Thiếu niên lạnh lùng thụt người, không thèm quay lưng đá một cái ra sau, Hoắc Thiên Tinh lại trúng đòn ngã ra. Lần này thì ôm bụng lăn qua lăn lại, xem chừng không thể đánh lén nổi nữa.
Sở Linh lần này thì phục sát đất, bộ dáng cao ngạo đã yếu đi rất nhiều. Đang định hạ mình làm quen với thiếu niên kia một chút. Chỉ thấy thiếu niên lạnh lùng lại tiến lại chỗ ai đó.
- Cô là ai?
Người hắn hỏi chính là thiếu nữ nghèo khó nhắc nhở hắn. Cô từ đầu luôn cầm một con dế bằng giấy trên tay.
Cô nhìn thấy bộ dáng bất thiện của thiếu niên lạnh lùng, nhỏ giọng :
- Ta ...
Không chờ cô nói xong, thiếu niên nọ đã hỏi dồn :
- Vì sao lại giúp ta?
- Ta ...
Thiếu nữ nghèo vẫn không nói ra được, chỉ biết cúi đầu. Cô không hiểu, mình có ý tốt nhắc hắn thôi, vì sao hắn lại dữ như vậy.
Thiếu niên lạnh lùng quay lưng đi.
Sở Linh tiến lại gần thiếu nữ nghèo, giọng không lấy gì làm thân thiện :
- Này, cô quen hắn ta sao?
Thiếu nữ nghèo ngẩng đầu, rụt rè đáp :
- Không quen.
- Vậy sao cô giúp hắn?
- Ta chỉ ... không muốn thấy đánh nhau thôi.
- Hứ, thật là rảnh.
Sở Linh trong lòng khinh thường tránh đi.
Thiếu nữ cởi mở vội chạy lại gần thiếu nữ nghèo, nói :
- Này, xem ra cô cũng rất tốt bụng đó, làm quen không? Tại hạ Tiểu Bích, hân hạnh hân hạnh.
- Hân hạnh ...
Tiểu Bích hào hứng hơn hẳn, rút cục cũng gặp một người dễ tính :
- Cô tên gì vậy?
- Ta ... là Tiểu Hoa.
- Tiểu Hoa sao? Hìhì, cô cũng muốn gia nhập Toàn Chân sao? Vậy thì sau này là đồng môn rồi. Chúng ta làm bạn nhé.
Thiếu nữ Tiểu Hoa hơi ngập ngừng một lát, đáp :
- Được ...
Hóa ra là Tiểu Hoa, tiểu ăn mày mà Lăng Phong đang muốn đi tìm.
Lúc này cô đã không còn lem luốc như trước, tuy y phuc trên người vẫn là áo bố thô sơ, nhưng đã tốt hơn rất nhiều bộ đồ ăn mày vá chằng vá chịt trước kia. Mái tóc óng ánh cũng đã dài ra một chút. Người cô cũng không còn gầy còm nhem nhuốc, thay vào đó đã có chút da thịt, đã thấp thoáng ẩn hiện phong vị của thiếu nữ.
Dù sao đang tuổi phát dục, thời gian dài thiếu ăn thiếu mặc, nên chưa thể ngay lập tức đuổi kịp tỷ muội đồng tuổi. Vả lại, "người đẹp vì lụa", chỉ cần ăn mặc tử tế vào liền sẽ khác. Chỉ e Lăng Phong có đứng đây, cũng phải mất một lúc mới nhận ra.
Đúng lúc này ...
- Tập trung, tập trung.
Chỉ thấy một nhóm đạo sĩ xuất hiện, Trương Sư Chính bước ra nói :
- Bái kiến Đại sư huynh.
Vị đại sư huynh kia đã sắp 30 tuổi. Gã gật đầu nhìn đám thiếu niên nói :
- Ta là Quan Vân Sơn, lần tuyển chọn này do ta chủ trì. Thời gian qua chắc Sư Chính cũng đã chỉ cho các ngươi biết cách luyện khí cơ bản, hôm nay sẽ là vòng cuối. Chỉ cần các ngươi qua được khảo hạch, thì sẽ chính thức thành đệ tử Toan Chân. Nếu thất bại, thì đâu lại về đó.
