Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 4 - Chương 127

Quân Mặc Li có cảm giác, trí nhớ trong đầu hắn giống như nhiệt độ của cơ thể hắn bây giờ, không ngừng tuôn ra, sau đó lại biến mất. Sự lạnh lẽo nhanh chóng bao trùm lên cơ thể, cũng tràn ngập trong đầu óc hắn.

Mở đôi mắt hơi mỏi mệt ra, Quân Mặc Li nhẹ tỳ tay vào giường ngồi dậy, quét mắt nhìn cung điện trống trải xung quanh. Nâng tay, hắn nhìn thấy hình bông sen đang nở rực rỡ trên mu bàn tay mình, đôi mắt lạnh nhạt nhiễm chút ý cười.

Tịnh Tuyết thụy liên, là một bông hoa có được một cái tên rất đẹp, cũng có vẻ đẹp làm cho người ta vừa nhìn thấy đã phải thốt lên ngạc nhiên. Nhưng, có lẽ rất ít người biết được nó chứa trong mình năng lượng lớn đến mức nào. Một đóa hoa có khả năng làm cho một kẻ phàm trần biến thành thần, sẽ là tin tức làm cho cả thần giới phải rung chuyển.

Kéo tay áo che đi hình bông hoa đang nở rộ trên mu bàn tay, Quân Mặc Li xoay người hạ chân xuống đất, đang tì tay chống xuống giường muốn đứng dậy, tay của hắn lại chạm được một vật ở trên giường. Nâng tay nhìn xuống, Quân Mặc Li nhìn thấy một hạt trân châu. Hạt trân châu xinh đẹp, nhưng lạ lẫm, Quân Mặc Li đưa ngón tay chạm vào hạt châu dịch sang bên cạnh một chút, viên trân châu lại lăn theo, dính vào ngón tay của hắn, không thể bỏ nó đi được. Quân Mặc Li hơi nhíu mày, cầm viên trân châu lên. Viên trân châu bóng loáng, tỏa ra hơi ấm dịu dàng thấm tâm. Một lát, viên trân châu cảm nhận được Quân Mặc Li không còn chối từ nó nữa, liền tự động biến ảo, dần dần biến thành một chiếc vòng ngọc trắng nhã nhặn trên cổ tay của Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li nhìn vòng tay trắng kết hợp với bông sen xinh đẹp trên mu bàn tay, liền cong khóe miệng mỉm cười.

Ngay khi hắn đang chăm chú nghiên cứu vòng tay, từ ngoài cửa lại xuất hiện tiếng bước chân, sau đó một vài tiên tử xinh đẹp tuyệt trần chậm rãi đi vào trong cung điện.

“Khuynh Liên chủ quân.”

Tiên tử đi đầu mặc váy lụa xanh mỉm cười nhìn Quân Mặc Li, hai tay buông xuống nắm ở trước người.

Quân Mặc Li nhìn khuôn mặt xa lạ của nang, ý cười lạnh nhạt.

“Chủ quân?”

“Vâng, tiểu tiên là Lục Ngạc, là thị nữ của Thần Hoàng bệ hạ. Bệ hạ đã truyền chỉ cho Lục Ngạc, yêu cầu Lục Ngạc đến báo với Khuynh Liên chủ quân, từ giờ phút này ngài đã trở thành thần phi.” Hơi cong khóe mắt, Lục Ngạc hòa nhã điềm tĩnh mỉm cười. Nàng nói xong liền hơi nâng tay, quang hoa nhè nhẹ xuất hiện, ngưng tụ thành một thanh quyền trượng nằm ở trong tay nàng.

Quân Mặc Li cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ lạnh lùng nhìn nàng. Lục Ngạc cung kính cúi người dâng thanh trượng kia đến trước mặt Quân Mặc Li.

“Theo mệnh lệnh của Thần Hoàng bệ hạ, Lục Ngạc mang thanh quyền trượng này giao cho thần phi chủ quân, cũng báo cho chủ quân, bốn canh giờ sau sẽ tổ chức nghi thức thăng giai cho ngài tại Ngọc Di đài ở thần điện.”

