Mật Thám Phong Vân

Quyển 7 - Chương 236: Tin vắn

Phương nam.

Gần đây phía nam khá nhiều tin hot.

Đầu tiên là tin các thế lực phản động đột nhập Trung nguyên, tiến hành khủng bố Toàn Chân, ám sát nguyên thủ quốc gia. Hiện chính quyền đang phong tỏa Chung Nam sơn, tiến hành điều tra làm rõ.

Nhằm họp bàn ngăn chặn, Cái bang Toàn Chân cũng đã tổ chức một hội nghị cấp cao. Đại diện Cái bang Mã Tịnh Sinh đã có buổi hội đàm thân mật với quyền Giáo chủ Toàn Chân Dương Thanh Phong. Song phương nhấn mạnh mối quan hệ gần gũi chân thành, cùng tiềm năng hợp tác to lớn của giang hồ kinh đô. Cái bang đặc biệt tán dương sự phát triển mạnh mẽ và những thành tựu to lớn gần đây của Toàn Chân. Hai bên đi đến quyết định tiến thêm một bước mở rộng giao lưu học hỏi, làm nền tảng thúc đẩy hiệp định xuyên Trung nguyên.

Chỉ tiếc trong quá trình hội đàm phát sinh xung đột, vẫn chưa thể đưa ra thông cáo chung.

Nhưng đáng nói là phần tin vỉa hè.

Theo nguồn tin không chính thức của một nhân sĩ tên Đại Hoàng xin phép được giấu tên, tại Vĩnh Lạc trấn phụ cận Trường An, một địa danh mới nổi gần đây, có tin đồn nhân sĩ địa phương vừa phát hiện kho báu trăm năm trước. Trong thời gian chờ chính quyền địa phương xác minh, tạm thời do Phong Vân đoàn, một tổ chức địa phương tiếp quản.

Khụ!

...

Trấn Vĩnh Lạc.

Trải suốt một con đường đất dài, dưới bóng những tán cây xanh mướt, từng đoàn người ngựa đang chầm chậm di chuyển.

Một đám trẻ con đứng bên đường không ngừng chỉ trỏ, chốc chốc chạy theo hò hét.

- Tiểu Cẩu, đố ngươi kia là chữ gì?

- Dễ ẹc, chữ "hoàng".

- Hả, sao ngươi biết?

Tiểu Cẩu hếch mặt lên trời không nói, sau đó lại nhìn theo đoàn xe ánh mắt đầy hâm mộ. Thằng bé không biết chữ "hoàng" viết thế nào cả, nhưng nó thông minh hơn đám kia. Lá cờ đang phấp phới kia màu vàng, chắc chắn đây là đoàn xe của Hoàng kỳ Phong Vân.

Hai năm trước, trấn Vĩnh Lạc chỉ là một tiểu trấn yên bình, phóng mắt nhìn cũng chỉ lưa thưa vài căn nhà.

Giờ đây lại khác hẳn. Quán trà tửu lâu, tạp hóa tiệm rèn, thậm chí có cả khách điếm, không khác nào một cái tiểu thành thị. Điểm đặc biệt, trên đường cái thi thoảng lại từng tốp võ lâm nhân sĩ đi lại, rất có phong vị phóng khoáng quan ngoại. Nên biết, càng gần kinh thành giang hồ càng kín tiếng, miễn cho bị quan sai hỏi thăm, lóng ngóng lại lòi ra cái tiền án tiền sự nào thì xong.

Chỗ này không khác gì thành đất riêng của Phong Vân. Thôn dân vẫn còn đó, nhưng cuộc sống của họ đã phụ thuộc vào Phong Vân. Bọn họ làm đủ nghề thủ công nuôi trồng chỉ để trao đổi với Phong Vân, đám thanh niên cũng phân nửa làm tạp dịch cho đoàn. Ngay như đám trẻ bên đường cũng ước mơ lớn nhanh rồi xin vào Phong Vân, chúng nghe nói một tháng ở đó mấy chục văn tiền, còn được đi đây đi đó tung hoành nam bắc, ở cái trấn này chỉ thế thôi đã là vinh quang lắm.

...

