Không có người quấy nhiễu, quá trình chữa thương cũng có thể an tâm tiến hành, dưới sự tận tâm chăm sóc của Trần Mặc, không tới vài ngày, Khuyết Thủy đã có thể tự mình đi lại thoải mái.
Không biết có phải vì Trần Mặc che giấu hành tung tốt hay không, hành trình đi đường thủy không hề gặp phải bất kì phong ba nào.
Mắt thấy còn bốn, năm ngày lộ trình là có thể về tới Viên gia trang, Khuyết Thủy lại có chút lo lắng.
Vừa nghĩ tới quay về thì phải đối mặt với phụ thân nghiêm khắc, nghĩ tới nhiệm vụ phụ thân giao cho còn chưa hoàn thành được mấy phần, ngược lại… Cậu thu công đứng dậy, thả lỏng thân mình dựa vào vách thuyền phòng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
May mà Yến Vô Quá vì dùng cậu để luyện công nên không phế bỏ công lực của cậu, nhưng khoảng thời gian này cho dù cậu chăm chỉ luyện tập như thế nào, công lực vẫn luôn không thể đột phá tầng mười.
Hy vọng nguyên nhân chỉ là hao tổn quá lớn.
Nhưng, nếu là một nguyên nhân khác cậu nghĩ tới, vậy cậu sẽ vĩnh viễn không thể tu tập Cửu Dương Chân Công đến tầng thứ mười hai.
Cậu rất muốn hỏi thử người khác… Lên giường với nam nhân có phải cũng sẽ phá hủy nguyên dương của thân thể? Tuy cậu chưa từng phát tiết lần nào, nhưng cậu không hỏi nên lời, cũng chẳng có ai để hỏi.
“Kẽo kẹt” một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra, theo một thân hình thon dài, ánh sáng mặt trời sáng lạn bên ngoài phòng cũng rót vào căn phòng âm u.
Khuyết Thủy nghiêng đầu nhìn qua, khẽ mỉm cười đối với người tới.
“Dư độc đều thanh trừ hết rồi đúng không?” Trần Mặc đặt chiếc bát gốm trong tay lên tủ đầu giường, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Suỵt, đại phu nói cổ họng của đệ bị thương nghiêm trọng, trước khi hoàn toàn khỏi hẳn không có chuyện gì thì đừng nên nói nhiều.”
Ánh mắt của nam nhân mang theo thương tiếc, mang theo đau lòng, mang theo… Tình cảm quá phức tạp.
Khuyết Thủy ngồi xếp bằng trên giường lại chỉ thể từ trong ánh mắt của người này nhìn thấy sự dịu dàng đối với cậu.
“Nào, trước tiên uống thuốc đã.”
Trần Mặc bưng bát gốm đưa tới bên miệng của thiếu niên.
Khuyết Thủy tiếp lấy, không nói hai lời ngửa đầu một hơi uống cạn, tuy rằng dược thủy trượt qua cổ họng bị tổn thương đau tới mức cậu chẳng thể nuốt xuống được, nhưng cậu không muốn Trần Mặc vì cậu mà lo buồn.
Trần Mặc nhìn cậu nhịn đau từng chút một uống thuốc đắng, trong tâm cũng không biết là tư vị gì, ngẩng đầu đã thấy thiếu niên cầm chiếc bát không trong tay đang mỉm cười với y.
Trần Mặc đột nhiên có một loại cảm giác rất kì quái, tựa như một gốc mạ non ở ngay trước mắt y bị người ta nhổ bật lên một thước, nhìn qua tựa hồ nó đã lớn lên rồi, thực chất lại là bị phá hủy.
“Đệ nghỉ ngơi cho tốt, đợi qua hai ngày thân thể của đệ tốt hơn chút nữa, chúng ta sẽ quay về Viên… Khụ… Gia trang… Ộc!” Trần Mặc che miệng lại nhưng đã chẳng còn kịp, một lượng máu lớn từ trong miệng của y trào ra.
“Trần Mặc, Trần Mặc huynh làm sao vậy?” Khuyết Thủy kinh hãi, trong giọng nói khàn khàn tràn đầy vẻ vội vã, hoảng loạn.
Trần Mặc cúi đầu nhìn cậu, tựa hồ muốn nói với cậu rằng y không có việc gì, miệng vừa hé lại tiếp tục trào ra một ngụm máu tươi.
“Trần Mặc!” Lo lắng tất loạn, Khuyết Thủy bắt lấy mạch môn của Trần Mặc hồi lâu mới cảm thấy ngoài mạch tượng hỗn loạn, nội tức bất điều. Vận công tiếp tục kiểm tra kĩ càng, luồng khí âm lãnh quen thuộc ngược lại bất ngờ tập kích tới! Là Âm Tuyệt Công!
“Huynh chịu nội thương nặng như vậy vì sao không nói?” Khuyết Thủy vừa tức lại vừa vội.
Trần Mặc nhìn cậu gấp đến mức cả mặt đỏ bừng, đột nhiên nhếch miệng mỉm cười, tựa hồ muốn vươn tay vỗ nhẹ lên đầu của cậu, cánh tay lại vào lúc sắp chạm tới đích thì rơi xuống.
Khuyết Thủy hối hận vạn phần! Vì sao cậu vẫn luôn không nhìn ra Trần Mặc đã sớm bị trọng thương? Vì sao không sớm phát hiện một chút, sớm chữa trị cho y một chút? Nghĩ tới hơn một tháng nay, Trần Mặc kéo thân thể bị trọng thương mạnh mẽ áp chế âm độc trong cơ thể chăm sóc cậu, an ủi cậu, còn phải hao tâm tốn sức thu dọn đám người truy sát, che giấu hành tung, việc nào mà không phải là vì cậu chứ? Nếu Trần Mặc có được… Giúp Trần Mặc khoanh hai chân ngũ tâm (2 lòng bàn tay, 2 lòng bàn chân và ngực) hướng về phía trước, Khuyết Thủy thu lại tâm tình, xếp bằng ngồi xuống ở phía sau.
