Hóa ra là Tiểu Bích, cô vừa nói còn nhoẻn miệng cười với Tiểu Uyển.
Tiểu Thanh nhíu mày hỏi :
- Ngươi là cung nữ nào, sao lại vô lễ như vậy? Đâu có ai hỏi ngươi?
- Bẩm, tiểu nữ là Tiểu Bích, là bạn của Tiểu Uyển.
Tiểu Bích là người rõ nhất, chỗ tiền kia thật sự là Tiểu Uyển tích góp. Chính cô còn hay đùa với Tiểu Uyển là đang chuẩn bị của hồi môn cho chính mình.
Chỗ tiền đó, Tiểu Uyển để dành từng li từng tí, chờ sau này đi tìm đại ca. Suốt thời gian ở Toàn Chân, được bao tiền của nội tu cô đều tích vào, ngay cả y phục trang sức cũng chẳng dám mua.
Thực ra, cho đến trước sự kiện cứu Đế Cơ, Tiểu Uyển cũng chỉ tích góp được có hơn 10 lượng bạc.
10 lượng đó, đã là cực hạn, đã là tất cả mà cô có trong mấy năm.
Chẳng qua, đến hôm cứu Đế Cơ, Tiểu Uyển được ban thưởng 2 đĩnh 100 lượng bạc trắng kia, cộng vào mới thành nhiều như vậy. Nhớ hôm đó cô còn vui đến suýt khóc, cầm 2 đĩnh bạc chỉ cầu mong sớm được gặp đại ca để còn khoe với hắn.
Tống cô cô nghĩ gì đó, bỗng lật mặt sau lên nhìn, lập tức nói :
- Quan ngân? Ngươi nói mình tích góp, cho dù có đem bạc vụn đi đổi, cũng làm sao lại có cả quan ngân?
Tiểu Uyển không có gì phải giấu nói :
- Tiểu nữ được ban thưởng ạ.
- Ai thưởng?
- Là Đạo Quân thưởng cho tiểu nữ.
Đạo Quân là đạo hiệu của Triệu Cát, ai cũng biết đấy nhưng cũng dễ bị quên. Bình thường trong cung đều xưng là Quan Gia.
Tống cô cô ngẩn ra một lúc mới nhớ ra, càng nhớ ra càng thấy khó tin, hỏi vặn :
- Hừ, tận Đạo Quân thưởng cơ đấy. Thưởng khi nào? Thưởng cái gì?
- Tiểu nữ cứu Gia Mẫn Đế Cơ, cho nên được thưởng.
Tống cô cô càng nghe càng thấy vớ va vớ vẩn, làm sao tin nổi.
Một đứa cung nữ linh tinh vừa vào cung, nói mình ra tay cứu Đế Cơ?
Gia Mẫn Đế Cơ là ai chứ? Con gái của tiền Hoàng Hậu Sái thị, Thất Công chúa được Quan Gia cưng chiều nhất trong cung. Liền Trưởng Tôn Hoàng Hậu nương nương gặp nàng ta còn khách sáo gọi Đế Cơ, không hề xưng mẹ con. Bản thân Tống cô cô ở ngay trong cung đây, sắp được chục năm còn chẳng được nhìn thấy Gia Mẫn Đế Cơ mấy lần, nói gì là cứu.
Bà ta quát lớn, dùng đòn phủ đầu. Đây là đòn rất hữu hiệu với đám cung nữ mới vào :
- Ngươi càng nói càng dối trá.
- Cô cô, tiểu nữ không nói dối ...
Tiểu Uyển ngước đầu khổ sở, nhưng ánh mắt vẫn rất kiên cường.
Cô không biết phải làm gì nữa. Cô không giỏi cãi lý biện minh, cô chỉ biết nói thật. Nhưng oái oăm là nói thật lại không ai tin.
Cô bỗng cay đắng nhận ra, võ công ... cũng không giúp cô được lúc này.
...
Cùng lúc đó, ở cửa ra vào viện, có hai nữ quan đang nhìn vào chỗ Tiểu Uyển :
- Thượng Nghi đại nhân, người có thấy cung nữ ở kia, có nét gì đó rất giống với ...