Nhân tiện nói đến chuyện đệ tử Toàn Chân.
Chưởng giáo Toàn Chân đạo hiệu “Tử Dương chân nhân”, họ Vương tên Viễn Tri. Nghe nói năm đó vân du, Vương Viễn Tri may mắn gặp được thần tiên ở Bồng Lai, được truyền khẩu quyết tu tiên trường sinh bất lão, sau đó người này mới lên Chung Nam lập ra Toàn Chân giáo.
Vương Viễn Tri thu bảy đệ tử, võ lâm gọi là “Toàn Chân Thất Tử”.
Trong số bảy người, Nhị sư tôn Dương Thanh Phong là có tên tuổi trong võ lâm nhất, đạo hiệu “Ngọc Dương Tử”. Dương Thanh Phong giao lưu rộng, nổi danh đến mức mấy năm trước từng được mời qua tận Đại Kim.
Đại sư huynh Quan Vân Sơn là đệ tử ruột của Dương Thanh Phong. Trương Sư Chính hiện vẫn chưa phải đệ tử “ruột” của vị nào, nhưng hắn cũng đang nhắm đến Dương Sư tôn.
Nói về vai vế trong chúng đệ tử, Quan Vân Sơn là đệ tử hàng chữ "Vân", chữ thứ hai trong tên đều là "Vân". Còn Trương Sư Chính là đệ tử thuộc hàng tiếp theo, nhập môn muộn hơn, hàng chữ "Sư".
Đệ tử được xếp vào hàng như vậy, tức là đã thành đệ tử chính thức, thuộc về một điện nào đó của Toàn Chân. Còn đám Tiểu Uyển vẫn chỉ là đệ tử ký danh.
Lúc này, Quan Vân Sơn lấy ra vài tấm lệnh bài, nói :
- Đây là lệnh bài ký danh. Ta sẽ phát cho mỗi người các ngươi một cái. Khảo thí rất đơn giản, các ngươi chỉ cần giữ lệnh bài này trong người, vào rừng đi lên cái điện màu trắng ở kia. Chỉ cần đến nơi mà vẫn còn lệnh bài trong tay, thì qua được khảo thí.
- Đơn giản vậy thôi à?
Đám thiếu niên nhìn theo, chỉ thấy lấp ló một tòa tiểu điện nhỏ xa xa.
Có tiếng thiếu nữ nào đó :
- Eo, trong rừng sẽ không có thú dữ gì chứ?
Ra là Tiểu Bích bộ dáng rụt rè, dù sao cũng chỉ là thiếu nữ mới 13 14 tuổi. Nhìn cánh rừng âm u đương nhiên sẽ nghĩ đến thứ gì đó đáng sợ.
Quan Vân Sơn cười :
- Có thú dữ hay không ta không chắc. Chỉ là, mấy ngày trước đã chỉ cho các ngươi luyện khí cơ bản, cho dù gặp thú dữ cũng có thể dùng khí lực thử xem. Hơn nữa, đây chính là bài kiểm tra lòng gan dạ. Muốn làm đệ tử Toàn Chân, sau này còn đi lại giang hồ nữa. Nếu chút gan dạ đó cũng không có, thì còn luyện võ thế nào?
Quan Vân Sơn chỉ tay về một hướng, lên giọng nhắc nhở :
- Các ngươi nhìn sang bên kia. Nhớ lấy. Chỗ đó là đường qua Thái Hòa điện của đương kim hoàng đế bệ hạ, là cấm địa. Các ngươi không được đi lạc vào đó. Không chỉ hôm nay, mà về sau nếu có vào được Toàn Chân cũng phải tránh xa. Không phép tắc lai vãng, không phải bị đánh phạt mà bị xử tội tử đó, cho dù chưởng giáo chân nhân cũng không cứu được.
- Dạ, đã rõ!
