Thay đồ xong, Cố Mộng An đứng trong phòng, tay nắm lại lo lắng, không biết nên đối mặt sao với Bạch Thừa Ân. Cô thở dài, cố gắng coi như chưa biết truyện gì, vươn tay tắt chiếc đèn ngủ đặt trên kệ gỗ cạnh giường, tử mâu vô thức liếc nhìn mấy tấm hình nhỏ được để trong khung mạ bạc, điểm pha lê tinh tế, vô cùng trang nhã.
Cố Mộng An tay hơi run cầm lên bức ảnh chụp một nhà ba người rất đẹp. Người mẹ đang ôm tiểu công chúa trên tay và vòng tay vững chắc của người ba nhẹ nhàng ôm lấy hai mẹ con. Ba người cười rạng rỡ như ánh nắng hè. Cố Mộng An miệng nở nụ cười tự giễu, " Kể ra ông diễn kịch cũng thật giỏi, lừa tôi và mẹ được từng ấy năm, đến tận lúc chết bà ấy cũng không biết đến bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ông...", càng nghĩ, mắt cô càng mơ hơi nước. Cố Mộng An vội đặt bức ảnh xuống, tay giơ lên gạt vội nhưng những giọt nước mắt vẫn vô thức lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Cô cầm bức bức ảnh khác lên, rồi khẽ cười trong nước mắt. Bức ảnh đó là hình hai đứa trẻ, bé trai cõng bé gái trên lưng, mỉm cười nhẹ nhàng, bé gái được cõng tươi cười vui vẻ, là hình cô và Bạch Thừa Ân hồi nhỏ.
- Nếu mình nhớ không nhầm thì đây là sinh nhật của Ân ca đi.
- ------------------------ Sinh nhật Bạch Thừa Ân lên mười -------------------------
Trong sân biệt thự Bạch gia, những bàn tiệc thịnh soạn được bày lên hấp dẫn ánh mắt người nhìn. Sân rộng nhưng lượng khách không nhỏ, ai cũng khoác trên mình những bộ lễ phục đẹp đẽ, tinh tế. Hôm nay là sinh nhật thiếu gia Bạch gia, Bạch Thừa Ân.
Một cô bé chừng năm tuổi, đi đi lại lại trong sân, tay vò bộ lễ phục đỏ rực rỡ nhưng không kém phần dễ thương như đang lo lắng điều gì đó.
- Chết rồi! Chết rồi! Quên không mang quà tặng Ân ca ca, làm sao bây giờ, Ân ca ca sẽ giận mất! Sao mình có thể đãng trí đến mức này!
- Cẩn thận!
Đang mải suy nghĩ, cô bé bị kéo ngã vào vòng tay một bé trai.
- Em có sao không? Suýt thì đụng trúng xe đẩy đồ ăn rồi kìa!
- Em không sao, cảm ơn Ân ca ca!
- Ân, không có gì.
- À thì, Ân ca ca, ừm em... em... thì là...
- Sao vậy?
Cố Mộng An bối rối, " Nếu thú nhận không mang quà thì ngại với nhục chết mất! Làm thế nào bây giờ,...". Đang nghĩ, một đoạn phim nhỏ lướt qua trong đầu cô bé, Cố Mộng An như đã xác định việc cần làm, cô kéo tay Bạch Thừa Ân ra sau vườn.
- Bạch Thừa Ân, quà em tặng cực to luôn đó!
- Ừm?
Bạch Thừa Ân mơ hồ không rõ Cố Mộng An định làm gì. Đúng lúc đó, cô bé nhón chân, hôn lên trán Bạch Thừa Ân.
- Chúc mừng sinh nhật! Qùa của anh là em nè! Em đã định rồi, sau này anh chắc chắn phải lấy em đó!
Nói rồi không chờ Bạch Thừa Ân kịp phản ứng, Cố Mộng An chạy vội đi. " Tuần trước vừa lén xem được đoạn phim ở nhà cô, lúc đó cũng giáng sinh, nữ chính liền làm như vậy rồi chạy đi, nam chính đứng hình quên mất luôn việc đòi quà. Lần này mình bắt chước theo, chắc chắn thoát được cái danh quên quà rồi đi!"
Cô bé yên tâm với suy nghĩ ngây thơ đó mà bỏ đi, không biết rằng lúc đó Bạch Thừa Ân đứng thẫn người một lúc, mặt đỏ bừng. " An Nhi mai sau chắc chắn sẽ là một người vợ rất tuyệt vời, vậy mình cũng phải cố gắng để xứng đôi với em ấy!", ý nghĩ này đã khiến Bạch Thừa Ân mất ngủ mấy ngày, từ đó, cậu bé cố gắng hơn rất nhiều trong việc học, thể thao rồi cũng dần chú ý hơn tới việc công ty và cả những hình mẫu lý tưởng của các thiếu nữ.
- -----------------------------------------
- An Nhi, em xong chưa?
- Xong rồi!
Tiếng Bạch Thừa Ân gọi khiến Cố Mộng An giật mình thoát ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ. Cô vội vơ lấy túi sách trên giường rồi khó khăn bước ra cửa.
- Xin lỗi, anh chờ lâu lắm phải không?
- Không, cũng chỉ có mười lăm phút.
Bạch Thừa Ân nhìn đồng hồ rồi mỉm cười đáp lời, lam mâu ánh lên tia ấm áp. " Chờ em từ mười một năm trước đến giờ còn được thì mười lăm phút này tính là gì?". Bạch Thừa Ân đỡ Cố Mộng An xuống cầu thang rồi ra xe, bắt đầu lên đường.
- ... Tôi không biết... Tôi không nhớ gì cả... Cứ mỗi lần tôi cố nhớ thì đầu tôi lại đau kinh khủng...
Lục Họa Tình tay ôm lấy đầu lắc mạnh, mắt ngập hơi nước, mặt cũng ửng đỏ. Hoàng Thiên Minh luống cuống tiến đến gần cô, giữ chắc hai vai đang run rẩy vì khóc.
- Bình tĩnh lại nào Tình Tình, anh sẽ giúp em nhớ lại mọi chuyện được không? Anh cũng đã liên hệ với ba mẹ em, họ đang bay về nước.
- Anh... Tại sao lại tốt với tôi như vậy? Tôi với anh trước đây có quen thân sao?
- Tôi...
Hoàng Thiên Minh cứng họng, anh không biết nên trả lời cô thế nào. Bạn trai cũ? Nghe thật tội nghiệp! Hoàng Thiên Minh đã định bỏ qua câu hỏi nhưng ánh mắt Lục Họa Tình cứ dán sát, anh do dự, bối rối quay người cầm bình rót nước, đưa cho cô rồi với huyết mâu lảng tránh, nhìn đi chỗ khác, anh đáp lời.
- Trước đây chúng ta là... đồng học...
- Ra vậy...
" Thế nào là đồng học chứ! Hoàng Thiên Minh, em không tin trong mắt anh chúng ta chỉ đơn giản là đồng học đâu!"
- --------------------- Đôi lời của tác giả ---------------------
Lát nữa sẽ có chap mới nữa nha, hôm nay Umi đang có hứng viết! =)))))
Các bạn vote + follow + cmt đi cho mình động lực nào.<