Vị Thượng Nghi đại nhân nọ trong mắt cũng lộ vẻ kinh hãi, hạ giọng :
- Thật đúng là giống. Ngươi mau đi điều tra thân phận nàng ta cho ta.
- Vâng, đại nhân.
Trang phục của cung nữ và nữ quan trong cung rất khác biệt. Ngay cả việc vấn tóc mang trang sức cũng quy định vô cùng khắt khe.
Người mặc trang phục cầu kỳ màu xanh lục là Lam Thượng Nghi Lam Tuyền, tuổi tầm 40.
Còn nữ quan vừa đi mặc y phục nâu, là Đổng cô cô, giữ chức Điển Nghi, thân cận của Lam Tuyền.
Trong Thượng Nghi cục, bên dưới Thượng Nghi có Ti Nghi, Điển Nghi, Chưởng Nghi. Những người này đều có phẩm trật hẳn hoi, chính thức là quan lại. Bọn họ nếu vi phạm quy tắc, Quan Chính ty cũng không thụ lý nổi, tùy án mà sẽ do Hoàng hậu, hay Nội Thị tỉnh, thậm chí Ngự Sử đài lo.
Dụng Cần viện là nơi đào tạo cung nữ nhập môn, Lam Thượng Nghi cũng hiếm khi xuống quan sát. Hôm nay thế nào tình cờ ghé qua, không ngờ vừa lúc nhìn thấy chuyện Tiểu Uyển.
Chỉ chốc lát sau, Đổng cô cô đã quay lại, trên tay cầm theo một quyển ghi chép.
- Nàng ta tên Dương Tiểu Uyển, chờ Lý Sư Sư tới Trường An sẽ được phân sang chỗ đó.
- Lý Sư Sư?
Lam Tuyền trên mặt thoáng qua vẻ khinh thường.
Đổng cô cô lướt qua lý lịch Tiểu Uyển, đột ngột ồ lên :
- Ồ, đại nhân, nàng ta hình như đúng là từng cứu Gia Mẫn Đế Cơ.
- Có phải là việc ở Chung Nam lần trước?
- Đúng vậy.
Chuyện Triệu Cát bị ám sát, kinh động triều đình, phàm là nữ quan có chức vị đều được biết.
Thực ra Tống cô cô kia đáng ra cũng biết, chỉ là bà ta nhất thời bị ý kiến chủ quan che đi, không chịu thừa nhận khả năng một cung nữ nhỏ bé cũng có thể “cứu Đế Cơ”, dẫn đến quên luôn.
Thêm nữa, lần này Tống cô cô đã sơ suất ngay từ đầu.
Là người quản lý tân cung nữ, mỗi cung nữ vào cung có xuất thân thế nào, bà ta đều phải nắm sơ lược, để còn đối xử sao cho thích hợp. Càng đặc biệt thì càng phải để ý mới phải.
Nhưng có lẽ vì chuyện đi trễ lúc sáng, khiến bà ta sinh ra phản cảm với Tiểu Uyển, thành ra gặp lại cô liền có suy nghĩ tiêu cực.
Đổng cô cô quan sát Tiểu Uyển thêm chốc lát, chép miệng :
- Chỉ tiếc, hơi thiếu chút khí chất.
Lam Tuyền không cho là đúng, nói :
- Khí chất? Tạo ra là có thôi.
- Đại nhân, chuyện này có nên báo với Trưởng Công chúa một tiếng không?
- Khoan hẵng vội. Vậy đi, xong việc ngươi dẫn nó đến phòng ta.
Lam Tuyền bỏ lại một câu rồi rời đi.
...
Trở lại sảnh Dụng Cần viện.
Viên Diệu Hương thấy càng lúc chuyện càng xa.
Chuyện hôm nay bắt đầu từ đâu? Vì sao bây giờ lại biến tướng thành “cứu Đế Cơ”?
