Chốn về không có, lạc đường nơi đâu?
Đinh Mật năm ấy coi Điền Chính Quốc là chốn về trong tương lai.
Nào ngờ một lời thành sấm, khi mà cô còn không tìm được chính bản thân mình, sao có thể có chốn về?
Đỗ Minh Vy nghe lời cô nói không hiểu sao lại thấy đau lòng, ném bài đi: “Không chơi nữa.” Liếc Khương Khả Du một cái, kéo Đinh Mật dậy, “Bọn mình đi hát.”
Đinh Mật bị lôi dậy, ngoái đầu nhìn Điền Chính Quốc. Sắc mặt Điền Chính Quốc không tốt lắm, hiểu nhiên là bực bội vì câu hỏi của Khương Khả Du. Đinh Mật cười với cậu, tỏ ý mình không sao.
Điền Chính Quốc cúi đầu day mày, không để ý nụ cười của cô.
Đinh Mật bĩu môi, Đỗ Minh Vy giành một cái mic nhét vào tay cô: “Nào, hát một bài cho chị đây nghe.” Lập tức chạy ra máy chọn bài, “Tưởng Tân Tử, chọn bài giúp tôi.”
Trước kia vì liên quan đến Điền Chính Quốc mà Tưởng Tân Tử nảy sinh một vài mâu thuẫn với họ, sau này đổi chỗ cô luôn ngồi ở tổ một, cộng thêm ôn thi căng thẳng, Đinh Mật và Đỗ Minh Vy không nói chuyện với cô nhiều, quan hệ dịu đi không ít.
Tưởng Tân Tử hỏi: “Chọn bài gì?”
“Mật ngọt!”
Đỗ Minh Vy lại giành lấy một cái mic: “Cậu hát ba bài rồi, đến lượt tôi.”
Tưởng Tân Tử chọn ‘Mật ngọt’, còn đẩy lên vị trí ưu tiên giúp họ.
Đỗ Minh Vy khoác vai Đinh Mật, lắc đầu theo nhạc, vừa cười vừa hát: “Mật ngọt à, nụ cười của cậu ngọt ngào biết bao, hệt như hoa nở giữa gió xuân…”
Đinh Mật thật sự bái phục Đỗ Minh Vy, mỗi lần đến KTV đều phải kéo cô hát ‘Mật ngọt’ một lần, nhưng cô vẫn cười hát theo: “Ở chốn nào, tớ đã gặp cậu ở chốn nào, nụ cười của cậu sao mà thân quen…”
Bên kia không còn ai chơi trò quốc vương nữa, có vài nam sinh không hiểu được ân oán tình thù của nữ sinh, chỉ cho rằng phá hủy bầu không khí thì không hay lắm. Khương Khả Du có lẽ cũng thấy xấu hổ, kiếm cớ bỏ đi vệ sinh.
Có một nam sinh muốn làm dịu bầu không khí, cười nói: “Anh Quốc hot thật đấy, cái này cũng không thể trách Khương Khả Du được. Bọn mình chơi tiếp, chơi tiếp nào…”
Từ Khiên đập đầu cậu ta: “Đổi trò khác đi, không có con gái chơi quốc vương quỷ gì, uống rượu.”
Tần Dạng đặt bia lên bàn: “Đủ chưa!”
“Anh Quốc, uống không?”
Điền Chính Quốc đỡ trán, liếc nhìn Đinh Tiểu Mật đang hát hò nhún nhảy ở phía trước, lắc đầu cười, nhận bài: “Nào.”
Mọi người chơi tới bến. Lúc chuẩn bị ra về, lớp phó cầm mic gào to: “Tuổi trẻ mãi không tan, sau này mỗi năm sẽ họp lớp một lần, mọi người đừng quên đấy!”
“Được! Được! Được!” Mọi người hưởng ứng nhiệt liệt.
Ra khỏi KTV, Đỗ Minh Vy nói: “Tôi với Từ Khiên định đi thi bằng lái xe vào hè này, các cậu thì sao?”