Nội công xích dương thuần khiết cuồn cuộn không ngừng truyền vào thân thể bị âm độc tàn phá của Trần Mặc.
Sau một chén trà nhỏ, thần chí của Trần Mặc hồi phục, vừa định động đậy liền nghe: “Trần Mặc, thu liễm tâm thần, hướng dẫn đệ, để đệ đem Tam muội chân hỏa của đệ dẫn vào trong nội thể của huynh, truyền vào đan điền của huynh.”
Trần Mặc cả kinh, thần chí khẽ dao động.
Đứa trẻ này muốn làm cái gì?
“Trần Mặc, thu tâm!”
Trần Mặc không nói, làm theo chỉ dẫn.
Sau một nén nhang, Khuyết Thủy thu công.
Ngồi ở sau lưng Trần Mặc suy nghĩ thật lâu, thẳng tới khi Trần Mặc công hành mười hai chu thiên mở mắt, thiếu niên mới chầm chậm mở miệng nói: “Trần Mặc, đệ hy vọng huynh có thể đáp ứng đệ một việc.”
Trần Mặc khẽ khựng lại, nội tâm không ngừng xoay chuyển.
Đệ ấy phát hiện rồi sao? Đệ ấy chẳng lẽ đã phát hiện võ công hắn tu luyện không phải… “Đệ nói…”
“Đừng nói cho người khác!”
“Đệ là chỉ… Huynh yên tâm, sẽ không có người thứ ba biết được việc này!” Cùng với câu nói chắc như đinh đóng cột nọ, nam nhân cũng thở ra một hơi.
Khuyết Thủy ở phía sau y chậm rãi lắc đầu, “Đệ nói không phải là việc này, việc đệ muốn nói là…” Nhìn bóng lưng của nam nhân, thiếu niên càng thêm kiên định với suy nghĩ trong lòng, nói tiếp: “Đừng truyền khẩu quyết của Cửu Dương Chân Công cho người khác, cũng đừng đem việc đệ truyền khẩu quyết cho huynh nói với phụ thân của đệ.”
Trần Mặc thực sự rơi vào trầm mặc.
Không có bất kì ai nhìn thấy giờ khắc này ngón tay đặt trên đầu gối của y đang không ngừng khẽ run rẩy.
Rất lâu sau mới nghe thấy có người hỏi từng chữ một: “Đệ đang nói cái gì?”
Khuyết Thủy tư thế không đổi, trả lời rõ ràng: “Đệ nói bắt đầu từ tối nay đệ sẽ truyền khẩu quyết của Cửu Dương Chân Quyết cho huynh, cũng giúp đỡ huynh tu luyện tới tầng thứ mười hai. Tuy thời gian chỉ còn lại không tới nửa năm, nhưng với nền tảng của huynh…”
“Khuyết Thủy!”
Khuyết Thủy không để ý tới y, tiếp tục nói: “Hơn nữa có đệ dẫn dắt, với công lực hiện tại của đệ muốn chỉ dẫn cho huynh không thành vấn đề. Cửu Dương chẳng qua chỉ là một loại phương pháp luyện công, chỉ cần huynh hiểu rõ nó, tới khi không cần khống chế mà nó có thể lưu chuyển trong kinh mạch, cũng có thể coi là có chút thành tựu.”
“Đệ đại khái có thể giúp đỡ huynh trong nửa năm nay luyện Cửu Dương tới chừng tầng thứ tám, nhưng nếu có dược vật hoặc thứ gì khác bổ trợ cho, muốn luyện tới tầng thứ mười hai cũng không phải là chuyện khó. Thậm chí có thể đột phá tầng thứ mười hai đạt tới cảnh giới đại thành hay không thì phải xem tư chất và duyên phận của chính huynh.”
“Ngoài ra, khi luyện thứ võ công này còn cần chút kiêng kị, trước khi chưa tu luyện thành, nếu cùng người khác âm dương giao hợp sẽ phá vỡ đồng thân, muốn tiếp tục luyện lên cao là gần như không thể. Điểm này huynh phải nhớ thật kĩ!” Không một ai có thể hình dung hết thảy những cảm xúc trong lòng Trần Mặc giờ phút này.
Ẩn náu nhiều năm như vậy, nỗ lực nhiều năm như vậy, tiêu tốn nhiều tâm huyết như vậy, không tiếc xuất ra khổ nhục kế mành treo chuông bên bờ sinh tử thực sự, hạ món tiền cược lớn nhất, đánh cuộc tình cảm của đứa trẻ này đối với Trần Mặc.
Y thắng rồi.
Trần Mặc thắng canh bạc này rồi.
Nhưng Trần Mặc lại hoàn toàn chẳng hề vui vẻ.
Vì sao chứ? Bởi vì y đã nhìn thấy đứa trẻ này trả giá đối với Trần Mặc tình cảm chân thành, tha thiết, sạch sẽ tới mức giống như núi trúc, kết cục chẳng phải là sẽ bị vứt bỏ sao? Mình nên làm thế nào đây? Cảm xúc do dự một lần nữa quanh quẩn trong tim.
Khi giọng ngâm khẩu quyết rõ ràng từ phía sau lưng truyền tới, Yến Vô Úy siết chặt hai tay hạ quyết định.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Muốn việc lớn thành phải cần có sự hy sinh!