Hình như ban đầu Tiểu Hương cũng là nạn nhân, bị Tiểu Thanh kiếm cớ thôi. Nhưng lúc này thì cô đã bị đẩy hẳn ra ngoài, chỉ còn Tiểu Uyển chịu tội.
Tiểu Bích thì ngẩn ra đó, không dám tiến tới. Tuy biết Tiểu Uyển nói thật, nhưng vì còn trẻ, Tiểu Bích nhất thời cũng bị Tống cô cô quát cho sợ hãi. Hơn nữa, cô cũng không dám làm chứng bừa chuyện thưởng kia. Hôm đó ba người được thưởng là Tiểu Uyển Sở Linh và Tuyết Kha, Tiểu Bích chỉ là người đi thay Tuyết Kha mà thôi, lúc Tiểu Uyển nhận thưởng cô cũng đâu có tư cách có mặt mà nhìn thấy.
Có điều nghĩ đến đó, Tiểu Bích bỗng nhớ tới ...
Sở Linh. Đúng, Sở Linh cũng đang có ở đây. Cô ta có thể đứng ra.
Tiểu Bích liếc mắt nhìn, thì đã không thấy Sở Linh đâu nữa. Rõ ràng vừa rồi còn thấy nàng ta quẩn quanh đâu đây.
Tuy nhiên, đã có nhân chứng, Tiểu Bích vẫn dũng cảm đứng ra :
- Bẩm cô cô ...
Tiểu Thanh lập tức chen vào :
- Ngươi lại vô lễ cái gì?
- Lời Tiểu Uyển nói đều là thật, có người có thể làm chứng.
- Ai? Ngươi?
- Không phải tiểu nữ, mà là cung nữ Sở Linh.
Nếu đã có nhân chứng, Tống cô cô cũng muốn nghe xem, làm trong cung nhiều năm, bà ta cũng biết sơ sài quá chính là tự đào mồ chôn mình.
Tống cô cô biết không nên quá xem thường đám cung nữ, đặc biệt là khi bà ta vừa nhớ ra, cung nữ Tiểu Uyển này sẽ về Thượng Quan cục. Cái cục này là nơi rất khó đoán. Chủ nhân lên voi thì cung nữ hầu cận cũng sẽ lên voi. Đến lúc đó, một Ti Chính như bà ta chẳng là cái gì.
Kể cả bà ta thấy ghét Tiểu Uyển muốn trị, thì cũng phải làm sao cho kín đáo có lý có luật, để về sau Tiểu Uyển không thể quay lại trả thù.
- Gọi cung nữ Sở Linh lại đây.
Chỉ lát sau, có cung nữ tìm được Sở Linh quay lại.
Sở Linh lại làm như không biết gì, hỏi :
- Bẩm, không biết cô cô đại nhân gọi nô tì có chuyện gì?
Cung nữ chưa phân vào cục, thì vẫn là dân nữ, chỉ có thể xưng tiểu nữ. Sở Linh lại xưng nô tì, Tống cô cô hơi nhếch mép. Bà ta quản cung nữ trong cung không một ngàn cũng tám trăm, quá rõ những tiểu cô nương thế này. Xem ra lại một đứa “Tiểu Thanh” khác.
Bà ta đánh mắt cho Tiểu Thanh, ả kia liền nói sơ qua một lát.
Sở Linh nghe xong nói :
- Bẩm cô cô, đúng là nô tì và Tiểu Uyển từng cứu Gia Mẫn Đế Cơ đươc thưởng ...
Tiểu Uyển liền đưa mắt cảm kích nhìn Sở Linh.
Sở Linh là người bạn đầu tiên của cô ở Toàn Chân, thậm chí còn ra mặt bảo vệ cô. Nhưng sau lần luận kiếm, Sở Linh dần lạnh nhạt với Tiểu Uyển, khiến cô rất buồn.
Hôm nay rút cục Sở Linh cũng nói giúp. Tiểu Uyển nghĩ đến, xem ra Sở Linh gặp chuyện buồn, nên mới tránh mình. Cô lại tự trách mình, bản thân thật không hiểu cách cổ vũ người khác gì cả, khó trách không có mấy ai kết bạn.
