Mật Ngọt Pha Chút Phèn Chua

Chương 8: 8 Sẽ Không Rung Động


Nhục mạ người khác vui đến vậy sao?
Nói cô thế nào cũng được, cô đều nguyện ý lắng nghe những lời ăn không nói có, những nỗi nhục mà từ người có quyền thế, cô căn bản không cùng đẳng cấp với họ.

Những lời nói bọn họ nhục mạ với cô, cô coi đó chỉ là lời nói thoảng qua tai rồi khuất rạng trong không khí phút chốc.

Nhưng cậu ta không chỉ nhục mạ cô lại còn kéo thêm người mẹ bệnh tật của cô xen vào chuyện này.

Cô không thể làm ngơ trước lời nói nhục mạ của người khác dành cho mẹ mình được.

Cô mạnh mẽ đứng lên, đối diện với lời nói đó để mà phản kháng lại.

Đây là lần đầu tiên trong suốt bốn tháng học tập dưới mái trường này, Cẩm Tú Ngôn có chút bất ngờ khi nhìn thấy con mắt chết chóc hiện rõ trong hốc mắt của Lâm Phi Đào.

Môi cô ta hơi giật giật vì sợ rằng lời nói nhất thời của mình làm kinh động đến phân tâm của Lâm Phi Đào, sợ rằng Phi Đào sẽ lao đến đánh cô bất cứ lúc nào.

Lâm Phi Đào cũng là lần đầu tiên cô cảnh cáo với một người khác, gương mặt cô lạnh như khối băng ngàn năm, giơ ngón tay trỏ ra trước mặt Tú Ngôn mà cảnh cáo.

Cô có thể nói tôi thế nào cũng được nhưng đừng có lôi mẹ tôi xem vào chuyện này! Tôi cảnh cáo cô, nếu cô mà dám nói mẹ tôi như những lời ban nãy cô nói, thì đừng trách tại sao tôi lại ác tính!
Cẩm Tú Ngôn chân bước giật lùi về phía cửa lớp, tay luống ca luống cuống, chân nọ đá chân kia.

Hừ, coi như lần này tôi chịu thua hai miệng cái người!
Cẩm Tú Ngôn gầm gừ trong cổ họng song vội vã rời khỏi lớp học để lại hai con người trong khoảng lặng trống vắng.

Giờ mới là tiết ba của buổi học, chẳng lẽ hôm nay đổi lịch chăng? Lâm Phi Đào tự hỏi phân tâm lòng mình, cô đang thắc mắc hôm nay lớp học không giống với mọi khi.


Cô toan tính định quay lại hỏi Vy Tố Phi về vấn đề này thì bị cặp mắt huyền bí của cô ấy thu hút.

Vy Tố Phi nhìn cô với ánh mắt khó thể diễn tả được.

Nó như là mắt camera giám sát mọi hành động ngóc ngách của con người cô, không trừ bỏ đi một chỗ nào.

Phi Phi, ánh mắt này của cậu...!đang có ý gì đây? Lâm Phi Đào nhìn vào đôi mắt của Vy Tố Phi có chút chột dạ.

Biểu cảm khó hiểu của Vy Tố Phi vẫn giữ nguyên trạng thái ấy, giọng nói lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy ớn lạnh.

Nói, tiền cậu kiếm đâu ra để trả viện phí cho mẹ cậu? Nói dối cả đời làm dog!
Đến giờ phút này Lâm Phi Đào không còn gì để mà giấu nổi qua tính cách hóng hớt thêm phần “chó săn tin” của Vy Tố Phi.

Cô không thể nói dối mãi người bạn đang trân trọng như vậy, bởi nếu cô cứ trên đà nói dối như vậy sẽ có một ngày cô sẽ mất người bạn tin tưởng này nhất.