Điền Chính Quốc cũng định thế, cậu nói: “Tôi đăng kí rồi.”
“Má, từ lúc nào?”
“Trước kỳ thi.” Điền Chính Quốc đã muốn thi bằng lái từ lâu, năm trước chưa đủ mười tám tuổi nên đành chịu, năm nay người nhà liên hệ trường lái giúp cho, cậu đã đăng kí: “Bây giờ các cậu đăng kí cũng được.”
Tần Dạng nói: “Thế thì bọn mình cùng đăng kí chung đi, nói không chừng còn được giảm giá.”
“Các cậu đi đi, tớ không đi đâu.” Đinh Mật nhỏ hơn bọn họ mấy tháng, sinh nhật cuối tháng bảy, chưa đủ mười tám tuổi không thể đăng kí thi bằng lái. Mà cho dù có được thì cô cũng không tính thi vào lúc này, cô muốn đi làm thêm.
Đỗ Minh Vy: “Ừ nhỉ, Đinh Mật chưa đủ mười tám tuổi.”
Đinh Mật cười tít mắt: “Đúng thế, Đinh Tiểu Mật chưa đủ mười tám tuổi đâu.”
Điền Chính Quốc nhếch môi, vỗ gáy cô: “Đi thôi, Đinh Tiểu Mật.”
Đinh Mật vẫy tay chào Đỗ Minh Vy, vội đuổi theo cậu.
Hai người sóng vai cùng bước, Đinh Mật nghiêng đầu nhìn cậu: “Bây giờ chúng ta về nhà sao?”
Điền Chính Quốc hơi nghiêng đầu nhìn cô: “Bằng không?”
Đinh Mật không biết mình muốn đi đâu, nhưng cô vẫn chưa muốn về nhà, khó khăn lắm mới tốt nghiệp, tâm trạng cô kích động vô cùng, muốn chơi đùa muốn điên cuồng muốn náo loạn. Đinh Mật quấn nửa vòng quanh cậu: “Bọn mình đi dạo được không?”
“Mười một giờ rồi, cậu chắc chắn?”
Điền Chính Quốc đút một tay trong túi, đứng lại nhìn cô, cậu nhớ cô bị giờ giới nghiêm.
Đinh Mật lí nhí: “Về trước mười hai giờ là được.”
Đảm bảo Tiết Ninh vẫn đang chơi bời điên cuồng ở ngoài, cô về muộn một chút cũng không sao.
“Cậu muốn đi đâu?”
“Đến công viên gần đây nhé? Là công viên lần trước ấy.”
Điền Chính Quốc nghiêng đầu liếc cô, nhún vai: “Đi thôi.” Vừa nhấc chân đã cách cô mấy mét, Đinh Mật vội chạy đuổi theo.
Đi được một đoạn, Đinh Mật đột nhiên nghĩ, hai người đều tốt nghiệp rồi, sao phải giấu giấu giếm giếm nữa. Vừa nghĩ thế gan liền to hẳn, Đinh Mật cúi đầu nhìn bàn tay buông thõng bên hông của cậu, bất chợt giúi tay mình vào lòng bàn tay ấy.
Điền Chính Quốc cúi đầu nhìn cô, hơi nhướng mày. Đinh Mật cười với cậu: “Nắm tay nhé, bị thấy cũng không sợ.”
Cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại rồi.
Điền Chính Quốc nắm tay cô dạo bước, Đinh Mật cong môi sung sướng suốt dọc đường: “Điền Chính Quốc, tớ thấy tớ thi tốt lắm, cậu xem liệu có khi nào tớ bỗng phát huy vượt trội, có thể cùng cậu vào học ở Thanh Hoa không?”
Thành tích bình thường của cô không thể đỗ được Thanh Hoa, Điền Chính Quốc không muốn đả kích cô, cũng không muốn để cô ôm quá nhiều hy vọng: “Đợi có kết quả rồi nói.”
Đinh Mật: “Được thôi.”
Cô chỉ ảo tưởng chút chút.
