Mật Thám Phong Vân

Quyển 10 - Chương 359: Người thân

Phía tây Hoàng cung.

Hoàng cung 4 mặt có rất nhiều cửa ra vào, mỗi cửa lại có một ý nghĩa khác nhau. Thế nhưng tựu chung các cửa ở phía nam và phía bắc là độc quyền của Hoàng đế Thái hậu. Mặt phía đông là các cửa thông dụng cho quan lại hay ra vào. Còn riêng phía tây, thì dành cho thị vệ cung nữ thái giám tiểu quan xuất nhập.

Lúc này, ở một tiểu cung cạnh cửa Thuận Môn phía tây, các cung nữ được đoàn tụ với gia đình. Tiếng nói cười xen lẫn tiếng khóc, không khí rất huyên náo. Chẳng qua nếu nhìn lại, lại chẳng khác nào cảnh tù nhân được gặp người thân.

Nói ra thì, Hoàng cung, cũng chẳng khác nào một cái nhà tù.

Lúc này, cạnh cửa cung đang có một tên thiếu niên, bộ dáng nghèo khó khép mình ở một góc xa. Nó đưa ánh mắt sợ hãi tìm kiếm khắp nơi, có lẽ tìm cung nữ người quen của mình.

Một cung nữ nhìn thấy tiến lại hỏi :

- Tiểu đệ, ngươi tìm ai vậy?

Tiểu tử nọ ấp úng đáp :

- Ta ... ta tìm Tiểu Uyển tỷ.

- Ồ, ngươi là đệ đệ của Tiểu Uyển sao?

Nam hài giật mình lắc đầu :

- Không ... không phải. Tỷ quen cung nữ tỷ tỷ sao?

- Cung nữ tỷ tỷ?

Nghe thấy xưng hô kỳ lạ của đứa bé, cung nữ nọ liền đoán ra điều gì đó, lại hỏi :

- Ngươi không phải đệ đệ, vậy có quan hệ gì mà vào gặp nàng ấy? Nói cho ngươi biết, trong cung quy củ sâm nghiêm, nói dối sẽ bị đánh rất đau.

Nam hài lần đầu tiến vào loại địa phương này, từ đầu đã sợ hãi không yên, lập tức run rẩy nói :

- Không, ta ... không nói dối. Ta có việc ... muốn nói cho tỷ ấy.

- Có việc gì?

Nam hài mím môi cúi đầu.

Cung nữ nọ liền đổi giọng nhẹ nhàng :

- Ngươi đừng sợ. Ta chính là bạn tốt của tỷ ngươi đấy, còn là đồng môn nữa kia. Bình thường có chuyện gì đều nói cho nhau nghe. À, hôm nay Tiểu Uyển có việc bận, chỉ sợ không ra đây gặp được ngươi đâu. Hay là ngươi có gì cần cứ nói cho ta, rồi ta sẽ chuyển lời.

Nam hài nghe vậy mới bớt căng thẳng đôi chút, lấy ra một vật ...

- Đây là cái gì?

- Con dế ... xếp bằng giấy.

- Con dế?

Cung nữ nọ không hiểu ra sao, lại gặng hỏi :

- Ngươi vì sao muốn đưa cho Tiểu Uyển cái này?

- Bởi vì ...

...

Tiểu Uyển hối hả chạy ra hướng Thuận Môn, vừa chạy cô vừa suy nghĩ đủ thứ khả năng.

“Chẳng lẽ đại ca biết mà tìm đến mình?”

Chỉ tiếc, khi cô đến nơi phòng tiếp đón đã rất vắng vẻ, chỉ còn vài cung nữ đang khóc lóc thút thít, người thân quyến luyến vỗ về, cạnh đó lại có vài thị vệ đang quát tháo nhắc nhở sắp hết giờ gặp gì đó.

Đảo mắt cũng không thấy một ai có vẻ tìm mình, Tiểu Uyển liền hỏi một nữ quan gần đó :

- Đại nhân, tiểu nữ là Tiểu Uyển của Dụng Cần viện. Không biết người muốn gặp ta đang ở đâu?

