Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 33: Dung gia gia chủ

Quân Mặc Li đứng ngay chính giữa căn phòng khách có hương lô trong Cận Phượng các.

Cận quý phi ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, mặt rất khó chịu. Còn có một người nữa ngồi ở ghế bên, người đàn ông này có tướng mạo tuấn tú, khí chất nho nhã như thư sinh, tuổi có lẽ chưa đến ba mươi. Người này chỉ ngồi im, mỉm cười nhìn Quân Mặc Li.

“Cửu hoàng huynh…” Quân Kì Du đứng bên cạnh mẫu phi của mình, đánh vỡ bầu không khí ngưng trọng, y hơi lo lắng nhìn về phía Quân Mặc Li.

“Du nhi, việc này ngươi không cần cầu xin thay hắn nữa, mẫu phi tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng mà tha thứ hắn như vậy.” trong mắt Cận quý phi là phẫn nộ, nàng đứng dậy, đi đến trước mặt Quân Mặc Li.

“Ngươi, thân là hoàng tử, cư nhiên, cư nhiên….” Cận quý phi chỉ vào mặt Quân Mặc Li, ngón tay còn run run, khuôn mặt nàng tái nhợt. “…. Dám ám sát quân thượng, ngươi có biết đây chính là tử tội hay không hả? Cả gia tộc chắc chắn sẽ bị ngươi hại chết…”

Càng nói Cận quý phi càng phẫn nộ, khuôn mặt thanh lệ vì tức giận mà dần trở nên vặn vẹo. “Sao bổn cung lại đẻ ra một nghiệt tử như ngươi cơ chứ? Cư nhiên còn dám yêu quân phụ của mình…. Thể diện của hoàng gia hoàn toàn đã bị ngươi phá huỷ… ngươi…”

Cứ tưởng tượng đến việc Quân Mặc Li yêu Quân Dạ Hàn, trong mắt Cận quý phi phẫn nộ cùng hận thù đan xen vào nhau, nàng vung mạnh tay thẳng hướng mặt Quân Mặc Li.

“Đủ rồi, Phượng nhi…” người đàn ông vẫn im lặng ngồi ở một bên bỗng mở miệng, y đứng dậy túm lấy cổ tay Cận quý phi.

Bàn tay lướt qua làm cho tóc mai của Quân Mặc Li khẽ bay lên một chút. Quân Mặc Li vẫn lãnh đạm nhìn những người trước mắt, bàn tay phải đang nắm chặt của hắn khẽ thả lỏng. Nếu như người đàn ông kia không ngăn Cận quý phi lại, thì bàn tay của Cận quý phi nhất định sẽ bị hắn phế đi.

“Phụ thân…” Cân quý phi hơi kinh ngạc nhìn về phía Dung Thiên Linh.

“Phượng nhi, ngươi đi xuống trước đi, việc này ta sẽ xử lí.” Dung Thiên Linh cười nhẹ nhìn Cận quý phi, cũng không để ý đến sự kinh ngạc của nàng, chỉ ý bảo nàng đi ra ngoài.

“Vâng…” Tuy không cam lòng, nhưng Cận quý phi vẫn sợ phụ thân của mình, nên đành rời đi. Nhưng khi nàng đi qua người Quân Mặc Li, hai tay vẫn nắm chặt, móng tay thậm chí còn đâm vào lòng bàn tay.

Nhìn bóng dáng Cận quý phi rời đi, Quân Kì Du không khỏi tiếc hận một chút. Quay lại, y thấy Dung Thiên Linh đang nhìn mình, lại chột dạ mà cúi đầu, đi theo sau Cận quý phi.

“Điện hạ…” Dung Thiên Linh thấy trong sảnh chỉ còn y và Quân Mặc Li, liền cung cẩn cúi người hướng Quân Mặc Li hành lễ.

Điều này làm cho Quân Mặc Li khá kinh ngạc, hắn không ngờ Dung Thiên Linh lại dùng bộ dáng cung kính đối với hắn. “Dung đại nhân, ngài như vậy là có ý gì….”

“Dung mỗ chỉ hy vọng Cửu điện hạ có thể tiếp chưởng Dung gia…” Dung Thiên Linh nhìn Quân Mặc Li, cười ôn hoà.

