Vừa lên bờ xong, Lăng Phong vội cõng Lâm Hàm Uẩn nhằm hướng rừng cây chạy như bay.
Bằng thần thức, Lăng Phong cảm nhận được khí tức một nhóm người đang gấp rút đuổi theo mình, tám phần là đám thổ phỉ kia.
Dạo này không biết ăn phải thứ gì, suốt ngày hết lặn đến chạy.
Trong rừng cây tuy có ánh trăng chiếu vào, nhưng rất lạnh lẽo, bốn phía truyền ra tiếng côn trùng rả rích, tiếng dã lang tru lên từng hồi.
Chuyện vừa xong, nghĩ lại Lăng Phong không khỏi thấy mình liều lĩnh, đổi lại cũng là một thành tựu khó quên.
Con sông kia rộng ngoài tưởng tượng của hắn. Ban đầu Lăng Phong muốn lặn xuống an toàn chuồn đi. Nhưng hắn lại phạm một sai lầm, đó là dặn dò Lâm Hàm Uẩn có chuyện thì "nhéo" hắn.
Nữ nhân không nhéo thì thôi, đã nhéo thì chỉ có chết trở lên.
Câu này Lăng Phong nghe nhiều, đêm qua mới thấm thía. Hắn chạy một mạch còn chưa cởi áo ra kiểm tra, nhưng ước chừng sau lưng chắc chắn đã mất vài miếng thịt, không thì cũng tím đen cả lại, mất hết cảm giác. Nếu không, đáng ra giờ này Phong ca đã có thể hưởng thụ tư vị bộ ngực mềm mại đè nén trên lưng.
Nói lại, Lăng Phong là nam nhân, lại trải qua huấn luyện, chịu được hà khắc như đêm qua có thể hiểu chút. Nhưng Lâm Hàm Uẩn thì không phải. Hơi thở của nàng phà vào tai Lăng Phong, lúc này lại đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ :
- Ưm.
- Sao vậy?
Lâm Hàm Uẩn im lặng một lúc, lấy hết sức lực thều thào :
- Dừng ... một chút. Ta ... đau quá.
“That’s what she said.”
Lăng Phong không khỏi vuốt mũi, lời kịch này nghe rất dễ hiểu lầm nha.
Lăng Phong đang cõng Lâm Hàm Uẩn, hắn chỉ cần quay ra sau hai cái đầu sẽ kề sát nhau, Lắng Phong suýt chút nữa hôn luôn lên má nàng ta. Ở cự ly gần thế này, Lăng Phong có thể thấy rất rõ khuôn mặt Lâm Hàm Uẩn, đặc biệt là đôi mi cong cong, đôi mắt ươn ướt mơ hồ của nàng.
"Kỳ quái, tại sao không xấu như tối qua? Góc nhìn khác nhau?”
Tim Lăng Phong đập mạnh. Hắn rút cục hiểu vì sao thanh niên lúc bình thường đề ra mục tiêu kiếm vợ rất cao, đến khi có thì lại là một em vô cùng tầm thường. Dù sao nữ giới là điểm yếu của nam nhân, cho dù có xấu thế nào, kiểu gì cũng có những thời điểm làm cánh nam nhân xiêu vẹo. Không nhất thiết cứ phải cởi tuột ra, mà có thể chỉ là một cái nhăn mày, một cái chun mũi nào đó.
Không có thời gian cho Lăng Phong nghĩ linh tinh thêm.
Lâm Hàm Uẩn cả người đã run lẩy bẩy, trên trán mồ hôi rịn ra từng hột. Khuôn mặt nàng tái nhợt đáng sợ, ngay cả đôi môi cũng trắng dại ra, có lẽ nàng cắn răng chịu đau quá lâu mới khiến môi thành như vậy, nhìn không khác gì người chết đuối.
Lăng Phong giật mình kinh hãi, thấp giọng hỏi :
- Cô đau ở đâu?
- Ở ...
Lâm Hàm Uẩn dừng nửa chừng, khuôn mặt đang trắng bệch bỗng hồng hào hơn chút, đôi mắt cũng hiện vẻ e lệ.
