Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 4 - Chương 140: Hàn Dạ Mạc Li (end)

Nắng dịu nhẹ tỏa sáng không gian, gió khẽ phất qua, làm cành liễu đung đưa. Quân Mặc Li ngồi tựa vào cột đá, mỉm cười thưởng thức hoa đang nở rộ trong vườn. Trên tay hắn cầm một chén ngọc, đưa lên miệng khẽ nhấp một ngụm rượu thơm.

“Thần hậu bệ hạ, không biết ngài tìm tiểu thần đến là có việc gì?”

Buông chén trong tay xuống, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn về phía Minh Dương thần quân đang ngồi không yên ở bên cạnh.

“Thần quân, ta nghe nói ngươi đã ở thần giới hơn vạn năm?”

“Đúng, ta đã ở thần giới ba vạn năm nghìn sáu trăm hai mươi mốt năm, thời gian dài gấp đôi so với Thần Hoàng bệ hạ.” Minh Dương thần quân đắc ý cười, khuôn mặt còn lộ vẻ hơi tự kỉ.

“Vậy sao? Vậy chẳng biết vì sao mà đến tận bây giờ, ngươi vẫn chưa có con?”

“Thần hậu bệ hạ, ta a, thời gian dài tự do quen rồi, không thích trói buộc, cho nên cũng không muốn có con a.”

“Ta còn tưởng rằng đến tận bây giờ vẫn không có người đồng ý chịu sinh con cho thần quân chứ? Hóa ra là vì ngươi không thích.” Cười khẽ một tiếng, Quân Mặc Li quay sang nhìn Minh Dương thần quân.

Khuông mặt hơi cứng lại một chút, Minh Dương thần quân không ngừng phất nhanh quạt trong tay, hai bên tóc mái bị thổi tung bay.

“Sao lại có chuyện như vậy được. Người nguyện ý sinh con cho ta không thiếu a, nhưng mà thần hậu bệ hạ ngài không biết chứ, chăm sóc trẻ con khó lắm, cả ngày nô đùa ầm ĩ  đau đầu cực kì, nhìn thấy thì thích, chứ phải chăm sóc thì quá khổ cực.”

“Hóa ra là như vậy a. Nhưng mà hai đứa con của ta lại rất đáng yêu, đâu có chỗ nào khiến người chán ghét đâu.”

“Bệ hạ, đấy là do ngài chưa nhìn thấy mặt khác của hai vị điện quân, quả thực là không để người yên tĩnh nổi.”

Nhẹ lắc lắc đầu, Minh Dương thần quân hơi bất đắc dĩ thở dài.

“Không biết lời ấy của thần quân là có ý gì?” Quân Mặc Li mỉm cười càng thêm tươi, ánh mắt không hề có chút khó chịu nào.

“Hai vị điện quân, mãnh liệt vô cùng, điêu ngoa thành tính, nếu đặt câu hỏi mà không nhận được câu trả lời thì tử triền lạn đánh bám lấy không buông, cực kì khó thoát, nhưng ta lại không thể đánh không thể mắng, ai…”

Một ngón tay gõ mặt bàn, Quân Mặc Li nghe Minh Dương thần quân ngồi kêu than, khóe miệng khẽ cong lên.

“Bảo sao mà Hỏa nhi cùng Thủy nhi đều nhầm lẫn tình cảm cha con giữa ta với chúng thành tình cảm nam nữ, hóa ra là vì thần quân đại nhân không chịu được sự phiền phức của chúng, cho nên cố tình dạy sai?”

“A?” Minh Dương thần quân ngây người, không ngờ Quân Mặc Li sẽ đột ngột chuyển hướng nói như vậy. Quay đầu nhìn vào ánh mắt của Quân Mặc Li, không biết vì sao lại run lên một cái.

“Không phải, thần hậu bệ hạ, ta tuy không thích trẻ con nhưng tuyệt đối sẽ không làm những việc như thế. Ngài phải tin tưởng ta a.” Minh Dương thần quân nhanh chóng lên tiếng phủ nhận, bày ra khuôn mặt đầy oan uổng.