Quân Mặc Li hơi trầm mắt xuống, cảm nhận hơi ấm phát ra từ vòng tay ngọc, Quân Mặc Li trầm tư suy nghĩ, sau đó giống như nghĩ ra điều gì rất thú vị, hắn khẽ mỉm cười.

“Ta đã ở trong tẩm điện này bao lâu rồi?”

Lục Ngạc cúi đầu, trong đôi mắt dịu dàng xuất hiện chút phức tạp.

“Khuynh Liên chủ quân đã ở trong tẩm điện liên tục năm mươi hai canh giờ.”

Năm mươi hai canh giờ của thần giới, tương đương với nửa tháng dưới trần gian. Thời gian dài như vậy mà không có ai đến đánh thức hắn. Mà đúng lúc hắn tỉnh dậy, Lục Ngạc lại xuấy hiện….

Quân Mặc Li cười nhẹ, nhận lấy quyền trượng từ tay Lục Ngạc, hắn nhẹ nhàng vuốt ve thanh quyền trượng lạnh lẽo.

“Chủ quân, ngài có thể chuyển linh lực của mình vào trong quyền trượng.” Lục Ngạc cúi đầu, ánh mắt dịu dàng liếc nhìn thanh quyền trượng trong tay Quân Mặc Li, có chút sợ hãi lên tiếng.

Quân Mặc Li liếc nhìn Lục Ngạc một cái, sau đó nắm chặt quyền trượng, di chuyển thôi động linh lực trong cơ thể truyền vào trong thân trượng.

Quyền trượng trong suốt cảm nhận được linh lực của Quân Mặc Li, nháy mắt liền phát ra hào quang chói mắt, vòng tay của Quân Mặc Li cũng cùng lúc phát ra hào quang ôn nhuận, hai luồng ánh sáng nhanh chóng đan xen, cực kì xinh đẹp.

Hào quang của quyền trượng vốn là màu trắng, lúc này lại đan xen xuất hiện những vòng ký hiệu phức tạp thần bí, mà trong viên linh thạch gắn ở đầu trượng cũng xuất hiện hình dáng của một bông sen trắng chín cánh. Cùng lúc ấy, trên vòng tay ngọc trắng muốt cũng hiện lên một đóa sẽ trắng nở rộ, cực kì xinh đẹp, cực kì sạch sẽ.

Quân Mặc Li ngầng đầu, nhìn lướt qua Lục Ngạc, trong đầu lại đột nhiên xuất hiện hình ảnh. Là quá khứ của Lục Ngạc. Mỗi mỗi hình ảnh xuất hiện đều là trí nhớ cùng quá khứ của Lục Ngạc, nhưng lại sống động như đang diễn ra ngay trước mắt Quân Mặc Li.

Bản thân hắn, đang xuất hiện một sự biến hóa nào đó.

Quân Mặc Li nắm chặt quyền trượng trong tay, hắn hiểu được, sự biến đổi của hắn chính là nhờ thanh quyền trượng này.

“Khuynh Liên chủ quân, mỗi một vị thần phi đều có được một thanh quyền trượng thuộc về chính mình do Thần Hoàng bệ hạ ban cho, từ đó có được những năng lực khác nhau. Bởi vì những năng lực này đều cực kì mạnh mẽ, nên phải thông qua được khảo nghiệm mới có thể thực sự nhận được năng lực do Thần Hoàng ban cho.” Lục Ngạc ôn nhu giải thích, sau đó hơi nghiên người tránh sang một bên, nhẹ giọng nói tiếp.

“Khuynh Liên chủ quân, ngự giá đang đợi ngài ngoài tẩm điện.”

Quân Mặc Li lạnh nhạt nhìn Lục Ngạc, sau đó đứng dậy, đi ra khỏi tẩm điện này.

Khảo nghiệm? Sao hắn không biết mình còn phải tham gia khảo nghiệm gì nữa?