Lăng Phong chả hiểu ra sao, nghĩ gì đó đoán bừa nói :
- Làm sao? Hay là "đau bụng"? Làm ơn đừng đùa nha, chúng ta đang bị truy đuổi đấy, cả tháng đau lúc nào không đau nhằm ngay lúc này chứ?
Lâm Hàm Uẩn nghe nửa câu đầu không rõ Lăng Phong nói cái gì, xong nửa câu sau liền hiểu, không khỏi quay mặt sang một bên, giọng nói vừa tức giận vừa xấu hổ :
- Ngươi ... ta không phải ... cái đó ...
- Chứ cái gì? - Lăng Phong gấp rút truy cứu.
Lâm Hàm Uẩn mãi mới lí nhí đáp :
- Ta đau ở ... ngực.
- Ngực? Ở ngực thì cứ nói ở ngực, giấu diếm làm gì chứ? Ta bây giờ đang rất đói, nếu là hai bánh bao thường thì ta còn để tâm chút, bánh bao thịt ta nuốt không trôi.
Lâm Hàm Uẩn dù rất đau đớn, nhưng bị Lăng Phong than thở khó hiểu cũng phải cố hỏi :
- Cái gì ... bánh bao thịt?
- Ngực cô không bằng thịt thì bằng gì?
Nói xong Phong ca chột dạ, nói thì nói vậy, cũng không chắc tất cả đều là thịt đi? Đêm qua dưới nước đánh bậy đánh bạ chẳng phải rơi ra "vật thể lạ" đó sao? Đến giờ hắn còn chưa rõ là thứ gì.
Lâm Hàm Uẩn xấu hổ chuyển thành tức giận :
- Ngươi ...
Lăng Phong thấy đùa cũng đủ, liền để nàng ta xuống đất. Kỳ thực hắn đùa cũng chỉ để nàng ta chuyển suy nghĩ sang chuyện khác, có thể đỡ đau đi phần nào.
Lăng Phong quay lại, hai tay ôm lấy Lâm Hàm Uẩn đứng lên, cảm thấy trên tay mình là cả một thân hình mềm mại mảnh mai, thậm chí còn có mùi thơm thoang thoảng phát ra, đúng với câu "nhuyễn ngọc ôn hương". Hắn quả thật không dám nhìn thẳng vào thân hình nàng, nhằm hướng rừng cây bên đường đi tới, muốn tìm một chỗ kín đáo chăm sóc vết thương cho nàng ấy.
Vừa ôm vừa đi, liếc qua vị trí vết thương Lâm Hàm Uẩn đang che lại, Lăng Phong liền vỡ ra vài điều.
Thứ nhất, vết thương rõ ràng ở vai, nhưng nữ nhân sẽ thấy đau ở ngực.
Thứ hai, Lâm Hàm Uẩn này càng đau đớn nhăn nhó càng có vẻ đẹp kỳ quái.
Thứ ba, kia là dấu vết của phi đao. Thì ra lúc trên thuyền Lăng Phong cứu nàng nhưng vẫn chậm một nhịp.
Ngoài ra, có một chuyện Lăng Phong không nhớ. Đêm qua ở dưới nước, trong lúc vội vã, hắn "bóp" trúng chỗ nào đó khiến Lâm Hàm Uẩn há miệng muốn hét, hóa ra không vì trúng chỗ nhạy cảm, mà còn vì trúng vết thương của nàng ấy. Vậy mà cô gái này nhẫn nhịn chịu đau suốt một đêm đến sáng, Lăng Phong không khỏi thấy phục nàng.
Hai người cứ thế im lặng.
Lăng Phong đi dần vào một thung lũng nhỏ, cỏ cây um tùm, hai bên vách đá cao ngất, từng phiến đá nhọn hoắt chỉa ra, nhìn như những cái răng thú lớn.
Vài con côn trùng dậy sớm kêu rả rích, mơ hồ còn nghe cả tiếng sói tru đâu đó, xem ra "sói huynh" vừa "ăn sáng" với vợ xong, sướng quá mới tru lên.