“Thật xin lỗi, cả đời này ta chỉ tin duy nhất một người.” Quân Mặc Li cười khẽ một tiếng, đôi mắt xinh đẹp trở nên càng thâm thúy.

“Vậy thần hậu bệ hạ ngài muốn như thế nào?” Nhìn Quân Mặc Li, Minh Dương thần quân đã nhận ra hắn đang muốn gây chuyện, hắn chắc chắn có chuẩn bị, không chịu buông tha cho y. Vì thế Minh Dương thần quân cũng không đóng kịch nữa, hỏi thẳng.

“Thần giới quá mức buồn chán a…”

Quân Mặc Li không trả lời Minh Dương thần quân mà tự mình than thở một câu, nâng ánh mắt nhìn về phía bồn hoa nở rực rỡ ngoài vườn.

Nhìn khuôn mặt hơi buồn của Quân Mặc Li, trong đầu Minh Dương thần quân không ngừng suy nghĩ suy nghĩ, chớp mắt đã hiểu ra ý của hắn. Cười cười một tiếng, Minh Dương thần quân đổi sang vẻ mặt tà mị nhìn về phía bồn hoa, có mấy cánh bướm đang không ngừng bay múa ở trên.

“Thần hậu bệ hạ, có một chuyện tiểu thần không biết có nên bẩm báo với ngài hay không…”

“Chuyện gì? Thần quân cứ nói, không sao cả.”

“…”

“…”

Gió thổi qua, mấy cánh bướm bay lượn trên mấy bông hoa cũng theo gió bay xa dần, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Minh Dương thần quân rời đi.

“Người đâu, mời hai vị điện quân đến đây.”

“Vâng, bệ hạ.”

Tiên thị xinh đẹp đứng cách đó không xa nhanh chóng lên tiếng nhận lệnh, sau đó biến mất tại chỗ. Không đến một lát, trên con đường nhỏ dẫn vào vườn xuất hiện hai bóng dáng nhỏ xinh. Hai đứa trẻ kia vừa chạy vào vừa kêu to.

“Phụ thân…”

“Phụ thân…”

Hai đứa trẻ một trái một phải ôm lấy tay áo của Quân Mặc Li, trong đôi mắt to tròn tràn ngập hạnh phúc vui sướng. Khẽ nhéo nhéo hai gò má căng tròn của hai đứa bé, Quân Mặc Li ôn nhu cười nói.

“Gần đây các con thế nào, có ngoan ngoãn nghe lời, học tập chăm chỉ không?”

“Có.” Hai đứa trẻ cùng gật đầu trả lời, rất ngoan.

“Ngoan, hai đứa từ giờ phải nhớ rõ lời phụ thân nói, không được phép nghe theo những gì Minh Dương thúc thúc nói, cũng không được tùy ý tin tưởng người lạ, biết chưa?”

“Vâng, bọn con chỉ nghe lời của phụ thân thôi.”

“A a, hai tên nhóc con, chỉ biết nịnh phụ thân thôi.” Quân Mặc Li cười khẽ ôm hai bảo bối vào lòng, để cho hai người ngồi trên đùi mình, cẩn thận nói từng câu một.

“Hỏa nhi, Thủy nhi, hai con đã sớm có tâm trí, lúc này cũng đã không còn nhỏ nữa, không được nghịch ngợm, biết chưa?”

“Phụ thân, Hỏa nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn.” Hỏa nhi nhìn khuôn mặt hiền dịu của Quân Mặc Li, nghiêm túc nói.

“Thủy nhi cũng vậy.”

Nhìn hai đứa con đáng yêu trong lòng, Quân Mặc Li cười một tiếng, sau đó buông hai đứa ra. Nhắm mắt lại hít một hơi, chôn giấu sự nuối tiếc, Quân Mặc Li lấy ra một phong thư đưa cho Hỏa nhi.

“Bảo bảo ngoan, đưa phong thư này cho đại phụ thân hộ phụ thân nhé.”

Nhéo nhéo khuôn mặt bóng nộn của hai đứa trẻ, Quân Mặc Li dịu dàng cười.

