Mật Ngọt Trong Mắt

Chương 6: C6 Chương 6

- Cô nói cái gì hả?

Hiển nhiên, nghe đến đây, An Tư Nhất lập tức trở mặt hỏi lại Hà Xuyên.

- Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Anh coi tôi là đồ chơi, tôi đâu có ngu mà quay lại với anh để anh tiếp tục chà đạp tôi?

- Nếu không phải cô không biết điều, lại còn cổ hủ giữ thân thì tôi đối với cô như thế à? Nguyên nhân cũng là do chính cô tạo ra mà thôi! Tôi cũng muốn yêu thương cô nhưng cô không đón nhận thì tôi phải đi tìm phụ nữ khác giải quyết nhu cầu! Tại sao cô cứ cố chấp không hiểu thế?

Nghe đến đây, Hà Xuyên đã nở 1 nụ cười châm chọc.

Cô biết cô là người rất cổ hủ. Cô muốn người đàn ông mà mình lên giường sẽ là người đàn ông của mình mãi mãi. Nên rất nhiều lần cô đã đấu tranh tư tưởng rất dữ dội.

Hôm ấy, cô đã đưa ra quyết định muốn trao thân cho An Tư Nhất. Ai ngờ, cô lại bị Mộc Ái cho người tập kích đánh ghen.

Bấy giờ, cô mới hiểu ra rằng, người đàn ông mà bản thân luôn tin tưởng đã lừa dối cô ra sao.

Trong mắt của An Tư Nhất, cô chỉ là 1 trong những người phụ nữ ngu ngốc bị anh ta lừa mà thôi.

Anh ta đối với cô như vậy thì tại sao cô không thể đá anh ta khỏi cuộc sống của mình cơ chứ?

Nghĩ đến đây, Hà Xuyên bỗng buông 1 câu.

- An Tư Nhất, anh là 1 tên ngu ngốc. Ngoại trừ may mắn được sinh ra trong 1 gia đình trâm anh thế phiệt thì sao chứ? Ngu vẫn hoàn ngu thôi!


An Tư Nhất nghe vậy thì tức giận, sau đó đẩy Hà Xuyên ra.

Đúng lúc anh ta định ra tay với cô thì cửa phòng đột nhiên mở ra, An Cửu cùng với Mộc Ái bước vào.

An Tư Nhất theo bản năng muốn giải thích cái gì đó thì An Cửu đã lên tiếng bác bỏ ngay.

- Đủ rồi! 2 đứa nói muốn cho ta xem kịch hay nên ta mới kiên nhẫn chờ đợi. Kết quả, cháu trai lại định ra tay với vợ sắp cưới của ông trẻ mình sao?

- Ông trẻ, ông hiểu lầm rồi! Tư Nhất chỉ vì người phụ nữ kia kích động nên mới…

Từ đầu đến cuối, Hà Xuyên không chút phản bác nào cả.

Nhưng An Cửu cũng chẳng phải kẻ ngu mà không biết được.

Hắn đuổi 2 con người kia ra khỏi ngoài. Nhưng khi quay lại thì đã nhận lấy 1 chiếc gối của Hà Xuyên ném thẳng vào mặt.

An Cửu biết là cô giận nên cũng chẳng dám manh động.

Hà Xuyên hít 1 hơi thật sâu rồi khó chịu cất tiếng.

- An Cửu! Tại sao anh lại làm vậy chứ? Chẳng lẽ trong mắt anh tôi lại tồi đến thế à?

Mãi 1 lúc lâu sau, An Cửu mới từ từ giải thích.

- Tư Nhất nói với tôi rằng cô là bạn gái cũ của nó. Việc cô tiếp cận tôi cũng chỉ muốn thu hút sự chú ý của nó mà thôi! Là do tôi đa nghi nên đã để cho Tư Nhất gặp riêng cô…

Nhìn người đàn ông trước mặt, Hà Xuyên càng nghĩ càng giận. Cô cứ tưởng rằng An Cửu sẽ có suy nghĩ khác, suy cho cùng, hắn cũng chẳng khác gì An Tư Nhất kia.

