có thần lực đồng nghĩa khí lực đã dồi dào, còn cần cái Bát Mạch Đồ này làm gì?

Cố lão cười lớn :

- Cũng gần hiểu ra vấn đề rồi đó. Đây chính là dụng ý của Thái Tổ.

- Dụng ý gì được?

Lăng Phong mờ mịt một lát, mới chầm chậm nói :

- Không lẽ, thứ đồ này chỉ dành cho ... tướng hồn?

Cố lão đưa ánh mắt khen ngợi :

- Nói cho ngươi biết, trong thiên hạ vẫn còn rất nhiều thứ giống như nó, đang chờ chúng ta đến lấy đó.

Lăng Phong lập tức bĩu môi :

- Ý lão là sao? Lại là cái vụ bảo tàng dưới mộ kia?

- Hềhề. Cũng không hẳn cứ phải đào mộ ...

...

Lát sau.

Ngâm cứu tranh 18+ được một lúc, Lăng Phong thuận miệng hỏi :

- Này lão điên, ngươi có từng nghe qua thứ gì gọi Đoạn Cân Nhẫn không?

- Đoạn Cân Nhẫn là thứ gì?

Cố lão mắt lim dim.

Lăng Phong quay đầu gắng xem xét vẻ mặt của lão. Bởi lão già này rất giỏi đóng kịch, thứ biết thì làm như không biết, thứ không biết thì nói như biết thật.

Chẳng qua, lão ta sống lâu thành tinh, căn bản không thể nhìn mặt đoán được tâm tư.

"Có nên nói cho lão ta không?"

Lăng Phong thầm đắn đo. Hắn lo lắng một khi kể ra, về sau sẽ bị Cố lão đem chuyện Đoạn Cân Nhẫn ra dắt mũi đi khắp nơi làm culi thì mệt ra.

Nhưng nghĩ nghĩ một lát, hắn rút cục cắn răng kể :

- Đoạn Cân Nhẫn là một loại độc vật. Độc này được chế từ cây hồ ma Tây Vực, không màu không mùi không vị, dùng độc xong không để lại dấu hiệu khác. Nó khiến nạn nhân rơi vào trạng thái chết giả. Nếu không cứu chữa kịp thời, nạn nhân sẽ chết thật mà không có chút manh mối.

Nói đến đó thì thở dài :

- Ta tìm hiểu về nó suốt 1 năm nay, chỉ là căn bản không ai biết.

- Không ai biết sao ngươi lại biết?

- Có người nói cho ta.

Cố lão đột nhiên đổi giọng :

- Người thân bị trúng sao?

Lăng Phong theo phản xạ gật gật đầu, nói :

- May có cao nhân, cho nên tạm thời vẫn bảo toàn sinh mạng được, thân thể toàn vẹn.

- Ồ, thân thể toàn vẹn? Trong bao lâu?

- 5 năm ...

Nói xong Lăng Phong mới giật mình.

Vừa rồi vì sao lão ta lại hỏi dồn như vậy? Không lẽ lão ta biết Đoạn Cân Nhẫn?

Chắc vậy rồi! Biết ngay mà.

Lăng Phong liền đổi giọng nài nỉ :

- Lão điên, nếu ngươi thực sự biết, có thể nói một chút không? Ta thực sự cần biết.

Cố lão nhếch mép thờ ơ :

- Lão ca già cả, có nhiều chuyện ... Quên!

Lăng Phong không khỏi chửi thầm, lại nghe Cố lão trầm ngâm :

- Có điều, xem ra cũng hạng tầm thường mà thôi. Chiếu theo tình huống ngươi kể, lão ca cảm giác kia không phải là độc, mà là mê.

- Mê dược?

Cố lão hắng giọng luyên thuyên :

- Trong thiên hạ, mê dược tầm thường nhất chính là Mông Hãn dược, sau đó đến Thiên Ma tán Nhuyễn Cân tán các thứ. Còn có nha, Bách Hoa Tiêu Hồn tán, không những khiến nạn nhân hôn mê còn làm thần trí điên đảo. Khà khà, nhưng này chưa là gì, Thiên Túy Lan Hương nha, cái thứ này mà để nữ nhân chạm vào, mấy ngày không tỉnh, muốn lật kiểu nào thì lật, thế nhưng kỳ quái, phản ứng lại rất nhạy cảm ...

- E hèm! - Lăng Phong toát mồ hôi, hắng giọng nhắc nhở.

Cố lão mặt già không đổi sắc, cười tà dị :

- Nói tiếp, trong các thứ mê dược, có thể kể đến Cửu U Đoạt Hồn tán. Ngừng hô hấp, tứ chi cứng lại, chết giả 1 tháng, tình trạng không khác Đoạn Cân Nhẫn ngươi kể là bao, chỉ thời gian kém hơn.

- Cửu U Đoạt Hồn? - Lăng Phong lẩm bẩm.

- Ngươi nghe tên chắc cũng biết nó ở đâu đi?

- U Minh cung?

Lăng Phong tỉnh ngộ, rồi lại nhíu mày. U Minh cung đụng nhau một lần, chỉ e đã trốn biệt vào núi, biết tìm nơi đâu.

Cố lão lại nói :

- Ngươi có thể chạy đi hỏi Tiểu Si. Chẳng qua thứ này rất quý, chỉ e Tiểu Si cũng không biết. Nếu ngươi nói chuyện này sớm hơn, lần trước ngoài Cửu U Tâm Kinh ta đã có thể tra luôn Cửu U Đoạt Hồn.

Lăng Phong vỗ đầu. Tiểu Si là tên đệ tử U Minh cung luyện Si Mị thần công đi theo bọn hắn. Có điều thằng nhóc kia rất ít nói, lúc nào cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, coi bộ do luyện thôi miên nhiều mà bị ngu người ra.

Hắn vừa nhấc chân muốn đứng dậy, lại nghe Cố lão trầm giọng nói :

- Tiểu tử, thay vì cứ chạy đông chạy tây hỏi han tin tức, ta thấy ngươi tích cực luyện công mới là đúng đắn. Ngươi nghĩ đi, độc vật khó tìm như vậy, khẳng định rất cao cấp. Ngươi cứ như bây giờ đi tìm, tìm ra manh mối thì đã sao? Dùng cái gì để đổi lấy thuốc giải? Cướp sao? Một khi ngươi là cao thủ, chỉ cần ngươi hô một tiếng, không sợ có kẻ tự dâng thuốc giải đến cho ngươi.

Nói rồi lão ta nhấc chân rời khỏi phòng, để mặc Lăng Phong thở dài.

Về lý thì hắn cũng hiểu nên như thế, cũng đang cố gắng luyện đấy chứ? Nhưng cũng không thể ngồi một chỗ ôm cây đợi thỏ được ...

“Két”

Đúng lúc, lại có tiếng cửa hé mở.

Lăng Phong tưởng lão điên kia quay lại, nhất thời cũng không để tâm. Mãi đến khi có bàn tay giật giật tay áo, hắn mới giật mình quay đầu nhìn lại.