Trong trấn, quán trà họ Bạch.

Một thanh niên chạy vội vào, vẻ mặt khoa trương.

- Đã nghe tin gì chưa? Ở trên núi có mỏ vàng đó?

Vài người hào hứng bàn tán, cũng có kẻ bình thản :

- Hừ, hứng thú nỗi gì? Chỗ đó giờ này kín như bưng, đều bị Hắc kỳ Phong Vân chặn hết lối ra vào rồi.

- Hắc kỳ Phong Vân?

- Chưa nghe đến sao? Quán quân Lôi đài chiến mấy tháng nay đều là người của Hắc kỳ đó.

- Ngươi nói "Sát Thần" Tôn Lập? Kẻ này quả thật rất khủng bố, ta từng xem hắn đánh qua.

Kẻ nào đó hô lên :

- Sắp đến giờ đánh rồi đó, mau đi tìm chỗ.

Vài tên đả thủ, có lẽ từ chỗ khác đến dò la, không đi xem đánh đấm vẫn ngồi cất giọng phân tích :

- Ài, khi xưa chỗ này heo hút, làm gì có ai biết đến chứ? Đám Phong Vân kia không dám ở kinh thành lại chạy ra đây, anh em còn tưởng vì nhát chết. Hóa ra chúng đã biết ở đây có mỏ vàng, đi trước một bước. Chúng ta ấy à, biết cũng đã muộn rồi. Xem ra chỉ còn chờ chúng đào hết thỏi lớn, chúng ta vào sau ăn chút canh thừa mà thôi.

Xung quanh không khỏi gật gù. Mặc dù không thiếu kẻ âm thầm tính toán kế hoạch, nhưng cơ bản đều nhất trí Phong Vân đoàn sẽ ôm mất tám phần.

...

Hồ nước trung tâm.

Xung quanh hồ giờ này đã chật người xem, xôn xao bàn luận.

Một tên thanh niên hào hứng nói:

- Ngươi nói lần này Phong Vân vẫn giữ quán quân chứ?

- Điều này dĩ nhiên, nghe nói Hắc kỳ Phong Vân có đến mười mấy người 3 sao, mấy tên kia làm sao là đối thủ.

Một gã trung niên đầu tóc kỳ quái chen vào, giọng điệu khinh thường :

- Phong Vân các ngươi là chủ nhà, ỷ đông hiếp yếu mà thôi. Ta nghe nói lần này Hà Nam Đệ Nhất Cước cũng tham gia, chưa lên đài chưa biết ai hơn ai a.

- Ngươi nói ai ỷ đông hiếp yếu ...?

Cảnh tượng tranh chấp thực ra không lạ. Chẳng qua, nếu chưa ai rút vũ khí ra đòi chém nhau, đám thủ vệ Phong Vân gần đó cũng không rảnh đi quản.

Chen lấn trong đám đông quan sát, có thể thấy giữa hồ nổi lên một cái võ đài hình vuông bằng đá lớn. Đây chính là sản phẩm Lăng Phong để lại, võ đài UFC, không nghĩ bây giờ lại có tiếng như vậy.

Lăng Phong đến từ thời đại kỳ quái, nơi mà đánh chơi ăn tiền thật, một trận WWE đánh đấm như diễn kịch là tiền tỷ, một trận League of Legends cũng có thể ra tiền tỷ. Người cổ đại có thể quen với việc đào tạo nữ ngôi sao trên thuyền hoa kiếm tiền, nhưng biến một võ sĩ thành “siêu sao” kiếm tiền thì không phải ai cũng nghĩ đến.

Lăng Phong hiểu rõ, thời đại khác biệt, võ đài mà hắn lập ra sẽ không bao giờ đạt đến trình độ của thế kỷ 21, bởi vì thiếu mất một nguồn tiền vô cùng lớn, bản quyền truyền hình. Nhưng lợi nhuận từ cá độ và bán vé là chắc chắn sẽ làm ra được.

Ngày đó lập ra UFC, Lăng Phong đã tính trước đến giai đoạn kiếm tiền, tỉ mỉ chia sẵn thành league, định ra các quy tắc rõ ràng, tạo điều kiện để kinh doanh về sau.