- Tiểu Uyển?

Nữ quan nọ đã xế chiều, chừng 30 tuổi. Có lẽ nhìn thấy Tiểu Uyển trẻ trung xinh xắn, giọng ả có chút không thoải mái :

- Người nào muốn gặp ngươi thì tự nhìn. Bổn quan làm sao mà quản giúp ngươi được.

Lúc này Tiểu Bích cũng đuổi kịp tới, nhìn quanh hỏi :

- Người đâu rồi?

- Không thấy ai cả.

Tiểu Uyển buồn bã đáp.

Tiểu Bích liền hỏi nữ quan nọ :

- Chẳng phải lúc rời đi ta đã căn dặn rồi sao?

Ả nữ quan lập tức sẵng giọng :

- Căn dặn? Nha đầu ngươi thái độ gì? Chỉ một tiểu cung nữ cấp thấp mà dám to tiếng với bổn quan?

Tiểu Bích chun mũi không phục, Tiểu Uyển kéo tay nàng ta ra sau, nhẹ giọng nói :

- Đại nhân, tiểu nữ thực sự rất cần gặp người đó. Đại nhân có thể làm ơn, nhớ lại một chút không?

Có lẽ bị ánh mắt của Tiểu Uyển đả động, ả nữ quan rút cục cũng hạ giọng :

- Hừm, cả mấy chục người ta làm sao mà nhớ hết được. Nếu đã không thấy ở đây, thì tức là đã về rồi thôi.

Lúc này, Tiểu Bích dáo dác nhìn thấy ai đó, lập tức chạy lại lớn tiếng :

- Sở Linh, có phải là ngươi đã bày trò gì rồi hay không?

- Bày trò? Ta bày trò gì?

- Hừ, đừng có giả vờ. Vừa rồi có một tiểu tử muốn gặp Tiểu Uyển, ta chạy đi gọi tỷ ấy. Ngươi ở đây từ đầu chỉ sợ cũng thấy, cho nên đã làm gì đó đi.

Sở Linh giãy tay Tiểu Bích ra khỏi người, lạnh giọng :

- Tiểu Bích, ngươi đừng có ngậm máu phun người. Hôm nay gia mẫu đến gặp, ta ngay cả thời gian trò chuyện riêng với bà còn không đủ đâu, còn có thời gian nào rảnh mà đi để ý chuyện của các ngươi. Tránh ra!

Nói rồi ngúng nguẩy bỏ đi.

Tiểu Bích nhìn theo chỉ biết lẩm bẩm chửi thầm gì đó.

Có tiếng Tiểu Uyển phía sau :

- Tiểu Bích, thôi bỏ đi, lần này không gặp được thì lần sau vậy.

- Nhưng nếu cô ta động tay động chân gì đó. Người kia cứ nghĩ đã xong việc rồi, không cần gặp nữa thì sao?

Tiểu Uyển chỉ cười khổ :

- Chắc không có chuyện đó đâu. Sở Linh làm vậy thì ích gì đâu?

- Ngươi ... thật là ...

Tiểu Bích chỉ biết thở dài. Tính tình Tiểu Uyển nàng ta rõ nhất, luôn cho rằng mọi người đều là người tốt.

Cùng lúc đó, ở một góc khác ...

- Bẩm cô cô, đứa trẻ đó nói Tiểu Uyển muốn tìm đại ca của mình. Thực ra chuyện này tiểu nữ ở Toàn Chân cũng từng nghe đến ...

- Nàng ta muốn tìm đại ca?

Vị cô cô nọ ánh mắt bỗng trở nên âm hiểm.

...

Tiểu Uyển buồn bã cùng Tiểu Bích rời đi, vừa chuẩn bị đặt chân vào cổng Dụng Cần viện, đằng sau có tiếng nam nhân gọi :

- Tiểu Uyển cô nương.