“Phụ thân, con không đưa có được không? Để Thủy nhi làm có được không?”

Không biết vì sao lúc này Hỏa nhi có chút luyến tiếc, không muốn rời khỏi Quân Mặc Li, ánh mắt long lanh đẫm nước.

“Ngoan, Hỏa nhi giúp phụ thân một lần, được không? Thủy nhi đi cùng Hỏa nhi được không?”

Quân Mặc Li cúi đầu, hôn khẽ lên trán của hai con.

“Được ạ…”

Hai đứa trẻ cùng gật đầu, nhanh chóng rướn người hôn lên má Quân Mặc Li, sau đấy chạy vèo ra bên ngoài.

Nhìn hai đứa trẻ cùng biến mất trước mắt, Quân Mặc Li mới thu lại nụ cười. Xung quanh đã không còn một ai, Quân Mặc Li vung tay, trong không khí xuất hiện một vết nứt, bên trong là không gian vặn vẹo màu tím thẫm, giống như một thứ hố đen có thể cắn nuốt vạn vật. Mỉm cười quay đầu nhìn thoáng cảnh vật xung quanh, Quân Mặc Li không chút do dự bước vào bên trong vết nứt kia, sau đó nhanh chóng hoàn toàn biến mất.



Trong cung điện cao lớn hùng vĩ, Quân Dạ Hàn ngồi trên đế tọa, nhìn thấy những thần quân ở bên dưới đang không ngừng bàn bạc, thảo luận.

“Thần Hoàng bệ hạ, tiểu thần nghĩ việc tuyển thần quân mới vẫn cần phải cân nhắc kỹ càng hơn nữa, nếu bây giờ mà bắt đầu tiến hành ngay thì có chút vội vàng quá.”

“Bản hoàng đã cho các ngươi thời gian hai năm để chuẩn bị, sao còn nói là quá vội vàng?”

Quân Dạ Hàn ôn nhu nhìn chúng thần bên dưới, âm thanh mềm nhẹ lại uy nghiêm cực kì.

“Tiểu thần, tiểu thần chỉ là…” khẽ lâu mồ hôi trên trán, vị thần quân bị mọi người đẩy ra làm người đại diện này ấp úng sợ hãi lên tiếng, không biết lúc này nên nói gì mới tốt. Đang lúc không khí trong đại điện hết sức căng thẳng, thì có hai tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài truyền đến. Sau đó hai đứa trẻ xinh xắn xuất hiện trước mặt mọi người, vừa chạy vừa quơ quơ bức thư trong tay.

“Đại phụ thân, đại phụ thân…”

Vừa mới chạy vào tron đại điện, hai đứa trẻ kia nhanh chóng hô to. Quân Dạ Hàn nhìn hai đứa trẻ, ánh mắt có chút trầm ngâm, lại còn nhìn thấy bức thư trong tay chúng, càng nhíu chặt mày lại. Không đợi hai đứa trẻ chạy đến bên cạnh mình, Quân Dạ Hàn đã thuấn di đến trước mặt hai đứa, lấy bức thức từ trong tay Hỏa nhi.

Không để ý đến sự kinh ngạc của chúng thần xung quanh, Quân Dạ Hàn nhanh chóng mở thư ra. Chữ viết bên trong đã cực kì quen thuộc với y. Đọc lướt qua nội dung, khuôn mặt ôn nhu của Quân Dạ Hàn càng ngày càng trầm xuống. Đọc đi đọc lại mấy lần, y mới lạnh mặt cất bức thư kia vào tay áo.

“Việc hôm nay, để sau tái nghị.” Không đợi chúng thần kịp phản ứng, Quân Dạ Hàn đã ôm lấy hai đứa trẻ, xoay người biến mất khỏi đại điện.



Quân Dạ Hàn ôm hai đứa trẻ xuất hiện ở chỗ Quân Mặc Li biến mất, cảm nhận được dấu vết của phép thuật còn tồn tại ở nơi này, Quân Dạ Hàn càng thêm ôm chặt hai đứa con trong tay.