- Anh coi tôi là trò đùa sao? Trong hợp đồng có ghi rõ, nếu anh không yên tâm về tôi cái gì, anh có thể hỏi thẳng mặt tôi cơ mà? Tại sao anh không hỏi tôi?

- Tôi sợ cô sẽ không nói thật!

Hà Xuyên cũng chẳng biết nói gì nữa.

Hai người nhìn nhau hồi lâu.

Cuối cùng, Hà Xuyên nằm xuống kéo chăn trùm đầu rồi nói.

- Ra ngoài đi, tôi muốn ở 1 mình!

An Cửu cũng rất biết ý ra ngoài để cho cô an tĩnh 1 mình.


Mà Hà Xuyên nằm trên giường bệnh, cố gắng để bản thân bình tĩnh suy nghĩ lại.

Giữa cô và An Cửu chính là ràng buộc bởi 1 bản hợp đồng. Suy cho cùng, người được lợi vẫn là cô.

Mà sự nghi ngờ của An Cửu cũng chẳng có gì là sai cả.

Làm gì có 1 người đàn ông nào lại chấp nhận người phụ nữ sống bên cạnh mình lúc nào cũng suy nghĩ đến cháu trai mình được chứ?

Thế là, bằng 1 cách thần kỳ nào đó, cơn giận của Hà Xuyên tự dưng lại bị dập tắt.

Được rồi, cô là 1 người yêu cái đẹp. Mà An Cửu chính là 1 người đẹp! So với An Tư Nhất thì An Cửu còn đẹp hơn gấp bội phần.

Vì vậy, cô nên phải tha thứ cho người ta thôi!

***

Thấm thoắt, thời gian Hà Xuyên nằm viện cuối cùng cũng kết thúc.

Chân cô đã được tháo bột, hoạt động cũng trở lại bình thường.

Vì chuyện xích mích lần đó nên An Cửu không còn đến gặp mặt cô nữa. Ngày Hà Xuyên xuất viện cũng là hắn sai thuộc hạ đi hộ tống cô về biệt thự riêng của mình.

Đêm đó, theo như thường lệ, An Cửu lái xe trở về biệt thự sau 1 ngày làm việc mệt mỏi.

Công việc của hắn gần đây khá bận nên hắn thường xuyên về muộn.

An Cửu trở về phòng, khi vừa mở cửa ra đi vào bên trong thì đột nhiên cảm giác có ai đó đang đứng sau mình.

Hắn còn chưa kịp phản ứng thì 1 vòng tay ôm chặt lấy hắn từ phía sau.


Nhìn những chai rượu đắt tiền bị uống cạn đang nằm lăn lốc trên sàn thì hàng lông mày của An Cửu hơi nhíu lại.

Hắn gỡ tay người đang ôm hắn ra, quay người về phía sau.

- Hà Xuyên! Cô lại có thể uống hết 5 chai rượu kia…

Hắn còn chưa nói xong, Hà Xuyên đã kiễng chân hôn lên đôi môi của hắn.

Bị cưỡ.ng hôn bất ngờ, An Cửu còn chưa kịp định thần thì thấy tay cô nhanh chóng cởi từng nút áo sơ mi của hắn ra.

- Hà… Xuyên… Cô làm gì thế?

Mà Hà Xuyên bây giờ hoàn toàn đã bị men rượu chi phối. Hơi thở của cô gấp gáp, ánh mắt tràn ngập tình ý nhìn An Cửu, chỉ hận chưa thể đè hắn xuống giường.

- Anh từng nói anh chưa lên giường với cô gái nào đúng không?

- Ý cô là sao?

Nút áo sơ mi của An Cửu bị Hà Xuyên gỡ hết.

Sau đó, cô nhanh chóng lột áo của hắn xuống rồi ôm chầm lấy cổ của hắn, hôn 1 cái xuống đôi môi hắn lần nữa rồi mới đáp.

- Từng tuổi này rồi còn chưa làm! Hôm nay tôi khó chịu, để tôi “bóc tem” anh nhé?