Đêm hè khô nóng không lạnh lẽo buồn tẻ như trời đông, dọc đường lác đác người qua kẻ lại, Đinh Mật kề sát đầu vào vai cậu, lí nhí: “Hay là bọn mình kiếm chỗ nào ngồi?”
Điền Chính Quốc ừ khẽ, dắt cô đi thêm một đoạn, dừng trước chiếc ghế công viên lần nọ. Thiếu niên ngồi tựa người vào ghế, duỗi chân thoải mái, dáng vẻ rất biếng nhác. Đinh Mật đứng trước mặt rũ mắt nhìn cậu, không ngồi xuống.
Cô đỏ mặt nghĩ, không biết nếu ngồi thẳng lên đùi cậu thì liệu có bị cốc đầu?
“Đứng vậy không mệt à?”
Chung quy cũng là con gái, da mặt không đủ dày, Đinh Mật ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh cậu, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt.
Điền Chính Quốc uống không ít, hơi váng đầu, tâm trạng cũng có chút mất bình tĩnh. Hôm nay Đinh Mật mặc váy, đôi chân thon dài duỗi thẳng tắp khe khẽ lúc lắc, làn da trắng như trong suốt dưới ánh trăng. Cậu chỉ liếc một cái, tâm trạng càng nôn nao.
“Điền Chính Quốc, ngày mai tớ sẽ đi tìm việc làm thêm hè.” Đinh Mật hào hứng khoe.
“Ừm, cậu định làm gì?” Cậu ho một tiếng.
“Lúc chiều tớ thấy có một quán trà sữa ở phố đi bộ đang tuyển nhân viên, tớ định thử xem.” Cô tính toán kĩ càng, “Các cậu bảo đợi sau khi có kết quả thi thì sẽ đi du lịch tốt nghiệp mà? Tớ đi làm kiếm tiền trước, đến lúc đó bọn mình cùng đi.”
“Được đấy.”
Trên thực tế, công viên vào hè cũng chẳng đẹp đẽ lắm.
Đinh Mật bị muỗi đốt mấy lần, không kìm được phải gãi chân, đôi chân nhỏ vốn trắng như tuyết bỗng hiện lên mấy vệt xước đỏ hỏn. Lúc cô đang định gãi tiếp thì bị Điền Chính Quốc túm tay ngăn lại: “Đừng gãi nữa.”
Đinh Mật nghiêng đầu nhìn cậu, lẩm bẩm: “Nhiều muỗi quá.”
Điền Chính Quốc phiền muộn nhíu mày, kéo người dậy, giọng mất kiên nhẫn: “Lần này là tự cậu muốn đến công viên cho muỗi đốt đấy nhé.”
“Tớ cũng đâu bảo cậu hại tớ bị muỗi đốt…” Đinh Mật đập đầu vào vai cậu, cơ thể thiếu niên toàn là xương cốt cứng rắn, Đinh Mật ăn đau, bưng đầu nhìn cậu.
Điền Chính Quốc cúi đầu liếc cô, bỗng thấy rất buồn cười, vò đầu cô một hồi: “Về nhé?”
Đinh Mật cúi đầu: “Ừm.”
Nhưng hai người vẫn đứng yên, dường như đều đang chờ đợi điều gì đó.
Thi đại học xong rồi, có phải nên làm gì đó?
Ví dụ như, nơi mà hôm qua chưa hôn tới.
“Chúng mình hình như…”
Lời còn chưa dứt, vòng eo bỗng bị giữ chặt và hơi nhấc lên trước, thiếu niên cao lớn cõng ánh trăng sau lưng cúi người xuống phủ lên môi cô, hương rượu nhàn nhạt đột nhiên tập kích mọi giác quan.
Thiếu nữ tròn xoe mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc.
Điền Chính Quốc hôn môi cô, nói cách khác là lấp kín miệng cô.
Gần như có thể đoán được lời cô định nói là… Chúng mình hình như rất lâu rồi không hôn nhau, hôm qua còn chưa hôn tới…
Đến giọng điệu thế nào cậu cũng tưởng tượng ra được.
