Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 4 - Chương 134: Cái gọi là tân hôn

Quân Dạ Hàn ngồi trước ngự tọa, tay cầm một cây bút mực đỏ, phê duyệt những tấu chương được gửi đến từ khắp nơi của thần giời. Trong đại điện, khói nhè nhẹ bay ra từ lô hương, mùi trầm hương thoang thoảng.

Công việc ở thần giới so với hạ giới còn nhiều hơn rất nhiều, tranh cãi chiến loạn không ngừng diễn ra. Trước kia ở các vùng khác nhau, còn có tam đại Thần quân cai quản, nhưng thần nào gây hấn ít nhất còn có kiêng kị. Nhưng từ một năm trước, khi Quân Dạ Hàn tiến hành rửa sạch thần giới, thì trong tam đại Thần quân, đã có hai người bỏ đi, chỉ còn lại Minh Dương thần quân, rõ ràng không đủ để giúp sức Quân Dạ Hàn nữa.

Tuy hiện giờ, thần quyền đã hoàn toàn tập trung trong tay Quân Dạ Hàn, nhưng việc phải làm cũng theo đó mà tăng lên.

Hào quang không ngừng lóe lên, tinh thần lực của y thông qua ngự bút mà truyền vào trong những tấu chương kia, đống tấu chương hơi giảm đi một chút. Ước chừng qua hai nén hương, Quân Dạ Hàn ngừng bút, lạnh nhạt ngẩng đầu nhìn đống tấu chương còn lại trên bàn, có chút chán nản tức giận. Sau đó y hơi nhíu mày nhìn về phía cửa lớn, giống như đang chờ đợi ai.

Thật lâu sau, Quân Dạ Hàn vẫn đang nhìn chăm chú vào cửa lớn không một bóng người, ánh mắt hơi trầm xuống.

“Tinh Ti.”

“Dạ.”

Một nam tử tuấn mỹ nhanh chóng chạy vào trong đại điện, cung kính cúi đầu.

“Thần hậu đang ở đâu?”

Tinh Ti kia nghe được câu hỏi của Quân Dạ Hàn, khuôn mặt xuất trần hơi do dự.

“Nói.”

“Vâng, bệ hạ, thần hậu đi xuống Âm phủ xem sông Nại Hà, sau đó lại đến hạ giới xem Lăng Nhạc tuyết sơn, còn hiện tại người đang ở…”

“Đang ở đâu?” Quân Dạ Hàn trầm tĩnh lên tiếng, giọng nói mang theo chút áp lực nặng nề.

Môi hơi run run, Tinh Ti ngạnh cổ nhẹ giọng nói.

“Hiện tại, thần hậu đang ở Mạc Li đại lục.”

Tinh ti tuy nhẹ giọng nói, nhưng Quân Dạ Hàn lại nghe rõ cực kì. Cười một tiếng, nụ cười vang vọng, lại làm không khí trong đại điện như đóng băng lại.

“Thần hậu của ta, đúng là rất ham chơi a. Lại còn đến tận trần gian.” Y ôn như lên tiếng, đôi mắt cũng tràn ngập thứ tình cảm ấm áp dịu dàng.

“Tinh Ti, mang Chiếu Thiên kính lại đây, ta muốn nhìn thần hậu của ta.”

“Vâng.” Tinh Ti không dám cự tuyệt, hơn nữa việc này cũng không phải chỉ diễn ra một hai lần. Mỗi lần bệ hạ gọi y đến hỏi về thần hậu bệ hạ, nhất định đều sẽ muốn y mang Chiếu Thiên kính ra để nhìn xem thần hậu bệ hạ đang làm gì.

Ai bảo hắn là Tinh Ti, chính là chức vụ cai quản tinh tượng của vạn vật trong thiên hạ, hơn nữa Chiếu Thiên kính còn có thể nhìn thấy vạn vật trong thiên hạ.

Thở dài một hơi trong lòng, Tinh Tu nâng ngón tay gõ nhẹ vào trong không khí, một chiếc gương màu trắng được trang trí cầu kì phức tạp liền xuất hiện. Từ mặt kính, một luồng sáng trắng dần dần chiếu lên không trung, tạo thành một màn chiếu.



Quân Mặc Li mỉm cười nhìn nam tử trước mặt, ánh mắt cực kì ôn hòa.

“Tề thiếu gia ngài bây giờ quả thực là tiền đồ vô lượng a.”

“A a, mệt chết mệt sống mới đổi được một ít như vậy a, ta cảm giác ta lỗ nhiều hơn lãi.” Nâng cốc rượu lên, Tề Càng Hành cười khẽ nhìn Quân Mặc Li, thân mình thon dài tao nhã tựa vào lưng ghế.