Đám thiếu niên ký danh đồng thanh, ánh mắt tuy vậy đều nhìn về phía xa tò mò.
Tổng giáo Toàn Chân nằm ở lưng chừng Chung Nam, là cả một quần thể kiến trúc bao trọn ba bốn ngọn núi gần nhau chứ không chỉ một ngọn duy nhất. Thiên Nhai phong là ngọn núi chính.
Gần đây Chung Nam được hoàng đế để tâm, xây cất càng ngày càng rộng. Cũng không phải Toàn Chân được Hoàng đế bảo kê, mà vì ở Chung Nam có Thái Hòa điện.
Điện Thái Hòa là biệt viện của Hoàng đế, cũng là chỗ để chưởng giáo Toàn Chân cùng lão hoàng đế đàm đạo. Hoàng đế bận rộn trong cung, cũng ít khi đến đây. Thành ra Thái Hòa điện chủ yếu là đám cung nữ quét dọn đi lại là nhiều. Chỗ này đối với Toàn Chân giáo là cấm địa, đệ tử tuyệt đối không được bén mảng.
- Chỗ đó hoàng đế từng đến luôn à? Không biết đó có gì hay hay không?
- Ta nghe nói cung nữ ở đó đều rất đẹp đó. Híhí, hay là hôm nào ...
- Hừ, im lặng bớt đi.
Trương Sư Chính nhìn đại sư huynh đang có ý giận liền lên tiếng nhắc nhở.
Thực ra gã là người hiếu kỳ hơn ai hết. Gã vào Toàn Chân cũng chưa lâu, cũng rất muốn tìm cơ hội ghé qua đó một chút, sau đó quay về chém gió với đám sư đệ sư muội, cho chúng há hốc mồm chơi. Dù sao hắn cũng là sư huynh.
Tiểu Bích kéo kéo tay Tiểu Hoa nói :
- Tiểu Hoa, cô có sợ không?
- Có một chút.
- Hay là tí nữa ta với cô đi với nhau đi, như vậy cũng dễ giúp nhau.
Quan Vân Sơn giống như nghe thấy, liền nói :
- Chẳng qua, các ngươi sẽ không vào cùng lúc. Ai gan dạ đi vào càng sớm, ta đều có ghi chép lại, về sau còn báo lại cho các sư tôn, chính là điểm cộng cho các ngươi được sư tôn để mắt truyền thụ.
- A?
Tiểu Bích xấu hổ đỏ mặt.
- Ngoài ra ...
Quan Vân Sơn lại dừng một nhịp mới nói :
- Nếu trong tay có càng nhiều lệnh bài, thì điểm cộng sẽ càng cao. Nhân tiện nói, lệnh bài cho nam và cho nữ màu sắc khác nhau, điểm cộng cũng khác nhau.
Các thiếu niên trong lòng lập tức có suy tính.
Bọn chúng đã hiểu ý tứ lời này. Nghĩa là, có thể cướp của nhau. Nhưng vì nam nữ khí lực chênh lệch, lệnh bài của nữ sẽ ít giá trị hơn, tránh cho lũ con trai vừa vào đã giành giật hết của mấy thiếu nữ.
...
Lát sau.
Đám Tiểu Hoa bắt đầu lần lượt tiến vào rừng. Người tiến vào đầu tiên là một thanh niên khá đẹp trai, từ đầu không lộ diện, hình như họ Trương. Thứ hai là Hoắc Thiên Tinh, thứ ba là thiếu niên lạnh lùng, thứ tư là Sở Linh. Tiểu Hoa đi vào thứ tám, Tiểu Bích dĩ nhiên là người cuối cùng.
Tiểu Hoa cẩn thận đi vào, trong tay nắm chặt tấm lệnh bài nhỏ.
Mấy tháng trước khi đang ăn xin trên đường, có một đạo sĩ tiếp cận, hỏi cô đại khái có muốn được ăn ngon mặc đẹp lại có bản lĩnh bảo vệ mình hay không? Tiểu Hoa lúc đó đang chờ Lăng Phong quay lại, nhưng sợ cơ hội chỉ có một lần, nên đồng ý.
