Ít nhất một lần trong đời, Vere không cần phải diễn vẻ lặng người đi vì sửng sốt. Anh lặng người đi, tay chân hóa đá, bộ não biến thành một củ cải nhão nhoét.
Tuy nhiên, mắt anh vẫn còn hoạt động tốt. Cô là sự chín muồi hoàn hảo, như một bức tranh khỏa thân của Degas, với những đường cong, sự mềm mại và những bí mật bị che khuất. Và sau đó cô tiến về phía anh, môi hé ra, làn da mịn màng và đáng yêu, núm vú siết lại nơi bóng tối hôn lên ánh sáng lung linh của ánh nến.
Cánh tay cô đưa lên và quấn sau cổ anh. Cô có mùi của mật ong và hoa hồng, như vẫn luôn thế. Miệng cô, mát lạnh và run rẩy, chạm vào miệng anh.
Phản ứng của chính anh làm anh choáng váng. Dục vọng, mạnh mẽ đến kinh ngạc, nhưng không phải chỉ riêng dục vọng. Cuối cùng anh thoát khỏi tình trạng tê liệt.
Sao anh có thể bỏ qua một cách sơ suất như thế? Dì cô là người tàn phế đến mức không biết cách hét lên ngay cả khi đang kinh sợ. Còn cô Edgerton có thể mỉm cười trong mọi hoàn cảnh. Mọi việc chứng minh một điều rằng chú cô là một tên quái vật. Cô không muốn một người chồng. Cô muốn một lối thoát khỏi ngôi nhà này.
Và cô tuyệt vọng đủ để chấp nhận ngay cả một người như anh.
Anh gỡ tay cô và lùi ra xa. Cô đi theo anh. Không hề suy nghĩ, anh giật tấm rèm bên cạnh từ móc treo và quăng mười thước vải muslin hai lớp vào cô. Cô quờ quạng bên trong chiếc lều vải, một hình mẫu khiêu dâm của một xác ướp phụ nữ.
Anh bỏ chạy. Nhưng cho dù vướng víu thế nào, cô cũng cố nắm lấy anh. Mạnh. Trọng lượng của cô lao vào anh làm anh mất cân bằng khiến hai người họ đổ nhào xuống chiếc ghế dài, hất đổ một cái kệ trong lúc ngã xuống.
Thứ gì đó bằng kính đổ vỡ ầm ĩ - một con tàu trong chai. Thứ gì đó cũng rơi loảng xoảng - cây nến. Căn phòng chìm vào bóng tối. Anh cố gắng đẩy cô ra, nhưng cô mạnh mẽ như một trong những con bạch tuộc khổng lồ của Jules Verne [1], cánh tay cô bám chặt vào anh. Anh đặt một bàn chân xuống đất, quay người để cô áp vào lưng ghế và đẩy mạnh.
[1] Nhà văn Pháp nổi tiếng, người đi tiên phong trong thể loại truyện Khoa học viễn tưởng và được coi như ‘Cha đẻ’ của thể loại này. Những tác phẩm tiêu biểu của ông là: Hai vạn dặm dưới đáy biển, Tám mươi ngày vòng quanh thế giới…
Đúng rồi, sự đeo bám anh đang lỏng ra. Anh đẩy mạnh hơn. Cô thốt ra một tiếng kêu tắc nghẹn giận dữ. Có phải vì đau? Anh không quan tâm. Anh phải gạt bỏ được cô. Cô vật lộn với sức mạnh được hồi phục. Lạy Chúa, cô gần như thúc đầu gối vào háng anh.
Anh không chắc chuyện gì xảy ra, nhưng đột nhiên chiếc ghế dài lộn nhào, hất hai người họ xuống thảm. Họ lăn một vòng rưỡi trước khi dừng lại, cô lại nằm trên anh nhưng lần này không có tấm rèm.
Mái tóc cô đã xổ ra hoàn toàn trong lúc vật lộn. Cô thở hổn hển. Bộ ngực xinh đẹp của cô nâng lên và hạ xuống. Và vừa đủ để nhìn thấy qua bức rèm bằng tóc, những núm vú nhỏ, co chặt lại...
Làm sao anh có thể nhìn thấy? Không phải nến đã tắt trước đó rồi hay sao? Mắt anh dõi theo nguồn sáng, lên và lên, ruột gan anh đã bắt đầu hiểu điều đầu óc anh không muốn công nhận.
Sau đó bà ta cười khúc khích. “Tôi phải nói rằng, tôi không mong đợi nhìn thấy hai người”.
Lúc này cô Edgerton nhảy khỏi anh. Lúc này cô quấn mình trong tấm rèm muslin. Lúc này cô lắp bắp, “Không… không phải như bà nghĩ đâu”.
“Không? Thế cô nghĩ đây là chuyện gì, quý bà Kingsley?”
Chết tiệt, có cả quý bà Kingsley nữa chứ.