“Đại phụ thân, con đau…”

Hai đứa trẻ đau đớn mà kêu một tiếng, khuôn mặt đỏ rực nhìn ánh mắt lạnh lùng của Quân Dạ Hàn.

“Khóc đi.”

Quân Dạ Hàn lạnh lùng ra lệnh, sau đó cũng không chờ đợi gì thêm, làm phép cho hai đứa con bay trong không trung, sau đó giơ tay tát mạnh vào mông hai đứa.

“A.. a.. a..”

“Ô … ô …”

“Đại phụ thân, ô ô… đừng đánh con….”

Mông đau đớn nóng rát, hai đứa trẻ không nhịn được, lập tức khóc to lên. Quân Dạ Hàn không hề để ý đến hai đứa, tay vẫn không ngừng vung lên.

“Ô.. ô.. phụ thân, cứu Hỏa nhi, ….”

“Phụ thân, phụ thân, đại phụ thân đánh con…”

Hai đứa trẻ vừa khóc vừa hét, mà hai đứa trái một tiếng phụ thân phải một tiếng phụ thân, hô to làm cho Quân Dạ Hàn càng thêm bực bội.

Bình thường, Quân Mặc Li chỉ cần vừa nghe thấy tiếng hai đứa bé khóc, cho dù là cách xa nghìn dặm cũng sẽ xuất hiện ngay lập tức. Mà lúc này, Quân Dạ Hàn đã đánh tím mông của hai đứa con trai, cũng không thể cảm nhận được chút khí tức nào của Quân Mặc Li.

“Phụ thân của các ngươi đã không cần các ngươi nữa, khóc thì có tác dụng gì…”

Quân Dạ Hàn thấy đánh hai đứa con cũng không còn tác dụng gì, liền ném hai đứa bé xuống đất, không thèm để ý đến chúng.

Quân Dạ Hàn không thích hai đứa con này cũng là điều tất nhiên, không chỉ lúc sinh làm cho Quân Mặc Li khổ khổ sở sở đến suýt mất mạng, hơn nữa sau khi sinh ra còn chiếm hết sự quan tâm của Quân Mặc Li, làm cho Quân Dạ Hàn chỉ hận sao lại để cho hai đứa trẻ này xuất hiện trên đời.

Hơn nữa mỗi ngày, nhìn thấy hai đứa trẻ sẽ khiến Quân Dạ Hàn nhớ tới, chỉ vì suy nghĩ ích kỷ của y đã khiến Quân Mặc Li phải chịu đau đớn khổ sở đến mức nào. Hơn nữa, hai đứa con này vẻ bề ngoài cùng tính cách đều không hề giống Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn lại càng không thích.

Nếu không phải trong cơ thể của chúng chảy dòng máu của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn đã sớm làm cho chúng biến mất khỏi cõi đời này.

Trái tim y đã trải qua cả vạn năm yên lặng, cho nên dù có được tình cảm thì nó cũng rất nhỏ bé, mà chút tình cảm nhỏ nhoi kia lại chỉ có thể dành trọn cho một người duy nhất. Bây giờ, người mà y gửi gắm tình cảm đã bỏ đi, cho nên y cũng chẳng còn dư thừa chút ôn nhu dịu dàng nào cho người khác nữa.

Khuôn mặt Quân Dạ Hàn rút đi sự ôn nhu dịu dàng, chỉ còn lại vẻ lạnh lùng cao ngạo của một đế vương, y bình tĩnh liếc nhìn hai đứa con đang ngồi khóc thút thít trên mặt đất, vung tay áo quay người bỏ đi.

Nhìn thấy Quân Dạ Hàn bỏ đi, hai đứa bé ngừng khóc, nhìn nhau một cái, sau đó đứng dậy chạy ra bên ngoài.



Quân Dạ Hàn đi nhanh vào trong đại điện, lạnh lùng ra lệnh cho tiên thị đứng ở bên cạnh.

“Gọi Minh Dương thần quân đến đây.”

“Vâng, bệ hạ.”

Quân Dạ Hàn bước thẳng vào trong ngự thư phòng, nhìn đống tấu chương chất đầy trên bàn, y bình tĩnh lại, ngồi xuống ngự tọa.