Chỉ là Lăng Phong vạn vạn không ngờ đến, không cần chờ hắn trở về, đã có người nhìn ra tiềm năng làm giúp hắn. Lôi đài đã không còn hạn hẹp trong đoàn, không ít nhân sĩ tự do từ bên ngoài cũng đến tham gia, điều này kéo theo người xem dần đông, kể từ tháng trước ai muốn xem phải mua vé mới vào được, thậm chí có cả cá độ.

...

Từ võ đài nhìn về hướng nam, ở góc hồ nổi bật một tòa lâu 2 tầng, treo cờ lớn của Phong Vân, xung quanh canh chừng cẩn mật. Bên cạnh lâu còn có một guồng nước vô cùng lớn đang chầm chậm quay.

Lúc này, trên tầng hai tòa lâu nọ.

Cạnh cửa sổ, một trung niên thư sinh áo xám, tay phải cầm một cây sáo bằng sắt, cứ từng nhịp từng nhịp gõ vào tay còn lại. Gã quan sát võ đài một lúc rồi nói :

- Lần này mấy tên cược Hắc kỳ thắng, chỉ e lỗ to.

- Chính Kỳ, trò cá cược này cứ để như vậy sao?

Lão giả vừa nói là Mặc lão, tạm thời giữ vị trí Đương gia thay Lăng Phong.

Thư sinh nọ cười, còn mang theo vẻ đắc ý :

- Dĩ nhiên. Chỉ cần quản lý tốt, đó là nguồn lợi rất lớn cho chúng ta.

Người này là người mới, tên Lục Chính Kỳ. Cũng chính là người giúp Lăng Phong thúc đẩy UFC ngay cả khi không có Lăng Phong ở đây.

Họ Lục được Mặc lão mời về, Lăng Phong vẫn chưa gặp qua hắn ta. Lục Chính Kỳ có biệt danh "Thiết Địch", bởi có sở thích thổi một cây sáo sắt. Trong một đoàn toàn những anh xôi thịt, chọc ra một người thanh nhã như họ Lục, dĩ nhiên nhanh chóng có biệt danh. Toàn bộ việc cải tổ quản lý trong đoàn mấy tháng qua đều một tay gã sắp đặt.

Vị trí mưu sĩ của Phong Vân đáng ra phải rơi vào tay Gia Cát Vinh, bởi hắn ta vừa là kết nghĩa của Lăng Phong, vừa quỷ kế không ít. Chẳng qua, dường như Mặc lão e ngại kẻ này, cố ý mời Lục Chính Kỳ về. Gia Cát Vinh phản ứng với chuyện này thế nào không rõ, bởi hắn cũng không thường xuyên về trấn Vĩnh Lạc.

Lục Chính Kỳ nhìn xuống đám đông, thấy gì đó nói :

- Tên võ sĩ kia, là Phương Hùng đem về từ Kinh Hồ.

- Nếu để hắn thắng, vậy chẳng phải không tốt cho Hắc kỳ lắm sao?

- Có gì mà không tốt, về sau càng có trò hay để xem, tiền sẽ càng nhiều. Haha.

Lục Chính Kỳ gõ gõ cây sáo, nhếch mép cười.

Nhân tiện nói đến các nhóm khác trong đoàn.

Phương Hùng rất ít khi về Vĩnh Lạc, đây là một trong vài lần hiếm hoi có thể thấy mặt hắn. Lần này Phương Hùng đặc biệt dẫn về một võ sĩ tham gia lôi đài, thậm chí cười ha hả tuyên bố tên kia sẽ đánh bại cả Hắc kỳ đội.

Phương Hùng tuy làm ăn xa ít khi xuất hiện, nhưng lại là người có tiếng nói nhất ở Phong Vân đoàn. Ngoài việc là lão Đại, hắn còn là Tổng tiêu đầu Phong Vân tiêu cục, thủ hạ dưới tay đã ngót 200.