“A a, Dung đại nhân, có lẽ ngài tìm nhầm người rồi. Tình cảnh của Mặc Li lúc này, Dung đại nhân, chẳng lẽ ngài không biết hay sao?” Quân Mặc Li cười khẽ đáp lại, đôi mắt trong suốt vẫn lạnh nhạt, không có một chút kinh ngạc nào.

“Nếu là Cửu điện hạ của trước kia, Dung mỗ quả thật cũng sẽ không làm như vậy, nhưng nếu là Cửu điện hạ của bây giờ…” Dung Thiên Linh nhìn Quân Mặc Li, đôi mắt ôn nhã tràn đầy tự tin. “.. nhất định có thể làm cho gia tộc đi đến nơi cao nhất.”

Biểu hiện đạm mạc của Quân Mặc Li có chút giật mình, người này đã biết ta không phải là Quân Mặc Li cũ sao? Nếu vậy ta cũng sẽ không cần che dấu nữa.

“Dung đại nhân, ngài không nghĩ rằng nếu là Thập nhất hoàng đệ thì càng thích hợp hay sao?”

“Cửu điện hạ, có lẽ ngài cũng đã biết, nếu không phải vì hắn, thì Dung mỗ cũng đã không muốn đưa Dung gia vào tay một vị chủ nhân mới.” Đôi mắt ôn nha của Dung Thiên Linh hàm chứa nhè nhẹ phẫn nộ, sợ hãi. “Quân Kì Du, hắn…. nhất định sẽ biến Dung gia thành địa ngục Tu La…”

Nhìn bộ dáng hơi kích động của Dung Thiên Linh, Quân Mặc Li cũng không nói thêm cái gì. Mỗi người đều có một bí mật riêng của mình. Cho dù hôm nay Dung Thiên Linh có việc phải cầu xin hắn, thì y cũng không nhất thiết phải nói cho hắn biết. Huống hồ sau này, hắn cũng sẽ biết…

“Vậy Dung đại nhân ngài thực sự tin tưởng rằng Mặc Li sẽ giúp cho Dung gia dương quang đại phát sao? Hơn nữa Mặc Li vì sao lại phải tin tưởng ngài…” Quân Mặc Li đạm mạc nhìn Dung Thiên Linh.

“Dung mỗ biết nếu chỉ nói thôi thì không hề đáng tin, vì thế Dung mỗ nguyện ý ký khế ước cùng Cửu điện hạ.” Dung Thiên Linh lấy một quyển giấy da cổ màu xanh biếc ra đặt lên mặt bàn, thong thả mở ra.

Cuộn giấy da dần dần mở ra, hào quang màu xanh thẫm cũng dần dần hiện ra trên mặt giấy da, có vẻ thần bí.

Dung Thiên Linh cắt xẹt qua đầu ngón tay của mình, dùng máu vẽ một hoa văn phức tạp lên trên mặt giấy da. Vết máu chầm chậm thấm vào trong giấy, ngưng tụ thành một hoa văn rõ ràng vô cùng cổ xưa.

“Khế…”

Dung Thiên Linh trao khế ước cho Quân Mặc Li.

Quân Mặc Li cũng không từ chối, tiếp nhận quyển khế ước kia.

Tuy hắn biết lí do Dung Thiên Linh muốn hắn lên làm gia chủ không đơn giản, nhưng việc này với hắn mà nói cũng không tạo thành ảnh hưởng gì xấu, thậm chí còn có thể mang đến cho hắn việc tốt.

Nhìn bóng dáng Quân Mặc Li dần dần biến mất khỏi cửa, ánh mắt Dung Thiên Linh hơi phức tạp.

Quân thượng, đây chính là kết quả mà ngài muốn.

Dung Thiên Linh đã trao cho hắn tất cả những thứ mà ta có, xin ngài hãy buông tha cho những tội lỗi mà Dung gia đã phạm phải….



Vừa ra khỏi Cận phượng các, Quân Mặc Li liền gặp Quân Kì Du, y đang đứng ngay giữa con đường chờ hắn.

“Quân Mặc Li…” Quân Kì Du mềm nhẹ kêu lên một tiếng, đôi mắt vốn trong suốt thanh linh giờ phút này lại tràn đầy hắc ám.

Quân Mặc Li dừng chân, nhìn Quân Kì Du bộ dáng hoàn toàn thay đổi, khẽ cười nói. “Thập nhất hoàng đệ, ngươi đang chờ Mặc Li sao?”

“Kì Du hiện tại rất muốn được nói chuyện với hoàng huynh mà…”