Ngọc Di đài là nơi cao nhất của thần giới, chỉ cần là thần tử của Thần Hoàng, mỗi khi cưới vợ hoặc là mới sinh con, đều sẽ đến đây để nhận sự chúc phúc của Thần Hoàng bệ hạ. Nhưng mà nơi này không chỉ là nơi tượng trưng cho ân huệ từ thần, mà còn tượng trưng cho địa vị.

Quân Mặc Li tĩnh lặng ngồi trên ngự giá, ánh mắt xa xăm nhìn về phía kiến trúc đồ sộ dần hiện ra trước mắt. Ngọc Di thai lúc này bị mây mù bao phủ, nhưng hắn vẫn nhìn ra được, có rất nhiều thần tiên đang chờ đợi ở nơi này. Tuy về số lượng, số thần tiên xuất hiện hôm nay không bằng hôm Quân Mặc Li được phong là quân phi, nhưng nếu nói về địa vị, bọn họ lại tôn quý hơn rất nhiều.

Ngọc Di đài nằm ở một nơi cực cao, không có vật trang trí gì nhiều, chỉ có duy nhất một ngự tọa nằm trên chín bậc thang. Nó thể hiện cho ngôi cửu ngũ tôn quý, lại cũng tràn ngập cô đơn.

Tất cả thần tiên lúc này đều im lặng đứng trên mặt đài, bảy vị thần phi thì đứng ở trên bậc thang gần với ngự tọa nhất, bọn họ cầm quyền trượng trong tay, khuôn mặt hờ hững.

Ngự giá im lặng bay đến khu vực rìa Ngọc Di đài, Quân Mặc Li bước xuống, ngẩng đầu nhìn về nơi cao nhất. Sau đó, hắn chậm rãi bước, từ từ đi về ngự đài cao cao kia. Mọi người lúc này đã đứng dạt sang hai bên, tạo thành một lối đi thẳng đến ngự đài. Quân Mặc Li chậm rãi bước tới, bàn tay trắng thon dài cầm nhẹ lấy quyền trượng trong suốt xinh đẹp, miệng nở một nụ cười nhạt. Lúc này, từ trong đám người ở hai bên cũng có không ít mỹ nhân trang diện xinh đẹp tiến ra, đi về phía trước cùng hắn, mỗi người đều cầm một thanh quyền trượng ở trong tay. Người đi gần Quân Mặc Li nhất là một cô gái trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt to tròn lại long lanh như nước, váy dài mềm mại may bằng tơ lụa màu hồng, làm cho dáng người yểu điệu của nàng càng thêm mông lung hoặc nhân. Nàng cầm một thanh trượng màu xanh lam dịu dàng, trên khuôn mặt cũng mang theo nụ cười rạng rỡ, tràn ngập sức sống. Hai người đi cạnh nhau, một người màu hồng đào, một người màu trắng, hai gam mau tương phản rõ ràng.

“Ngươi cũng được bệ hạ lựa chọn sao?”

“Không biết.” Nàng kia lên tiếng hỏi, Quân Mặc Li cười nhẹ lắc tay.

“Sao lại không biết? Ngươi đừng nói giỡn với ta nữa, mọi người đến nơi này không phải là để trở thành thần phi sao?” Cô gái hơi chu môi, khuôn mặt trẻ tuổi hơi tức giận, làm cho người ta cảm thấy cực kì dễ thương đáng yêu.

“Trở thành thần phi?” Quân Mặc Li hơi ngạc nhiên hỏi lại.

“Đừng thế chứ!” cô gái kia mở to mắt cực kì kinh ngạc. “Chẳng lẽ không ai nói cho người biết, đi tới nơi đây là đến tham dự tuyển thần phi sao? Vương phụ nói cho ta biết nếu có thể trở thành thần phi, sẽ trở nên càng mạnh. Nhưng hôm nay người đến tham dự đông như vậy, mà Thần Hoàng bệ hạ lại chỉ tuyển hai vị thần phi, không biết ta có cơ hội được lựa chọn hay không. Ngươi nhìn thử xem, mấy người kia đều là những đối thủ mạnh…”

Cô gái liên tục mấp máy đôi môi đỏ mọng, đôi mắt linh hoạt nhìn về phía một loạt những mỹ nhân đứng cách đó không xa, khuôn mặt ngay thơ có chút lo lắng.