Tiếp đó là Lục kỳ. Trước kia, khi Công Tôn Tán đưa vài người trong tộc tới đây, phần còn lại ở Bão Độc trại hầu hết phản đối, cho rằng Phong Vân đoàn quá tầm thường không đáng gia nhập. Hiện tại đã khác, thanh niên Bão Độc thậm chí không phải họ Công Tồn cũng lũ lượt kéo nhau đến. Liền ngay cả lão già Pháp Trưởng lão khó tính khi xưa Công Tôn Hạo, cũng mặc kệ mặt mũi tham gia Lục kỳ.

Mối quan hệ giữa Công Tôn gia và Phong Vân đoàn vẫn rất vi diệu. Như Công Tôn Tán từng nói, mọi chuyện nằm ở Công Tôn Dao, nàng ta theo ai, cả Công Tôn gia sẽ ủng hộ người đó.

Mặc lão nhận ra điều này, vì vậy cũng rất tích cực vun đắp cho Lăng Phong. Chỉ tiếc lão đã già, không hề giỏi trò làm mối này. Bên cạnh đó, Phương Hùng vẫn chưa hề từ bỏ ý định với Công Tôn Dao. Lão Hùng có thể một tháng mới về Vĩnh Lạc một lần, nhưng quà cáp gửi cho Công Tôn Dao thì hình như tuần nào cũng có.

Phương Hùng phát triển lớn mạnh, Long Bác Khôn cũng không phải tay vừa. Dần dần có xu hướng một bang phái độc chiếm mấy huyện trấn quanh đây.

Chỉ có Đại Đương gia Lăng Phong là đi một lèo chưa về, mấy tên mới vào đoàn còn chẳng biết mặt hắn, không khéo vài hôm Phong ca đem mồm trở về là bị đá bay luôn.

...

Thực ra, tình huống của Phong ca cũng không thảm vậy.

Các tiêu đội của Phương Hùng, tuy nói về nhân vật lực là mạnh. Nhưng nếu nói riêng về tiền, thì khó lòng cạnh tranh với bất động sản, ngân hàng, công ty thời trang và võ đài.

Đất đai ở Vĩnh Lạc trấn, năm đó Lăng Phong đều bỏ tiền thu mua đứng tên, có thể nói hắn chính là địa chủ chỗ này. Trấn càng mở, người càng đến, giá càng tăng. Chỉ riêng lợi nhuận cho thuê đất mở tiệm cũng rất khá.

Phong Vân tiền trang mặc dù do Gia Cát Vinh quản lý, nhưng chủ vẫn là Lăng Phong. Gia Cát Vinh dường như không có tham vọng làm thương nhân, hắn chỉ dùng tiền trang làm chỗ ăn qua ngày, còn lại đều lo chạy đi làm quen tạo quan hệ với quan lại, cũng không rõ để làm trò gì. Thành ra tiền trang vẫn là của Lăng Phong.

Phong Vân tơ lụa vốn của Lăng gia, hiện vẫn của Lăng gia. Nhưng dường như trước khi đi Lăng Vân đã sắp xếp gì đó, hoạt động có chút tách riêng với thương hội của Lăng gia. Vị trí chưởng quầy do thân tín Tào quản sự làm, vận tiêu do Phong Vân đoàn lo. Tiền lời Lăng Phong vẫn nắm một phần.

Nhưng bất ngờ nhất là nguồn thu từ Hắc kỳ. Hắc kỳ vì thất nghiệp, chuyển sang đánh võ đài, ban đầu có tưởng chỉ chi không thu, hiện tại có xu hướng ăn nên làm ra. Hiện tại một mình “sát thần” Tôn Lập lên đài đánh một trận đã bằng tiền lời Lục kỳ đi tiêu hai chuyến.

Cho nên, tuy không có mặt trấn giữ, nhưng tài sản Phong ca để lại vẫn rất hùng hậu. Thành ra vị trí của hắn vẫn rất vững.

Chẳng qua cách làm của Lăng Phong bị không ít anh em sinh bất mãn, trong đó có Phương Hùng.

Những người như Phương Hùng, thích thì đưa tiêu không thích thì cướp núi làm sơn tặc, kiếm được thì chia không kiếm được thì tan. Bọn họ không thích kiểu kinh doanh có quy củ kiểu công ty như Lăng Phong làm.