Mắt họ gặp nhau. “Tôi... à...”, quý bà Kingsley lắp bắp, cơn sốc của cô mạnh gần bằng Vere. “Đây chắc chắn là một tình huống bất tiện”.
“Bất tiện ư, quý bà Kingsley? Bất tiện là khi người hầu của cô gãy chân và cô chỉ còn một cô hầu chuyên phục vụ trà cho khách đến chơi. Đây là một vụ tai tiếng. Và nghĩ xem, ngài Vere, cha ngài là bạn học của ngài Bernard Edgerton, chú của cô Edgerton đấy”.
Cho đến khi người cha quá cố này của mình được nhắc đến, Vere đã không nhận ra rằng bị vướng vào kế hoạch của cô Edgerton sẽ khiến mọi con đường của anh đều đi đến bệ thờ. Sau cùng, anh biết cô chỉ mới ba ngày. Đúng là anh chưa hề chạm vào cô. Và anh là một thằng ngốc, vì Chúa, chắc chắn rằng sự thật đó phải được tính đến.
Nhưng hiển nhiên đó không phải là cách thức mà đầu óc quý bà Avery hoạt động. Anh đã cưỡng đoạt một quý cô trẻ có địa vị tốt - không xét đến quý cô trẻ đó có một người mẹ đạo đức buông thả; không xét đến việc quý cô trẻ đó đã tự mình sắp đặt cuộc gặp mặt này - và vì thế điều hợp lý nhất nên diễn ra tiếp theo phải là một đám cưới. Và Vere, ít nhất trước mặt thiên hạ, là một tên ngốc dễ thương và dễ bảo, không phải hạng người sẵn sàng đứng sang một bên và quan sát một cô gái bị ‘hủy hoại’.
Anh lại khoác lên mình vẻ mặt đần đồn trì trệ nhất, loạng choạng đứng lên với một tiếng làu bàu, và nhìn xung quanh, “Xin lỗi vì con tàu trong cái chai đẹp kia, cô Edgerton”.
“Cũng không sao”, cô nói khe khẽ.
“Sắp xếp, các con, sắp xếp”, quý bà Avery quở trách. “Cần phải sắp xếp nhiều việc. Tổng giám mục Canterbury không phải là anh con bác của ngài sao, ngài Vere? Ngài ấy sẽ rất vui mừng được cấp một giấy phép kết hôn đặc biệt cho ngài”.
“Ồ, thế sao? Anh con bác tôi là tổng giám mục à? Tôi không biết. Có lẽ tôi sẽ không làm phiền anh ấy, đề phòng anh ấy không phải là tổng giám mục”.
“Vậy thì thông cáo kết hôn?” cô Edgerton ngập ngừng hỏi.
Cô đã thể hiện rất tốt vẻ e thẹn trong trắng.
“Nhất định không được. Dù việc đó rất hay nhưng không thể làm trong trường hợp này”, bà Avery tuyên bố. “Cô nên nhờ chú cô xin một giấy phép kết hôn đặc biệt cho cô, cô Edgerton”.
“Ồ, tôi không biết...”
“Khi nào chú cô về nhà, cô sẽ giải thích vấn đề này với ông ấy. Ông ấy sẽ gặp ngài Vere. Ông ấy sẽ lấy được một giấy phép kết hôn. Sau đó tất cả chúng ta đều vui mừng tham dự hôn lễ của cô”.
Cô Edgerton không nói gì.
“Rất tốt. Giờ đi ngủ thôi”, quý bà Avery hài lòng nói. “Và hai người không nên hẹn hò bí mật nữa. Hai người sẽ sớm kết hôn. Và điều đó có nghĩa là những ngày yêu đương bí mật giờ đã ở sau lưng hai người rồi”.
Nhưng thử thách chẳng bao giờ kết thúc.
Những quý ông khác đã tụ tập bên ngoài phòng khách nhỏ, hiển nhiên họ đã bị lôi kéo bởi tiếng xô xát đáng sợ mà Vere và cô Edgerton đã gây ra trong lúc vật lộn. Quý bà Avery và quý bà Kingsley, sau khi mặc lại váy ngủ cho cô Edgerton, đã nhanh chóng lôi cô đi, để lại Vere tự mình chống đỡ.
“Chuyện gì xảy ra thế?” Wessex hỏi, ngay cả khi mọi chuyện xảy ra không thể nào rõ ràng hơn.
Vere phớt lờ câu hỏi, đi qua Wessex, lao ra khỏi cửa chính của ngôi nhà và không dừng lại cho đến khi anh đứng giữa vườn, cũng chỉ để châm một điếu thuốc.
“Em xin lỗi”, Freddie đã theo anh ra ngoài từ lúc nào. “Lẽ ra em đã nên nói gì đó”.
Vere thổi ra một luồng khói. “Em đã định nói gì?”
“Em... em nghĩ nên bảo anh phải cẩn thận hơn”.
Mỉa mai thay. “Anh, cẩn thận hơn?”