“Đối với Tề thiếu gia ngài, những chuyện kia không phải đều rất dễ dàng giải quyết sao?” Quân Mặc Li mỉm cười lên tiếng.

“Không, không, có rất nhiều chuyện ta đều không thể dễ dàng giải quyết được. Ví dụ như, ngươi…” nhấp một ngụm rượu, Tề Càng Hành mỉm cười liếc mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú của Quân Mặc Li.

“Đây đúng là vinh hạnh của Mặc Li, nhưng Mặc Li thực sự đã có người yêu.” Quân Mặc Li nở nụ cười quen thuộc, hai vai hơi nhún nhún, ý bảo hắn cũng không có biện pháp nào.

“Ai, những thứ tốt đẹp tồn tại trong thế gian này luôn sẽ bị người khác nhanh chân giành mất. Xem ra ta từ giờ trở đi nhất định phải nhanh tay nhânh chân hơn nữa mới được.” Tề Càng Hành hơi tiếc nuối chán nản nói.

Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Tề Càng Hành, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên chút hào quang cực kì hấp dẫn, làm cho khuôn mặt bình thường hiện tại của hắn có thêm chút mị hoặc phong tình. Tề Càng Hành có một giây lát ngây ra vì nụ cười tuyệt thế của quân Mặc Li, nhưng sau đó y rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường.

“Hôm nay ta đến đây là vì có việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ.”

“Thật sao? Không biết còn có chuyện gì mà một vị thần như ngươi lại phải nhờ đến sự giúp đỡ của ta?” Tề Càng Hành tò mò hỏi.

“Ta nghe nói quý quân khu gần đây đã nghiên cứu ra một loại tàu bay có thể bay vượt qua không gian, nhưng đến bây giờ vẫn chưa có ai có thể lái nó, có đúng không?” quân Mặc Li vui vẻ cười nhìn Tề Càng Hành.

“Ngươi muốn lái thử sao?” Tề Càng Hành chưa kịp nghĩ gì đã bật thốt lên.

“Đúng vậy. Loại tàu bay hiện đại như vậy, tất nhiên phải lái thử rồi.” Quân Mặc Li thẳng thắn thừa nhận.

“Nó là trang bị cực kì cơ mật của quân khu, ta cũng không dám chắc ta sẽ tranh được quyền lái nó đầu tiên.” Tề Càng Hành cong khóe miệng, hơi vô tội nhìn về phía Quân Mặc Li.

“Không, ta tin là ngươi có thể, với quyền lực hiện tại của tề thiếu gia, chút quyền lợi như vậy không thể không có.”

Tề cành hành hơi hạ ánh mắt, thâm thúy nhìn Quân Mặc Li, giống như đang suy nghĩ thật cẩn thận. Quân Mặc Li thì thoải mái tựa vào ghế, nở nụ cười chờ đợi.

“Được rồi, ta đồng ý với ngươi. Nhưng mà thêm một chút điều kiện, ngươi chỉ được ngồi ở ghế phụ lái.”

Tề Càng Hành nhìn bầu trời càng ngày càng đen, quyết định lên tiếng, còn kèm theo một nụ cười đầu hàng.

“Đương nhiên, dù sao ta cũng không chắc mình có đủ kỹ thuật để điều khiển nó.”

Hai người nhìn nhau, đều nở nụ cười.



Quân Dạ Hàn nhìn hai người trong gương, ánh mắt càng ngày càng thâm trầm. Trên mặt gương, hai người kia đnag bận tộn điều khiển các loại máy móc, các loại số liệu phức tạp không ngừng hiện lên, các thao tác đầy kỹ thuật… Tàu bay như lao vào trong không gian, hai người phối hợp với nhau càng ngày càng thuần thục, ngẫu nhiên còn nhìn nhau cười khẽ, mang theo sự khen ngợi đối phương, thậm chí còn bắt đầu sinh ra cảm giác hai người cực kì hợp ý, là đồng chí của nhau.

“Rắc!”

Khi trong gương hai người kia vì đưa cho nhau một đồ vật gì đó mà ngón tay chạm vào da thịt của đối phương, màn hình chiếu lập tức vỡ nát, mà kính Chiếu Thiên cũng không ngừng run lên.

Tinh Ti liếc nhìn nụ cười ôn như của Quân Dạ Hàn, thân thể khẽ run lên, hai tay nhanh chóng bảo vệ bảo bối kính Chiếu Thiên của mình, cực kì sợ hãi bản thân mình với với bảo bối kia sẽ trở thành đối tượng để Thần Hoàng bệ hạ trút giận.

“Đi ra ngoài.”

“Vâng.” Tinh Ti lên tiếng, sau đó nhanh chóng chạy ra bên ngoài đại điện, một lát cũng không muốn ở lại nơi đây nữa.