Biết Lâm Hàm Uẩn đang nhịn đau, Lăng Phong đành cố bắt chuyện trở lại, chỉ tiếc giọng nói vô tình hơi nặng nề :
- Đau như vậy sao không nói sớm?
Lâm Hàm Uẩn không dám nhìn, chỉ tội nghiệp đáp :
- Ta ... sợ ngươi tức giận.
Lăng Phong như nghẹn ở cổ. Hắn thấy hơi xấu hổ, hình như từ đầu Phong ca hơi lỗ mãng với nàng ta quá đi. Có điều không thể đổ hết lên đầu hắn, hồi trước hắn cũng văn nhã lắm đó chứ. Chỉ là lâu nay ở cạnh toàn đám thô lỗ cỡ Cố lão điên, còn giữ được thuần khiết mới lạ.
Lâm Hàm Uẩn nói tiếp :
- Với lại, ta sợ ... ngươi làm ... chuyện xấu.
- Chuyện xấu gì? - Lăng Phong khó hiểu nhìn nàng.
Ánh mắt hai người tiếp xúc, Lâm Hàm Uẩn vội vàng quay đầu đi chỗ khác :
- Ta ... không biết.
Đúng lúc này ...
“Ào”
Lăng Phong cảm thấy một cơn gió từ bên hông đánh úp qua.
Hắn đang ôm Lâm Hàm Uẩn, trước người hoàn toàn không thể phòng thủ, chỉ có thể dùng Đoạt Hồn quyết dẫm mạnh hai chân, lộn người ra trước. Bình thường sau chiêu này Lăng Phong liền có thể lấy lại thăng bằng, chỉ tiếc hiện tại hắn đang bế Lâm Hàm Uẩn, cả người cứ thế chúi xuống lăn một vòng, hai tay bảo vệ cho Lâm Hàm Uẩn xem ra cũng bị đá nhọn đâm không ít.
Hắn định thần nhìn lại.
Đậu móa, một con sói.
Dạo này kiếm ăn khó khăn, sói cũng thức khuya dậy sớm? Nói không chừng, chính con này vừa tru lên, báo hại anh em còn tưởng "sói huynh" đang sung sướng với bà nhà.
Lăng Phong thủ thế đặt Lâm Hàm Uẩn xuống, chậm rãi bước ra trước đối mặt với dã lang.
Con dã thú kia không ngờ cũng rất "trượng nghĩa", kiên trì đứng chờ Lăng Phong.
Một người một thú, âu yếm nhìn nhau.
"Grừ ..."
Đây là một con sói trưởng thành, chiều dài thậm chí bằng chiều cao Lăng Phong, chỉ e cân nặng cũng phải gần hai trăm cân. Bộ lông của nó loang lổ màu xám, đôi mắt đục ngầu dữ tợn, bốn chiếc răng nanh đã ố vàng lòi cả ra ngoài.
Nói đúng ra, loài dã thú này bình thường rất kén chọn kẻ địch, hầu như không nhắm vào con người. Đừng nói đây còn là vùng cây bụi gần sông lớn, con người thường xuyên qua lại, đáng ra chúng không nên xuất hiện mới phải.
Lâm Hàm Uẩn nấp sau chỏm đá, căng thẳng nhìn bóng lưng Lăng Phong, trong mắt nàng dần hiện vẻ không cam lòng, nhưng tuyệt nhiên lại không có sự sợ hãi.
Bỗng Lăng Phong cất giọng :
- Hàm Uẩn, cô có nắm giá cả thị trường không?
- Giá cả thị trường gì?
- Ví dụ một bộ da sói bán được bao nhiêu chẳng hạn.
- Phì ...
Lâm Hàm Uẩn nhịn đau phì cười.
"Grừu grừ ..."
Con sói không hiểu tiếng người, nhưng hình như nó cũng đoán ra tên mất dạy trước mặt chưa đánh đã đem mình ra tính tiền. Theo quan điểm cá nhân của loài sói mà nói, cần phải kiện lên "hiệp hội bảo vệ thiên nhiên hoang dã".