Tiểu Uyển quay đầu lại nhìn.

Là một thanh niên mang trang phục thị vệ, còn dẫn theo một thiếu niên chỉ tầm hơn chục tuổi.

- Viên đại ca?

Ra là Viên Thế Quý, Phó sứ Điện Tiền ty. Gã ôn tồn nói :

- Vừa rồi ta dẫn huynh đệ thao luyện bên ngoài cung, tình cờ phát hiện tiểu tử này đi lung tung. Ta hỏi mới biết là tìm muội. Cho nên ...

Kỳ thực, lão Viên đang bốc phét.

Hoàng cung là loại địa phương nào, lại có thể để người “đi lung tung” là đi. Hơn nữa, nhìn nam hài kia bộ dáng sợ hãi, có cho nó đi cũng không dám đi.

Thực ra Viên Thế Quý để ý ngầm Tiểu Uyển, cũng biết cô đang tìm người thân nào đó, vì vậy khắp nơi dặn dò để mắt. Vừa rồi thị vệ dưới trướng báo lên, có người xin gặp Tiểu Uyển nhưng có vẻ không gặp được nên bỏ về, gã liền tức tốc chặn lại.

Tiểu Uyển nhìn nam hài nọ, nhưng nhất thời không nhớ ra nó là ai, hỏi :

- Tiểu đệ, ngươi là người tìm ta?

Nam hài nọ gặp được Tiểu Uyển, mới lộ ra khuôn mặt hào hứng hơn chút, nói :

- Cung nữ tỷ tỷ, ta là Tiểu Biện. Hồi trước tỷ đến tiệm đồ chơi của cha ta mua dế ...

Tiểu Uyển liền nhớ ra, hỏi :

- Đệ tìm tỷ có chuyện gì?

- Thực ra con dế kia không phải do đệ tự xếp, mà do một vị đại ca chỉ cho đệ.

Tiểu Uyển giật mình :

- A, thật sao?

Tiểu Biện gật đầu nói :

- Huynh ấy hôm đó tìm đến tiệm cha đệ, nói sắp phải đi xa, cần tìm một loại giấy bền một chút để xếp đồ chơi cho muội muội của mình. Cha đệ thấy cách xếp giấy của huynh ấy mới lạ, cho nên ... cho nên ... mới giấu đi muốn tự mình buôn bán, còn dặn đệ ai hỏi thì nói ... đệ tự nghĩ ra.

Tiểu Uyển vô cùng vui mừng, xem ra chính là đại ca rồi.

Cô cũng không hề để ý chuyện hai cha con này chiếm đoạt đồ của người khác làm của riêng, chỉ hỏi :

- Huynh ấy nói sắp đi xa? Là đi đâu?

- Hình như sắp phải đi dự đám tang ai đó ở Tô Châu.

- Tô Châu?

- Đệ xin lỗi, chuyện lâu lắm rồi, là đại ca đó trong lúc xếp giấy tình cờ nói ra thôi, đệ không nhớ được nữa.

Tiểu Uyển rút ra một thỏi bạc, đây là một phần chỗ bạc cô tích góp bấy lâu :

- Không sao, cám ơn đệ ...

Tiểu Biện lập tức lắc đầu xua tay :

- Không cần đâu. Đệ mất mẹ từ nhỏ. Cha đệ nói tỷ cũng cần tìm người thân, chắc sẽ rất đau khổ. Vì vậy mới kêu đệ ... Đệ hôm đó nói dối, chỉ sợ làm tỷ chậm trễ chuyện riêng. Đệ không dám nhận tiền của tỷ đâu ...

Nói rồi quay lưng chạy đi mất.

“Đám tang ở Tô Châu?”

Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn theo, xuất thần nghĩ gì đó.

- Tiểu Uyển, muội đang cần tìm người thân nào sao? Có cần đại ca giúp đỡ hay không?

Viên Thế Qúy còn chưa nói hết câu, đã bị Tiểu Uyển mỉm cười từ chối :

- Viên đại ca, không cần đâu, ta tự lo được. Chuyện hôm nay đa tạ đại ca.