Quân Mặc Li chỉ cười mà không nói. Trong trường hợp như này lại nói ra những lời như vậy,chỉ có hai trường hợp, cô gái này nếu không phải là một người cực kì ngây thơ đơn thuần, thì chắc chắn sẽ là một kẻ mưa mô đầy tâm kế. Quân Mặc Li nghiêng về trường hợp thứ hai.

Cô gái không hề để ý xem Quân Mặc Li có đáp lại mình hay không, vẫn không ngừng thấp giọng nói.

“Không biết Thần Hoàng bệ hạ là người như thế nào, nghe nói những người đã từng nhìn thấy ngài đều không dám nhìn lại nữa, cho nên chắc chắn sẽ là một người rất hoàn mỹ. Nếu ta có thể nhận được ân sủng của người nhất định là một chuyện tốt.”

Cô gái nói xong câu đó, hai bàn tay liền nắm chặt lấy quyền trượng, khuôn mặt tràn ngập chờ mong. Quân Mặc Li giống như không hề nghe thấy gì, chỉ lạnh nhạt nhìn lên ngự tòa cao thượng không một bóng người kia, đôi mắt trong suốt như một mặt gương.

Hào quang chói mắt từ phía chân trời chiếu thẳng đến trên ngự tòa, thứ hào quang xinh đẹp thuần tịnh chiếu sáng rực rỡ. Đến khi hào quang biến mất, một người đã đang ngồi ở trên ngự tọa.

“Thần Hoàng bệ hạ thánh an.”

Mọi người vừa nhìn thấy người kia đều nhanh chóng quỳ rạp xuống đất.

Quân Dạ Hàn liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của Quân Mặc Li, sau đó mới nhìn về phía những kẻ đang quỳ rạp phía dưới.

“Đều đứng dậy đi.”

Người quỳ trên mặt đất chậm rãi đứng lên, im lặng đứng ở vị trí của mình.

“Bệ hạ, mọi thứ đều đã được chuẩn bị tốt.” Cẩm Linh thần phi đi đến trước bậc thang, cung kính cúi đầu.

Quân Dạ Hàn lạnh nhạt nhìn Cẩm Linh thần phi, sau đó nâng tay chỉ vào một nữ tử mặc y phục màu xanh lam đứng cạnh Quân Mặc Li.

“Nàng.”

“A, vâng.” Nàng kia thấy Quân Dạ Hàn chỉ chính mình, nhanh chóng cảm thấy khẩn trương. Nắm chặt quyền trường, nàng khẩn trương bước ra, hơi run rẩy đi về phía bậc thang.

Bảy vị thần phi chậm rãi bước lên trên các bậc thang. Có tổng cộng chín bậc thang, từ bậc thứ nhất đến bậc thứ bảy, mỗi một bậc lại đứng một vị thần phi.

“Bắt đầu thôi.”

Cẩm Linh thần phi đứng ở bậc thứ bảy, lạnh nhạt lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp hờ hững nhìn về phía nữ tử áo lam kia.

Nàng kia hơi mím môi, ánh mắt hơi chờ mong nhìn về phía vị thần phi đứng ở bậc thang dưới cùng. Sau đó hơi nhấc chân, chậm rãi bước lên bậc thang đầu tiên. Thân mình còn chưa đứng vững, một luồng hào quang màu tím chói mắt liền bắn đến. Nữ tử áo lam nhanh chóng nâng quyền trượng, bắn ra hào quang màu xanh lam, hai luồng hào quang va chạm. Nhưng chỉ một lát sau, hào quang màu lam liền nhạt đi, hào quang màu tím không còn gì chống đỡ, bắn thẳng vào thân mình của nữ tử áo lam.

Quân Mặc Li nhìn nàng kia ngã xuống, trên người máu tươi ồ ạt chảy ra, nhưng mọi người xung quanh lại không hề có chút phản ứng nào cả.