Đinh Tiểu Mật, cậu giỏi phá phong cảnh lắm có biết không?
Đinh Tiểu Mật đương nhiên không biết, cô bị cậu hôn đến mức đầu óc hỗn loạn, tim đập như trống, trầy trật kiễng chân nghênh đón nụ hôn của cậu. Mấy giây sau, tay cô vô thức ôm quanh cổ cậu, phát hiện ra làm vậy có vẻ thoải mái hơn, chớp mắt bám chặt cổ cậu như chú gấu kaola.
Hôn khoảng một phút, cậu ngừng lại.
Mấy giây sau, bất chợt hôn tiếp.
Lúc tách ra, Điền Chính Quốc dắt tay Đinh Mật mặt đỏ ửng ra khỏi công viên.
Về đến tiểu khu, Đinh Mật mân mê môi, cảm giác hơi tê. Cô thấy Điền Chính Quốc tối nay có vẻ khác, giống như một con sói kìm nén bỗng được thả ra, nhiệt tình mà phóng túng.
Lẽ nào là vì rượu? Hay vì đã tốt nghiệp?
Bất kể thế nào thì cô cũng thích Điền Chính Quốc thế này.
Đinh Mật thuận lợi thông qua phỏng vấn của quán trà sữa, đeo tạp dề, đội mũ đỏ có logo của quán, hóa thân thành cô bé trà sữa.
Tần Dạng nhắc đến chuyện thi bằng lái xe trong nhóm lớp, lớp trưởng, lớp phó và Bành Oánh hưởng ứng, cả hội rủ nhau cùng đăng kí. Sân tập lái cách phố đi bộ không quá xa, mỗi lần tập xong, mấy người Điền Chính Quốc và Đỗ Minh Vy đều kéo nhau đến quán trà sữa gọi vài ly.
Điền Chính Quốc không thích uống đồ ngọt, lần nào Đinh Mật cũng đặt cho cậu một ly nước chanh, nhưng không được chua quá.
Có khi cô phải làm ca tối, Điền Chính Quốc sẽ đến đón cô, chẳng mấy ngày mà đồng nghiệp của Đinh Mật đều biết cô có bạn trai học rất giỏi, ngoại hình lại cao ráo tuấn tú.
Mấy người tụ tập ở gần quán trà sữa, trò chuyện về vấn đề chọn ngành. Đinh Mật nói: “Tớ muốn học Tài chính.”
Đỗ Minh Vy hỏi: “Tại sao?”
Đinh Mật cười: “Lương cao!”
Điền Chính Quốc liếc cô, cười giễu: “Tăng ca muốn lả, cậu chắc chắn?”
Đinh Mật nhất thời do dự, ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy thì Quản trị kinh doanh? Khoa Kinh tế?”
“Cậu nghĩ kĩ rồi?”
“…”
Thật ra thì chưa. Chu Thanh và Tiết Chấn không hề thảo luận với cô, mấy năm nay Chu Thanh không đi làm, vậy nên cũng không biết nên chọn ngành nào thì tốt, còn Tiết Chấn trước giờ không nhúng tay vào chuyện của cô.
Cô vẫn chưa nghĩ kĩ nên chọn ngành nào thì tốt.
Điền Chính Quốc vò đầu cô một hồi: “Tớ xem xét giúp cậu.”
Mấy ngày sau, Điền Chính Quốc đưa cho cô một tập tài liệu, lọc ra những ngành khá phù hợp với con gái, bên cạnh được ghi chú rất chi tiết. Đinh Mật cẩn thận đọc hết, cảm thấy ba ngành Báo chí, Luật học và Kinh tế đều không tệ.
Điền Chính Quốc không hạn chế việc cô chọn ngành gì, mấy ngành này đều rất phù hợp, dựa vào sở thích của cô cả.