- Không có gì. Về sau nếu muội cần ta giúp gì khác, thì cứ nhắn một tiếng là được.

Tiểu Uyển chỉ cười không nói.

Viên Thế Quý thấy không khí có chút khó thở, liền gượng gạo hỏi thăm nốt vài câu, rồi lấy cớ bận việc ngượng ngùng bỏ đi.

Tiểu Bích nhìn theo nhỏ giọng :

- Tiểu Uyển, sao ngươi không thử hỏi xem? Viên đại ca nghe nói là thống lĩnh, khắc sẽ có cách hay.

- Thượng Nghi đại nhân dặn ta hạn chế qua lại với huynh ấy. Vả lại, Viên đại ca cũng bận việc của mình ...

...

Trời chuyển tối.

Phòng riêng của Lam Thượng Nghi Lam Tuyền.

- Con muốn đi Tô Châu sao?

Lam Tuyền vừa nói vừa vuốt tóc Tiểu Uyển.

Lam Tuyền thở dài :

- Tô Châu là đại thành thị, đông đúc chẳng kém gì Trường An. Con muốn ở đó tìm người khác nào mò kim đáy bể chứ?

Tiểu Uyển ngẩng đầu nói :

- Nhưng con đã có bức tranh Lý tiểu thư vẽ cho, có lẽ sẽ có cơ hội.

- Ài, là cơ hội mà thôi. Con chỉ dựa vào một bức vẽ đã muốn đi tìm người, nào có dễ dàng như vậy. Trường An đi Tô Châu đường sá xa xôi, đến Tô Châu chắc chắn sẽ không chỉ tìm vài ngày là xong. Ăn ở tiêu phí thế nào con có nghĩ đến chưa ...

- Con ...

Tiểu Uyển không biết nói gì, cô đúng là chưa từng nghĩ đến.

Tiểu Uyển tâm tư đơn thuần, cô chỉ biết hễ có tin tức đại ca ở đâu, thì cô sẽ chạy tới đó hỏi. Những chuyện khác thì cứ hỏi xong đã rồi tính. Còn việc ăn ở thì Tiểu Uyển không thấy lo sợ lắm. Hồi đó Tiểu Uyển là ăn mày, chuyện gì tạm bợ đều đã từng trải qua, cũng không giống tiểu thư khuê các cả đời không ra khỏi cửa.

Lam Tuyền tiếp tục nhắc :

- Con cũng biết, đã là cung nữ trong cung, tuyệt đối không thể tự tiện ra ngoài.

Nói xong liền thấy Tiểu Uyển ủ rũ, Lam Tuyền thở dài :

- Nhìn con kìa. Bằng vào bản lĩnh khinh công gì đó, chỉ e ta mà cấm đoán con sẽ đánh một đường ra ngoài cung mất ... Ài, thôi đi. Ai bảo ta là di nương đây. Được rồi, chuyện này lại phải để di nương ta nghĩ cách giúp con vậy. Cũng tốt, để con rời cung một thời gian, đỡ cho ả Vi Hoa kia lại tìm chuyện chọc ngoáy.

- Ý di nương là?

Lam Tuyền lộ một nụ cười thần bí, chậm rãi nói :

- Thế này, chính là vị Lý mỹ nhân kia. Bởi vì phương bắc phản loạn, nàng ta vẫn chưa thể về kinh. Ta nghe nói Quan gia muốn nhờ Trưởng Công chúa cử nữ vệ đi đón nàng ta. Bản lĩnh của con ta thấy chẳng kém thị vệ là bao. Ta sẽ tiến cử con với Trưởng Công chúa ...

Tiểu Uyển có chút mờ mịt, nhưng rút cục đành gật đầu.

Cô chỉ quan tâm có tìm được đại ca hay không, những chuyện khác cái gì phản loạn Trưởng Công chúa Lý mỹ nhân, cô căn bản không hiểu.