Nắm chặt quyền trượng trong tay, Quân Mặc Li lại không thể ức chế mà cười lạnh một chút. Quả nhiên, không nơi nào tàn khốc bằng thần giới này. So với nhân gian, nơi này càng coi trọng thứ gọi là thực lực. Ở nhân gian, hoàng quyền còn có thể truyền theo dòng máu, trong hoàng thất truyền từ đời này đến đời khác, mà ở thần giới, quyền lợi và địa vị đều dựa vào thực lực của chính bản thân, từng bước từng bước tiến lên, cường giả thượng vị, mà kẻ yếu thì bị đạp dưới chân. Muốn có được thứ gì, cũng sẽ phải trả giá tương ứng. Giống như nữ tử áo lam kia, muốn trở thành thần phi, cũng phải đối mắt với hậu quả là cái chết nếu như thất bại.

Tàn khốc, không có công bằng, nhưng lại là công bằng tuyệt đối.

Cẩm Linh thần phi chẳng hề liếc mắt nhìn nữ tử đang nằm trên mặt đất lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nhìn thoáng qua khuôn mặt vốn tràn đầy mong chờ, lúc này đã trở nên tái nhợt của những mỹ nhân khác.

Cô gái mặc váy hồng vẫn đứng cạnh Quân Mặc Li, khuôn mặt hồng hào cũng hơi tái nhợt.

“Mạnh quá, vương phụ yêu cầu ta phải vượt qua được ít nhất ba vị thần phi… bây giờ không biết có vượt qua được nổi một vị hay không?”

“Qua được ba vị?” Quân Mặc Li hơi lạnh nhạt hỏi.

“Đúng, ba vị. Mỗi vị thần phi sẽ ra tay một lần, chỉ cần vượt qua được ba vị sẽ có cơ hội trở thành thần phi. Nhưng mà vị thần phi đứng ở bậc trên sẽ mạnh hơn thần phi đứng ở bậc dưới, nên cứ bước thêm một bậc là khó khăn lại tăng thêm.” Lúc này cô gái đã bình tĩnh hơn, chỉ là trong ánh mắt đã không còn sự tự tin như lúc đầu.

“Nếu vượt qua được cả bảy vị thì sao?” Quân Mặc Li mỉm cười, liếc nhìn Cẩm Linh thần phi đang đứng ở bạc thang cao nhất.

“Bảy vị?” cô gái kinh ngạc quay lên tiếng. Nàng hơi ngẩng đầu nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt xinh đẹp ẩn hàm mỉm cười, giống như đang cười nhạo.

“Ngươi không biết là đến bậc cuối cùng, cả bảy vị thần phi đều sẽ ra tay hay sao?”

Quân Mặc Li cũng không tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt hững hờ. Vuốt vẽ quyền trượng trong tay, Quân Mặc Li biết sức mạnh của mình vốn không thể so sánh với thần được, nếu cố tình chống chọi, có lẽ hắn sẽ chết nhanh hơn nữa.

Đây có lẽ cũng là lí do để cô gái này nói chuyện với hắn tự do không chút e ngại như vậy. Dù sao trong mắt của mọi người, hắn nhất định sẽ không chịu nổi một kích mà bị loại bỏ, thậm chí nếu hắn có thể sống sót, còn được coi là một kì tích.

Nhưng nhớ đến những lời mà hôm nay Lục Ngạc truyền lại cho hắn, ý tứ của Quân Dạ Hàn chính là bảo hắn đến nơi đây chống lại những vị thần phi này, tuy rằng hắn vẫn chưa biết sẽ phải chống lại bọn họ bằng gì.

Hơi ngẩng đầu, Quân Mặc Li nhìn về phía Quân Dạ Hàn, lại đồng thời cảm nhận được ánh mắt của Cẩm Linh thần phi.

“Người tiếp theo, Khuynh Liên quân phi.” Cẩm Linh thần phi nâng tay, ngón tay trắng nõn chỉ vào Quân Mặc Li. Đôi mắt xinh đẹp của y khi nhìn vào Quân Mặc Li, khẽ nổi lên chút sát ý lạnh như băng.