Đạo sĩ liền đem cô đi, hoàn toàn không phải là bắt cóc gì.
Sau đó đạo sĩ đó còn dẫn cô đi vài chỗ ăn mày khác, tuyển thêm vài tên ăn mày nữa, nhưng về sau chỉ còn mỗi cô. Tiểu Hoa cũng không rõ lý do, nhưng có một lần cô thấy đạo sĩ nọ mắng chửi một tên ăn mày vì đã ăn cắp gì đó của hắn. Xem ra mấy tên kia bản chất xấu xa khó bỏ nên bị loại.
Lăng Phong yêu thích Tiểu Hoa cũng vì đức tính này. Giữa một xã hội cướp giật lẫn nhau, vẫn có thể bảo trì được sự thiện lương hiếm có, thật không dễ dàng.
Mãi đến tuần trước cô mới được đem đến dưới núi Chung Nam, dần dần gặp mấy thiếu niên này được tuyển từ nhiều nơi khác tụ về.
Đệ tử Toàn Chân chỉ cho bọn họ một thứ gọi là “luyện khí”, và một bài quyền cơ bản, nói là võ công sơ nhập.
Tiểu Hoa thiên tư thông tuệ, nửa ngày đã xuất hiện khí, cũng rất chăm chỉ luyện quyền.
Cũng không giống ai đó ... Khụ.
Đang lúc cẩn trọng bước đi, Tiểu Hoa nghe tiếng sột soạt ...
Tiểu Hoa nhìn về phía lùm cỏ, vừa lùi vừa hỏi :
- Ai vậy?
Tiểu Hoa dù gì vẫn là thiếu nữ, cũng sợ sẽ là thú dữ.
Chẳng ngờ lại là tiếng người :
- Đừng sợ, cô đi một mình à?
Chỉ thấy một thiếu niên ló đầu ra, cười nói, bộ dáng có chút đê tiện.
Tiểu Hoa ngập ngừng :
- Đúng vậy, có chuyện gì sao?
- Không có gì, ta muốn đi chung cho vui thôi.
- Nhưng vừa rồi đại sư huynh nói, không đi cùng nhau.
- Đó là ở bên ngoài, còn vào trong rừng rồi thì đại sư huynh đâu có cấm đâu.
Thấy Tiểu Hoa lưỡng lự, tên kia liền nói :
- Ta tên là A Khải, làm bạn nhé.
- Ừm.
A Khải trong lòng vui mừng.
Tiểu Hoa trước kia cô ăn xin không có bạn nào cả. Hôm nay liên tục có bạn mới, cô rất vui vẻ cho nên gật đầu. Có điều, cô lại để ý một chuyện. Tên này tuy tự giới thiệu tên mình, nhưng lại không hề hỏi tên cô là gì.
Hai người đi chung một đoạn, thấy Tiểu Hoa rất cẩn thận cách xa. A Khải dần nóng ruột, lúc liếc nhìn quanh sợ có người đến, liền nói :
- Này, hay là cô giao lệnh bài cho ta ...
Tiểu Hoa không hiểu hỏi :
- Vì sao ta phải giao cho ngươi?
- Vì ...
Thiếu niên nọ không khỏi ngẩn ra. Hắn bị vẻ ngây thơ làm cho khựng lại, nhất thời không kịp biên lời nói dối.
Vốn hắn cũng muốn cướp của mấy tên con trai khác, nhưng tuổi hắn kém hơn, vả lại mấy ngày qua cũng có quan sát, cảm thấy mình sức lực kém thua. Lệnh bài của nữ tuy ít điểm hơn, nhưng có còn hơn không.
- Thì vì cô yếu ớt, khó mà giữ lệnh bài chứ sao? Ta sẽ giữ giúp cô.
- Nhưng ...
Tiểu Hoa bắt đầu sinh phản kháng. Cô cũng không ngốc, chỉ không quen phản ứng mãnh liệt.