Quân Dạ Hàn nhìn đống tấu chương đã bị ép thành phấn trên mặt bàn, nhẹ nhàng nâng tay áo phủi đi, động tác nho nhã như đang âu yếm lau đi tro bụi trên vạt áo của người yêu, cực kì ôn nhu dịu dàng.  Đến khi mặt bàn sạch sẽ, Quân Dạ Hàn mới cười khẽ một tiếng, tiếng cười mềm mại hòa nhã như nước, thấm sâu vào lòng người.

“Đúng là không được phép dung túng ngươi quá mà, Li nhi…”

Lấy khăn tay lau sạch ngón tay, Quân Dạ Hàn mỉm cười nhìn về phía cửa điện, khuôn mặt hơi đăm chiêu.



Tàu bay từ từ hạ cánh trên mặt đường băng rộng lớn, cửa máy bay tự động mở ra, hai nam tử mỉm cười bước từ trong ra. Tề Càng Hành nhìn nụ cười sáng lạn trên khuôn mặt của Quân Mặc Li, trong lòng không nhịn được mà nổi lên chút cảm giác thua cuộc. Nếu không phải y có kinh nghiệm thực chiến cực kì phong phú, chỉ sợ y cũng không thể nào đối phó với Quân Mặc Li. Không thể ngờ kinh nghiệm mà y tích lũy trong mấy chục năm, lại bị Quân Mặc Li học gần hết chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi. Hơn nữa hắn còn vô sự tự thông, đề xuất không ít những ý kiến mới về học thuật. Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau giữa phàm nhân và thần tiên? Nghĩ như vậy, Tề Càng Hành lại cảm thấy có chút hưng chí.

“Ta tin tưởng rằng, đại lục của chúng ta nhất định sẽ có thể nghiên cứu ra những loại phi cơ, tàu bay mạnh hơn cả cái này, đến lúc đó có khi chúng ta lại có thể đến được thần giới.”

“Ta cũng chờ mong ngày ấy đến.”

Nhìn tề cành hành đang sôi sục ý chí chiến đấu, Quân Mặc Li không hề tỏ thái độ coi thường đối phương quá kiêu ngạo, ngược lại lại có chút đồng cảm cùng đồng ý. Chưa có ai có thể đo lường được mức độ phát triển của khoa học kỹ thuật. Có lẽ sẽ thực sự có một ngày, phàm nhân cũng có thể có được thứ sức mạnh sánh ngang với thần, có năng lực xuyên qua không gian, ngao du thiên địa.

“Ngươi phải đi rồi sao?” Tề Càng Hành mỉm cười chống lại ánh nhìn tràn đầy cổ vũ của Quân Mặc Li, nhẹ giọng hỏi.

“Đúng. Ta phải trở về. Được làm việc cùng ngươi thực sự rất vui vẻ.”

“Ta cũng hi vọng lần sau có thể lại được hợp tác với ngươi.” Hai người bắt tay, cùng nở nụ cười.

Bay vụt lên trời, Quân Mặc Li nhanh chóng biến mất, rời khỏi phàm trần. Tề Càng Hành nhìn theo hướng Quân Mặc Li biến mất, đôi mắt đầy ý cười khẽ trầm xuống, ý cười càng thêm mê luyến.



Quân Mặc Li nhẹ bước chân đi về phía đại điện của Quân Dạ Hàn, ánh mắt tràn ngập ý cười. Tính đến hôm nay, hắn đã gả cho Quân Dạ Hàn được tròn một năm. Nhưng mà sau khi lập hắn làm thần hậu, Quân Dạ Hàn phải thanh tẩy thần giới, vì vậy mà công việc cực kì bận rộn.

Giữa Quân Mặc Li và Quân Dạ Hàn, sau khi kết hôn lại không hề nùng tình mật ý giống như người khác nghĩ, mỗi ngày hai người cũng không ở cùng một chỗ, mà đều tự mình làm việc của mình, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Quân Mặc Li đã sớm muốn được đi du ngoạn khắp nơi, mà Quân Dạ Hàn lại chót hứa hẹn rằng sẽ đưa cho đối phương không gian tự do tuyệt đối, không có trói buộc.

Vì vậy nên mới tạo thành tình trạng như hiện tại, Quân Mặc Li cực kì yêu thích tự do, mỗi khi biết tin về một thứ gì đó mới lạ, nhất định sẽ không hề ngần ngại mà bay vọt đi xem. Quân Mặc Li đã sớm muốn chạy xuống phàm giới lái thử phi thuyền hiện đại kia. Dù sao, là người của thế kỷ hai mươi mốt, hắn đã sớm bị tiêm nhiễm những thứ viễn tưởng về tương lại khoa học kỹ thuật của loài người. Cơ hội lần này chính là nghìn năm có một, tất nhiên là phải đi tranh thủ.