Lăng Phong vẫn đang thao thao bất tuyệt :
- Ta từ nhỏ con vật nào cũng ăn qua. Giờ nghĩ lại, hóa ra sót lại thịt sói vẫn chưa được ăn. Haha, hay lắm, nhân đây ông sẽ làm món bánh bao thịt sói luôn.
Lâm Hàm Uẩn nghe đến hai chữ "bánh bao", bất giác nhớ lại chuyện cũ, không khỏi giận dỗi đỏ mặt, không thèm nhìn Lăng Phong nữa, trong đầu nghĩ tốt nhất con sói kia làm sao trừng trị Lăng Phong là hay nhất.
Ngay lúc nàng quay mặt đi, biến cố xảy ra.
“Rào”
Có tiếng sói tru, sau đó là vài tiếng "bụp", tiếp đó là tiếng gầm rú, sau cùng mọi thứ trở về im lặng.
Lâm Hàm Uẩn lấy hết sức bình sinh, trong lòng hy vọng chuyện xấu đừng xảy ra, ghé mắt qua chỏm đá muốn nhìn. Chỉ thấy Lăng Phong đang xoay lưng quỳ xuống đất, một tay toàn máu là máu, không rõ của hắn hay của con thú kia. Lâm Hàm Uẩn bị khuất tầm mắt, không rõ con sói ra sao.
Lâm Hàm Uẩn tim đập cực nhanh, hồi hộp nén giọng xuống thấp nhất :
- Lăng Phong, ngươi ... sao rồi?
Không có tiếng trả lời.
Lâm Hàm Uẩn như ngừng thở, da mặt đột nhiên cứng ra, một nỗi sợ hãi vô hình lan tràn khắp người. Mặc dù hắn ta chẳng tốt bụng hào sảng gì lắm, nhưng bên nàng lúc này chỉ còn hắn, nàng xem hắn như thần hộ mệnh của mình.
- Lăng Phong, ngươi làm ơn ... đừng hù ta?
- ...
- Lăng ...
- Nghe rồi, cô gọi to như vậy cho cả đàn sói ra à?
Lâm Hàm Uẩn thở phào nhẹ nhỏm.
Lăng Phong trả lời xong lại quan sát bốn phía, hắn không loại trừ khả năng sói không chỉ có một con, thường thì loại thú này đi theo bầy. Đi bầy Phong ca sẽ ... rất tiếc. Một con đã nặng hai trăm cân, nhiều hơn nữa hắn mang không nổi.
Vừa rồi Lăng Phong dùng combo, đầu tiên dùng Mã Bộ phòng ngự, cố ý chờ hai chân trước sắc bén của dã lang chộp về phía mình. Khi người và sói sắp chạm vào nhau, Lăng Phong dùng Hư Bộ lách qua, đồng thời dùng chiêu cuối Song Sao Phong Thiên, bằng tiêu chuẩn đấm bốc tấn công liên tục ba đòn trên dưới vào đầu nó, ngay lập tức "K.O" dã lang.
Kể ra, chơi với sói mà dùng toàn chiêu tên “kêu” như vậy, cũng không công bình cho lắm.
Lâm Hàm Uẩn nhìn theo hình dáng Lăng Phong xoay qua xoay lại mà nhoẻn miệng cười, nụ cười có phần giống với lúc hai người bám dưới đáy tàu. Kẻ kia cả người dính máu, áo quần dơ bẩn lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trông qua cực kỳ nhếch nhác, tính tình lại thô lỗ chả đâu ra đâu, thế nhưng Lâm Hàm Uẩn bỗng cảm thấy hắn rất "cuốn hút".
Đợi một lúc lâu, có lẽ xác nhận xung quanh không còn dã thú nào, Lăng Phong trở về mỏm đá.
Nhìn thấy tay Lăng Phong toàn máu tươi, trên mặt cũng có vệt máu bắn lên, Lâm Hàm Uẩn không khỏi kinh hoảng, thất thanh hỏi :