Mình mượn...!mình mượn của Lục...!Lục Cảnh Sâm!
Cái gì? Vy Tố Phi trợn mắt trắng mà trừng lấy khuôn mặt ngây thơ vô tội của Lâm Phi Đào: Mượn của người yêu cũ?
Vy Tố Phi không giấu nổi vẻ kinh ngạc, miệng chửi thề một câu: Ôi con mẹ nó! Đào Đào, liêm sỉ cậu chó gặm rồi à?
Vy Tố Phi không ngừng chửi tục một câu: Da mặt cậu dày đến vậy sao?
Ôi trời ơi, chuyện quoằn què gì mà tai cô vừa nghe thấy vậy?
Lâm Phi Đào cô đây gặp người yêu cũ vay tiền để trả tiền chi phí viện sao?
Thật sự là điên rồi!
Lâm Phi Đào thật sự điên rồi!
Chẳng lẽ cô lại rơi vào vết xe đổ xước của sáu tháng trước sao?

Trong nội tâm của Vy Tố Phi không ngừng từ hỏi lòng mình: Cậu gặp hắn ta để vay tiền?
Vy Tố Phi không tin vào những gì tai cô vừa nghe thấy.

Cô thật sự nghĩ mình bị đãng tai thật rồi, nếu rảnh cô sẽ ra nha khoa khám lại tai mới được.

Cô gặng hỏi lại với hy vọng bản thân mình không hề bị đãng.

Lâm Phi Đào nhìn cô mà gật đầu, ánh mắt cô hiện tại không giống như đang nói dối: Điều đó là sự thật!
Lâm Phi Đào cố ý kéo dài ý phía sau.

Cậu bị điên à, Đào Đào? Vy Tố Phi kinh hãi mà thốt lên, ánh mắt chứa đựng sự phẫn nộ, hận không thể làm gì được hơn.

Cậu thật sự điên rồi!
Vy Tố Phi một lần nữa rơi kinh ngạc.

Giá như kim tự tháp của Ai Cập mà đổ sầm xuống nhà cô cũng không khiến cô phải ngạc nhiên như thế.

Sáu tháng trước! Những mảnh đời kí ức của sáu tháng trước không đủ để cho cô thấy được sự đáng sợ khi đứng giữa ranh giới của sự sống và cái chết sao? Liệu giờ đây vạch tấm áo rộng kia lên có lộ ra những vết thương chằng chịt do bị roi da hơ lửa nóng quất vào làn da tuyết mịn của cô không?
Cô đây lại muốn một lần nữa rơi vào chốn địa ngục ẩm ướt, u tối và đáng sợ kia sao? Đây không phải là suy nghĩ điên rồ rồi sao? Chẳng lẽ cô đây chê đời quá dài?
Mình thật sự hết cách rồi! Xin lỗi, Phi Phi! Lại lần nữa để cậu thất vọng rồi!
Lâm Phi Đào nghẹn ngào nói lời xin lỗi, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra xối xả, lăn dài trên hai gò má lộ ra một vệt dài đường đi của nước mắt.

Những nơi nước mắt cô chảy ra là những nơi đường nước mắt của người con gái mang tâm trạng buồn khổ ấy rửa đi lớp phấn nền nhẹ nhẹ, để lộ ra làn da trắng không tì vết.


Vy Tố Phi bất lực khi nghe lời xin lỗi của Lâm Phi Đào.

Cô vò vò mái tóc đến nỗi rối bù xù, lời nói tuyệt vọng cứ thế thoát âm ra khỏi khoang miệng.

Đào Đào, cậu thật sự điên rồi! Sáu tháng trước, sáu tháng trước không đủ để cậu thấu hiểu nỗi đau mà bà ta gây ra sao?
Chẳng lẽ cậu muốn một lần nữa rơi vào vết xe đổ kia? Ngày ngày bị bà ta hành không bằng một con vật, sáng đánh, trưa đánh, chiều đánh, tối đánh, đến ngụm nước cũng không bố thí đồng đều.

Mỗi một trận đánh bà ta lại cho người xát muối lên miệng vết thương rỉ máu của cậu.