Quân Mặc Li không phải là không nghĩ đến Quân Dạ Hàn, thực chất mỗi giây mỗi phút hắn đều rất nhớ Quân Dạ Hàn, nhưng mà hai người vốn đã không còn tuổi trẻ, đã mất đi sự nhiệt huyết thanh niên, không nhất thiết mỗi giây mỗi phút đều phải dính lại với nhau. Chính sự xa cách mới sinh ra cái đẹp, sự bình tĩnh mới là thật sự.

Nhưng đương nhiên, mấy cái lý luận này đều là do Quân Mặc Li nghĩ ra, hoặc có thể nói là ngụy biện, ngụy biện cho hành động du ngoạn khắp nơi của mình.

Cho nên lúc này, sau một thời gian dài đi chơi đây đó, quay trở lại cung điện của Quân Dạ Hàn, hắn mới có chút lo lắng.

Đương nhiên, chỉ là một chút mà thôi.

Nhẹ nhàng bước vào trong đại điện, Quân Mặc Li lại không hề phát hiện ra chút dấu vết nào của người kia. Nụ cười nhẹ nhàng trên mặt hắn dần dần biến mất, Quân Mặc Li đi lại một vòng cung điện, vẫn không thể tìm được Quân Dạ Hàn.

Trước đây, mỗi lần Quân Mặc Li quay lại thần giới, Quân Dạ Hàn đều chuẩn bị một bàn đồ ăn, ôn nhu mỉm cười chờ hắn. Đây là lần đầu tiên hắn quay về mà không nhìn thấy Quân Dạ Hàn.

Đi ra khỏi đại điện, Quân Mặc Li gọi mấy tiên thị đến hỏi, cũng không ai biết được Quân Dạ Hàn đi đâu.

Quân Mặc Li đi đến mấy chỗ mà Quân Dạ Hàn thích, tìm thật lâu vẫn không thể thấy được y. Một người cực kì bắt mắt như vậy, lại hoàn toàn biến mất, một lời nhắn cũng không có.

Chậm rãi đi về tẩm điện của mình, cũng là một chỗ mà Quân Dạ Hàn rất thích tới, trên khuôn mặt Quân Mặc Li hiện lên cảm xúc chờ mong mà chính bản thân hắn cũng không nhận ra. Bước chân của hắn dần nhanh hơn.

Nhưng đến khi đẩy cửa điện ra, nhìn bên trong phòng cũng là không một bóng người, hắn cảm thấy rất thất vọng. Hơi mệt mỏi đi đến ngồi xuống mép giường, lại quét mắt nhìn tẩm điện không một bóng người, Quân Mặc Li thả người nằm vật xuống giường, khuôn mặt không chút cảm xúc.

Hơi xoay người, Quân Mặc Li bất ngờ phát hiện dưới lớp chăn có thứ gì đó cộm cộm đâm vào eo mình. Vén chăn lên, hắn nhìn thấy một miếng ngọc, bên trên còn lưu lại chút hào quang nhàn nhạt. Ngón tay chạm vào miếng ngọc có thể nhận ra được một luồng linh lực quen thuộc, là linh lực của Quân Dạ Hàn.

Đây là miếng ngọc mà Quân Dạ Hàn để lại cho hắn. Quân Mặc Li nhanh chóng đưa linh lực vào bên trong miếng ngọc, sau đó, trong đầu hắn hiện lên lời nhắn của Quân Dạ Hàn.

Lời nhắn đó là một hình ảnh, Quân Dạ Hàn mỉm cười ngồi trên giường của Quân Mặc Li, ôn nhu mà nhìn về phía hắn, giọng nói mềm nhẹ lại trầm ấm, mang theo chút nhớ nhung.

“Li nhi, gần đây công việc quá bận rộn không thể làm bạn ngươi, để ngươi phải đi ra ngoài một mình, ta cảm thấy rất có lỗi. Lúc này biết Li nhi sắp quay về, để đền bù lỗi lầm của mình, ta đặc biệt đi ra bên ngoài tím kiếm một bảo vật làm lễ vật tặng cho ngươi. Li nhi chờ ta.”

Nghe hết lời nhắn của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li cảm thấy mình hơi hôn mê. Hắn đâu có muốn bảo vật gì đâu, từ khi trở thành thần hậu, chẳng có thứ gì mà hắn không có, đến mức Quân Dạ Hàn phải tự mình đi kiếm về cho hắn như vậy cả.

Ngây người ngồi một lúc, Quân Mặc Li không ngừng nhớ lại những lời Quân Dạ Hàn nói, trong đầu chỉ có một ý tưởng duy nhất: Quân Dạ Hàn giận dỗi, bỏ nhà đi!!!