Ngày có kết quả thi, Đinh Mật biết điểm của Điền Chính Quốc đầu tiên, cậu đạt điểm cao nhất thành phố, là thủ khoa Khoa học tự nhiên của thành phố. Chuyện này nằm trong dự đoán như lẽ đương nhiên, Đinh Mật không hề ngạc nhiên chút nào.
Lúc Đinh Mật tra được điểm thi của mình, cô kinh ngạc muốn nhảy cẫng lên, đăm đăm nhìn lại điểm Toán, Đinh Mật có phần không dám tin. Âm thầm véo bản thân mấy cái, xác định không phải là mơ, Đinh Mật sung sướng kìm nén tiếng thét vào lòng.
Thì ra thật sự có lúc thần thi hỗ trợ, một phút tỏa sáng.
Tiết Ninh đứng sau nhìn thấy điểm của cô thì ngẩn người, Chu Thanh hết sức phấn khởi, nhưng lại không dám biểu hiện quá mức, bởi vì còn chưa tra điểm của Tiết Ninh.
Tiết Chấn cười: “Đinh Mật thi tốt quá, nhà ta thật có phước.”
Đinh Mật mím môi, nhường chỗ cho Tiết Ninh tra điểm.
Tiết Ninh đứng lặng im, đột nhiên có phần sợ hãi, Tiết Chấn vội thúc giục: “Nhanh lên nào.”
Tiết Ninh cắn môi, chậm chạp nhập số báo danh, tra được kết quả, Tiết Chấn nhanh chóng tra điểm sàn tuyến ba.
Kết quả chỉ nhỉnh hơn mấy điểm, vẫn chưa chắc có đỗ trường tuyến ba không, căn bản không được lựa chọn. Tiết Chấn lập tức sầm mặt, mắng: “Nhìn đi, bảo con bình thường chăm chỉ học hành thì không nghe, học lại một năm mà đến ngành tốt của trường tuyến ba cũng không được chọn! Con xem giờ con định làm thế nào?”
Tâm trạng căng thẳng mà Tiết Ninh cố lòng kìm nén nhất thời vỡ tan, mắt đỏ bừng, nói: “Do bố bắt con học lại mà, bố tưởng con muốn sao? Trước kia bố bảo đỗ trường tuyến ba là được, bây giờ nhìn thấy Đinh Mật thi tốt thế thì lại bắt đầu ghét bỏ con, không thi đỗ con cũng buồn lắm chứ!”
Tiết Ninh gạt nước mắt lao ra khỏi nhà.
“Uỳnh.”
Tiếng đập cửa cực to. Trong nhà chớp mắt lặng ngắt như tờ.
Đinh Mật sững sờ, dường như có thể thấy được cánh cửa đang lay động.
Chu Thanh liếc nhìn Tiết Chấn đang giận bừng bừng, vỗ vai ông: “Ông đừng giận, không phải vẫn đỗ trường tuyến ba đấy sao?”
Tiết Chấn gắt: “Đỗ trường tuyến ba thì được ích gì, hơn có mấy điểm, biết phải chọn ngành thế nào.”
Đinh Mật mím chặt môi, họ dường như đã quên mất thành tích vượt xa tưởng tượng của cô, không có ai cùng chia sẻ niềm vui với cô, tâm trạng sung sướng thoáng chốc như rơi xuống hầm băng, phai nhạt rất nhiều.
Đinh Mật lặng lẽ quay về phòng, thấy tin nhắn trong điện thoại như sắp nổ tung.
Đinh Mật đọc đến tin cuối cùng, vội vã chạy xuống dưới nhà.
Điền Chính Quốc, Đỗ Minh Vy, Từ Khiên và Tần Dạng đều đang ở dưới nhà cô, tất cả cười tươi nhìn cô. Đinh Mật nhìn Điền Chính Quốc, cậu khẽ nhướng mày, hất cằm, ý bảo cô lại đây.
Đinh Mật chớp mắt hồi phục tâm trạng, cười xán lạn chạy qua.
Đỗ Minh Vy chạy lên, hớn hở ôm cô nhảy nhót: “Oa, Đinh Tiểu Mật, mày được đấy!!!”