Cậu có biết suýt chút nữa vết thương của cậu bị nhiễm trùng dẫn đến chết không?
Vừa nói nước mắt của Vy Tố Phi không ngừng rơi khỏi khoé mi, tiếng khóc của cô ngày một càng lớn.

Ngày ngày nhìn cậu bị bà ta hành hạ sau tấm lưới sắt mà lòng mình đau như cắt.

Mình hận bản thân mình sao lại vô dụng như vậy chứ? Nếu không phải mình thì cậu sẽ không bị bà ta hành hạ như vậy! Vết thương sáu tháng trước giờ đây đâu đã lành vậy mà cậu lại tiếp tục nối lại mối tình xưa...!
Không phải là lỗi của cậu đâu, Phi Phi! Là lỗi của mình! Nếu trách thì phải trách mình.

Trách mình cớ sao lại đặt cược trái tim yêu một người con trai có gia thế quyền quý.

Cậu nghĩ xem, một người làm mẹ như Bạch phu nhân sao có thể đồng ý cho con trai quý như hạt ngọc yêu một đứa con gái nghèo nàn như mình chứ!
Gạt đi những giọt nước mắt đau đớn, tuyệt vọng còn đọng lại trên khóe mắt khi nhớ về chuỗi kinh hoàng của bốn tháng trước, Lâm Phi Đào ôm Vy Tố Phi mà nói những câu an ủi.

Không sao rồi! Tất cả chỉ là quá khứ! Nó đã qua đi hết rồi, cậu đừng bận tâm gì hết!
Vy Tố Phi ôm chặt lấy cơ thể cô mà gầm nhẹ trong cuống họng, thầm than...!
Lục phu nhân...!Bà ta là một con rắn hai đầu! Trước mặt thì nịnh hót người đời, sau lưng hành hạ kẻ ăn người ở không bằng một con chó nuôi trong nhà.

Quả nhiên, sáu tháng trước cô nói lời chia tay với người con trai mình yêu nguyên nhân cơ sự cũng chính do người mẹ ác độc này.


Bà ta đúng là một con rắn hai đầu, một đầu tỏ ra vẻ mặt đần độn hiền từ nhưng mấy ai có thể biết được đầu kia của con rắn ấy ẩn sâu trong đáy lòng mình lại có một nòng độc có thể khiến người ta chỉ cần chạm vào là đi gặp tổ tiên ngay lập tức.

Dù sao Lục Cảnh Sâm cũng là con trai bà ta cơ mà, sao bà ta lại ngăn cản con trai mình yêu một người phụ nữ khác?
Cũng đúng ha, là vì thân phận neo đơn của cô? Hay là vì có thù oán gì với gia đình cô? Cô nhớ gia đình cô đâu có mắc nợ với ai đâu, những người trong giới thượng lưu lại càng không thể.

Lần này cậu tính sa ngã vào vết xe đổ sao?
Vy Tố Phi rời khỏi lồng ngực của Lâm Phi Đào, con mắt đã đẫm lệ ngước nhìn khuôn mặt không biểu cảm mà hỏi han.

Lâm Phi Đào lắc đầu, cô gặt nhẹ nước mắt mà nói.

Không đâu! Lần này mình chỉ nghe theo lời của dì đến mượn tiền của anh ta.

Mình tuyệt đối không để tình yêu làm mù quáng.

Lời nói của cô thêm phần chắc nịch không chút nao núng.

Hứa với mình, không được rung động đem lòng yêu với hắn ta.

Móc ngoéo nào!
Lời nói kèm theo hành động, Vy Tố Phi giơ ngón tay út ra chờ đợi sự phản hồi từ đối phương.

Lâm Phi Đào không chút do dự mà tiếp nhận lời hứa ấy.

Được thôi! Mình quyết không hề yêu lại Lục Cảnh Sâm.

Câu nói này, hành động này liệu rằng cô có thực hiện được không hay là dần lại thay lòng đổi dạ?
Thời gian là thứ có thể trả lời hết tất cả!.