Một lát sau, có tiếng bước chận nhẹ nhàng truyền đến, sau đó một nam tử mặc một bộ y phục toàn màu đen đi tới, khuôn mặt mị hoặc mỉm cười. Nhưng khi nhìn thấy Quân Dạ Hàn, nụ cười của y nhanh chóng bị thay bởi cảm giác khẩn trương.

“Bệ hạ…”

Quân Dạ Hàn nhìn Minh Dương thần quân cung kính đứng ở bên dưới, nhìn thật lâu mà không lên tiếng.

“Bệ hạ, ngài có chuyện gì muốn phân phó tiểu thần?”

Nhìn vẻ mặt lo lắng của Minh Dương thần quân, Quân Dạ Hàn cầm một bản tấu chương lên, vừa lật xem vừa bình thản hỏi.

“Thần quân, ngươi có yêu thích ai không?”

“Có.” Minh Dương thần quân không biết dụng ý của Quân Dạ Hàn là gì, nhưng cũng không dám hỏi lại, nhanh chóng trả lời.

“Nếu có người làm cho ngươi mất đi người mà ngươi yêu nhất, ngươi sẽ làm như thế nào?”

“Làm cho đối phương sống không bằng chết.” Minh Dương thần quân cứ tưởng tượng đến việc mỹ nhân mà y yêu thích nhất rời bỏ y là đã thấy lửa giận bùng lên, khuôn mặt khoảnh khắc trở nên lạnh lùng.

“Có lý.” Đặt tấu chương trong tay xuống, Quân Dạ Hàn hơi cong khóe môi.

Nhìn Quân Dạ Hàn cười, không hiểu sao Minh Dương thần quân cảm thấy có chút không ổn, muốn chạy, nhưng mà cơ thể y lại trở nên cứng ngắc không thể cử động.

“Li nhi của ta vốn có ước nguyện là được cùng ta ngao du thiên hạ, nhưng hôm nay lại có người nói với hắn gì đó, làm cho hắn quyết định bỏ đi, một câu tạm biệt con ta cùng ta cũng không có, thực sự làm cho ta đau đớn khó chịu. Còn về tên mật báo kia, cho dù ta có giết y cũng không đủ để bù lại Li nhi của ta.”

“Bệ hạ …” Minh Dương thần quân nghe đến thế, cũng không thèm biết cái gì là lễ nghĩa liêm sỉ nữa, vội vàng vọt đến trước bàn của Quân Dạ Hàn, lớn tiếng tru lên.

“Tiểu thần cảm thấy tên mật báo kia nhất định là có điều gì đó khổ sở không thể nói, cho nên mới dám lớn mật mà tố cáo bệ hạ, xin bệ hạ hãy cho hắn một cơ hội a…” Minh Dương thần quân nhanh chóng nói, cầu xin Quân Dạ Hàn cho hắn một cơ hội.

“Không được a, người này có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, có lẽ ta vẫn nên nhổ cỏ nhổ tận gốc.” Quân Dạ Hàn bình thản lắc đầu, khuôn mặt nghiêm túc không để cho người khác phản bác.

“Bệ hạ, nếu người mà tha cho tên kia một lần, hắn nhất định sẽ nhớ ơn người cả đời.”

Quân Dạ Hàn nhìn Minh Dương thần quân khóc lóc như vậy, nhíu mày do dự thật lâu, sau đó mới thở dài nói.

“Thôi được rồi, cho hắn một con đường sống, nhưng mà, tội chết có thể miễn, tội sống vẫn không thể tha…”

“Được, được, được, bệ hạ, ta nghĩ chỉ cần còn sống sót, hắn cho dù làm trâu làm ngựa cũng sẽ không quên ân đức của ngài.” Minh Dương thần quân vội vàng ủng hộ, chỉ sợ Quân Dạ Hàn đổi ý.

“Nếu đã vậy, vậy ngươi hãy giúp ta xử lý thỏa đáng công việc của thần giới trong một vạn năm đi.”