Tống cô cô lúc này mới nhớ ra, đúng là lần này có 3 cung nữ xuất thân từ Toàn Chân giáo, nhờ cứu Đế Cơ mà được thưởng. Không khỏi buồn bực nhìn sang Tiểu Thanh, nếu không phải nha đầu này thích bới móc thì đã không rơi vào cái cục diện mất mặt này.
Có điều ngay lúc này ...
- Nhưng mà ...
Sở Linh nói tiếp :
- Nô tì không làm chứng bạc ở kia đều là bạc của Tiểu Uyển.
- Sở Linh, ngươi nói gì vậy?
Tiểu Bích Tiểu Uyển đều há hốc mồm.
Sở Linh làm bộ khách quan nói :
- Kia là tiền của nàng ta, ta làm sao làm chứng chuyện đó được? Vả lại, người khác nhận được quan ngân đều đem đi đổi để dùng. Làm gì có ai để nguyên như vậy cho phiền ra?
- Ta ... không biết chuyện này.
Tiểu Uyển yếu ớt đáp, cô không thể biết.
Sở Linh là con quan, nhận tiền thưởng xong đem về nhà, liền có cha là quan hiểu chuyện đem đi đổi ngay.
Còn Tiểu Uyển chỉ là ăn mày một thân một mình, cô căn bản không hiểu mấy cái vụ quan ngân dân ngân gì kia, đối với cô bạc là bạc thôi. Cô cũng không có ý dùng nó ngay.
Sở Linh liếc mắt về túi gấm nọ, nói :
- Cô không biết gì mà lại tích được bạc? Không lẽ mỗi lần tích, cô đều kiếm ngay được bạc như kia luôn à. Thật là tài ba đấy.
Tiểu Bích không thể chịu nổi nói :
- Sở Linh, Tiểu Uyển ra sao cô biết mà, cô ấy chỉ biết đổi xu ra bạc vụn, còn chuyện quan ngân kia, cô ấy chưa dùng bao giờ làm sao mà biết?
- Đúng vậy, ta ...
Sở Linh khinh khỉnh nói :
- Cô ta biết đổi cả ngàn đồng xu lẻ ra bạc vụn cho dễ xài, lại không biết đổi đĩnh 50 lượng ra bạc vụn cho dễ xài, đây là cái suy nghĩ ngược đời gì chứ?
Tiểu Uyển nhất thời im lặng nhìn Sở Linh.
Tiểu Uyển không giận Sở Linh vì những cái lý lẽ kia, vì cô thực không biết. Tiểu Uyển chỉ thắc mắc, vì sao Sở Linh lại đối đầu với cô?
Tống cô cô lại không khỏi nhếch miệng thú vị. Hóa ra 3 nha đầu này tuy cùng một chỗ đi ra, thế nhưng lại đấu đá nhau.
Bắt được ý tứ của Sở Linh, Tống cô cô cũng tìm được nấc thang cho bà ta, nói :
- Thôi được rồi, cung nữ Tiểu Uyển nghe đây. Số bạc này không rõ nguồn gốc, ta phải giữ lại điều tra. Ngươi vô lễ với cung nữ chưởng phòng, lại không tuân thủ giờ giấc, phạt lau chùi tất cả các phòng hôm nay.
- Cô cô, ta ...
Tiểu Uyển oan ức nói không nên lời.
Bên cạnh, Tiểu Bích muốn nói mà không biết nói gì. Tiểu Hương tạm không biết có nên tin Tiểu Uyển không, chỉ có thể im lặng.
Sở Linh nhếch mép nhợt nhạt, cô ta thấy hình phạt còn quá nhẹ. Tiểu Uyển là cao thủ luyện khí, ngay cả đánh gậy chưa chắc đã tổn thương, nói chi đi chùi phòng. Làm thế khéo còn để gân cốt Tiểu Uyển thêm khỏe, đỡ phải luyện công.
Chỉ Tiểu Thanh thì cười đầy đắc ý. Xem đi, có thị vệ giúp cái gì chứ, vẫn bị phạt thôi.