Freddie đút tay vào túi áo khoác. “Tối qua em đi bộ về muộn và em thấy hai người, chỉ hai người đang quay trở vào nhà. Sáng hôm sau, em nghĩ anh lại có thể gặp ác mộng. Nhưng khi em ra khỏi phòng mình, em thấy cô ấy từ phòng anh đi ra”.
Vere rít mạnh điếu thuốc lá. Chúa Giê-su.
“Lúc đó em nghĩ rằng chắc chắn có một sự giải thích trong sáng cho mọi chuyện - anh biết đấy, cô ấy nghe thấy tiếng anh gặp ác mộng và đến để kiểm tra anh...”
Vere vứt điếu thuốc và nghiến nó dưới gót giày.
Fredddie thở dài. Anh lấy hộp thuốc lá và diêm từ túi của Vere, châm một điếu khác và đưa cho Vere. Vere thở dài và nhận điếu thuốc từ Freddie. Sao anh lại có thể giận dữ với Freddie?
“Em xin lỗi”, Freddie nói lần nữa.
Vere lắc đầu. “Đó đâu phải là lỗi của em”.
Freddie cũng đốt một điếu cho mình, mặc dù anh rất ít khi hút. Họ hút trong im lặng.
“Anh sẽ ổn chứ?” Freddie hỏi, sau khi mỗi người đã hút hết hai điếu.
Vere nhìn chằm chằm lên bầu trời đầy sao. “Anh sẽ tốt thôi”.
“Ừm”, Freddie ngập ngừng nói, “Em đã nhìn thấy cách anh nhìn cô ấy. Và vì cô ấy đã đáp lại sự quan tâm của anh... ý em là, anh đang cố gắng tìm một người vợ bấy lâu nay, đúng không?”
Có bao nhiêu người đàn ông lại bị mắc vào cạm bẫy của chính mình? Vere biết rằng tiếp theo mọi người sẽ chân thành chia vui với anh, rằng cuối cùng bằng mọi nỗ lực anh đã kiếm được cho mình một người vợ. Và một khi họ nhìn thấy vẻ duyên dáng của cô, anh sẽ là đối tượng của hàng nghìn cái vỗ lưng chúc mừng.
“Cô ấy rất vui vẻ”, Freddie tiếp tục. “Và cô ấy lắng nghe khi anh nói”.
Khi em nói, Vere muốn cãi lại.
Anh giật tung cà vạt. “Anh nghĩ bây giờ anh sẽ đi dạo một lúc, nếu em không phiền”.
Nhưng hóa ra, một cuộc đi bộ cũng không đủ. Khi anh quay lại nhà vào lúc hai giờ sáng, quý bà Kingsley đang gà gật đợi trong phòng ngủ. Cuộc nói chuyện mà cô ấy muốn nói với anh đòi hỏi một chuyến đi bộ khác ra khỏi ngôi nhà này.
Anh nghĩ cô muốn nói chuyện về những việc mới phát sinh trong cuộc điều tra của họ. Nhưng không phải thế.
“Cô ấy vừa mới đến phòng tôi và cầu xin tôi giúp đỡ”, quý bà Kingsley nói.
Anh liếc nhìn cô sắc lẻm.
“Cô ấy nói ông chú sẽ giết cô ấy nếu ông ta biết chuyện gì xảy ra. Cô ấy muốn đi khỏi Highgate Court trước khi ông ta trở về”.
“Và cô đồng ý giúp cô ấy?”
“Tôi biết anh không thế, nhưng thế giới đầy rẫy những người đàn ông kỳ quái làm những việc không thể diễn tả được với những người phụ nữ phụ thuộc vào mình. Tôi không có lý do gì để không tin cô ấy. Và vì dù sao anh cũng phải kết hôn, tôi đã nói với cô ấy rằng tôi sẽ thu xếp một giấy kết hôn đặc biệt cho hai người và chúng ta sẽ đi London ngay sáng mai”.
“Đã hết chưa?” anh lạnh lùng hỏi.
“Cô ấy muốn đưa dì mình đi cùng”.
“Chà, vậy đấy, càng đông càng vui”.
Quý bà Kingsley nhìn anh phân vân, sau đó đặt tay lên tay áo anh. “Tôi không biết nên an ủi hay chúc mừng anh. Tôi biết anh không có ý tưởng kết hôn trong đầu khi anh bắt đầu nhiệm vụ, nhưng nếu cô ấy đã lôi kéo anh vào hoàn cảnh này, hôn nhân không phải là kết quả tồi tệ nhất”.
Anh mong đợi nhiều hơn từ quý bà Kingsley. Anh mong đợi cô biết rằng để bị lôi kéo đến hoàn cảnh này hoàn toàn không phải là tính cách của anh và vì thế ít nhất cô cũng phải có chút nghi ngờ về hành vi dối trá của cô Edgerton.
Thay vào đó cô cũng kết luận như Freddie, với ngụ ý rằng Vere là người chịu trách nhiệm phần lớn, nếu không phải là tất cả.
“Nếu cô thứ lỗi cho tôi”, anh nói. “Tôi rất mệt rồi”.