“Được, được, được…” Minh Dương thần quân nhanh chóng gật đầu đồng ý.

Cười khẽ một tiếng, Quân Dạ Hàn nhìn lướt qua khuôn mặt vẫn còn vẻ sợ sệt của Minh Dương thần quân, sau đó tao nhã đứng lên, biến mất khỏi ngự tọa.

“Minh Dương thần quân nghe lệnh, thần giới một vạn năm, đều sẽ giao cho ngươi quản lý, nếu như có gì sai sót, sẽ bị trừng phạt thần hồn đều diệt.”

Giọng nói nhẹ nhàng hư miểu truyền đến mỗi một góc của thần giới, tạo lên từng đợt từng đợt sóng….

Minh Dương thần quân ngây người nghe thanh âm thần tiên thoát tục kia vang vọng mãi, sau đó, lập tức tru lên một tiếng.

“Một vạn năm a… cư nhiên giam cầm ta một vạn năm, bắt ta thay ngươi quản lý thần giới một vạn năm a a a …”

Không công bằng, không công bằng! Vì sao a??! Không phải ta chỉ nói cho thần hậu biết, thần giới khi mang thai nếu không thích thì bụng có thể không bị biến to thôi sao…??!!!

Nếu biết thần hậu sau khi nghe xong bí mật này sẽ bỏ nhà ra đi, cho dù chết y cũng sẽ không nói a…. Vì sao, vì sao, vì sao lại bắt y quản lý thần giới? Sao lại có chuyện tình cờ như vậy được, chẳng lẽ hai người kia lại hợp tác để lừa y?!

Nhưng mà Minh Dương thần quân còn chưa kịp hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, thì một tiếng nói vội vàng truyền đến đã đánh y rơi xuống vực sâu vạn trượng.

“Thần quân chủ thượng, không tìm thấy hai vị điện quân….”

“A?! Cái gì? Mau cho người đi tìm a!”

Kêu to một tiếng, Minh Dương thần quân nhanh chóng chạy ra khỏi đại điện. Hai vị điện hạ, đừng có xảy ra chuyện gì, cũng đừng có bỏ nhà ra đi a. Nếu không ta cho dù chết cả nghìn vạn lần cũng không đủ a a a …



Trong không gian cách đó hàng nghìn hàng vạn năm, hai nam tử với dáng người tuyệt trần đang sóng vai đứng bên cạnh nhau trên một con đường rộng lớn.

“Li nhi, ngươi không lo lắng cho hai đứa con sao?” Quân Dạ Hàn ôn nhu ôm lấy Quân Mặc Li, khẽ hỏi.

“Dạ, nếu ngươi cảm thấy lo lắng, ta có thể đồng ý để cho hai đứa nhóc ấy đi du ngoạn cùng chúng ta.”

“Không, ta chỉ hi vọng cả đời này cũng không cần gặp lại bọn chúng…” Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy Quân Mặc Li, nghiêm túc nói.

“Ta thích hai đứa nhỏ kia là vì ngươi. Dạ, ta rất ích kỉ, mà lúc này vì ngươi ta bỏ rơi hai đứa nhỏ, có nghĩa là ta không muốn phải cách xa ngươi nữa.” Quân Mặc Li vươn tay ôm cổ Quân Dạ Hàn, môi cũng ôn nhu đặt lên môi y, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập yêu thương.

“Ta cũng vậy, Li nhi, so với ngươi ta càng là người ích kỉ, cho nên đừng rời khỏi ta nữa,  Li nhi…”

Đáp lại nụ hôn của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ôm chặt lấy hắn, không bao giờ muốn cách xa nữa. Khẽ tách hai bờ môi ra, hai người nhìn nhau mỉm cười. Sau đó, tay trong tay, chậm rãi đi về phương xa.

Thời gian vạn năm, đi du ngoạn qua nghìn sơn vạn thủy, đi du ngoạn khắp trốn không gian.

Chỉ nguyện cả đời này, không xa rời, không từ bỏ.

Chỉ nguyện cả đời này, nắm chặt tay nhau, đi khắp thế gian…

[HOÀN CHÍNH VĂN]