Mất Khống Chế

Chương 8

Dịch: Tiểu Thanh Đình

Khanh Kha đẩy hắn xuống, không thèm liếc lấy một cái, kéo chăn qua đắp lên người, quay đầu lại, lưng hướng về phía hắn và tiếp tục ngủ.

Tầng thảm nền dày cộm làm lớp đệm cho hắn, quả thực ngã xuống không đau như hắn nghĩ.

Điều này vốn dĩ do hắn sợ Khanh Kha đi trong nhà sẽ lạnh chân, ai dè hắn là người được tận dụng trước.

Bạch Cập ngồi dậy, chất dịch Khanh Kha bắn vào từ phần thân sau chảy ra ngoài men theo đùi hắn, làm ướt tấm thảm nhung, hắn liền thay đổi tư thế ngồi, cũng chẳng thoải mái hơn là mấy.

Gương mặt hắn chợt loé lên vẻ kinh ngạc, hắn dường như sớm đã liệu trước kết quả này, cũng không loại bỏ khả năng bị ngã xuống đất, mặc dù cơ thể bị đùa giỡn không ít, nửa thân dưới gần như không thể cử động mạnh, nhưng trong lòng hắn lại phảng phất niềm vui sướng, thích thú.

Một Khanh Kha hoạt bát, biết tức giận, biết cáu bẳn, quả là hiếm thấy.

Thường ngày Khanh Kha luôn như đeo mặt nạ, tốt thì vẫn tốt, nhưng hoàn hảo tới mức không hợp lẽ thường, lúc nào cũng vừa ôn hoà lại vừa thờ ơ với mọi người, mọi việc, dường như chẳng có nổi vài người thực sự được anh để tâm. Trong ấn tượng của Bạch Cập, có lẽ đây là lần đầu tiên Khanh Kha nổi giận với hắn.

Hắn thiết nghĩ, quả là trong cái rủi có cái may, cũng có thể coi đây là sự đãi ngộ đặc biệt.

Có thể trở thành ngoại lệ của Khanh Kha, thì dù chẳng phải cách thức gì tốt đẹp, hắn vẫn thấy thích thú.

Bạch Cập hít một hơi thật sâu, chấn chỉnh lại bộ dạng, chậm rãi bò lên giường, rồi ôm lấy Khanh Kha dù còn cách nhau một lớp chăn.

Nhiệt độ điều hoà trong căn phòng là 24 độ, đắp chăn kín cũng chẳng thấy nóng, rất thích hợp để ngủ.

Khanh Kha vốn đã nhắm chặt mắt, sau một hồi sột soạt, đột nhiên anh cảm thấy có ai nằm ôm lấy người mình, liền hất chăn ra theo phản xạ, nhưng Bạch Cập ôm quá chặt, không cho hắn có chỗ nhúc nhích để đẩy ra.

Khanh Kha lạnh lùng nói: “Bỏ tôi ra.”

Bạch Cập lại càng ôm chặt hơn,chân tay quặp lấy người anh, vùi đầu sau gáy anh, lắc lấy lắc để cái đầu: “Không…”

Toàn thân Khanh Kha bị quấn trông như một em bé, Bạch Cập đè bên trên, giống như một em Husky nịnh hót sen nhưng sai cách vậy, hắn cất giọng đáng thương nói: “Khanh Khanh, người ta muốn ôm anh.”

“Tôi không muốn ôm em.” – Khanh Kha lạnh lùng phản bác.

“Nên em mới ôm anh đó!”(Giải thích chút: Ý là anh không muốn ôm em thì em có để anh ôm đâu em tự ôm mà – thật già mồm )– Bạch Cập vuốt một bên má anh, muốn hôn mà sợ mình không kìm được mà cắn anh, nên chỉ dám khẽ sượt lên vành tai, nói nhẹ: “Khanh Khanh cứ ngủ là được rồi, không cần ôm đâu.”

Cái con người này thật là ranh như quỷ sứ vậy.

Khanh Kha nghĩ một hồi, vẫn không tìm được ý gì để phản bác lại nên càng bực bội.

Thấy Bạch Cập có vẻ không muốn hợp tác đúng như hắn đoán, hắn lại như con bạch tuộc, càng quấn chặt anh hơn, khiêu khích bảo: “Người Khanh Khanh thơm quá.”

Khanh Kha hỏi hắn: “Hồi nãy ngã không đau à?”

Bạch Cập ảo tưởng anh đang quan tâm mình, liền vội nói: “Không đau không đau, hơn nữa vẻ tức giận của Khanh Khanh còn rất đáng yêu, em vừa nhìn thấy liền không còn chút đau đớn nào nữa.”

“Em vẫn chưa chừa?” – Khanh Kha liếc hắn, hỏi: “Vẫn còn muốn ngã lần nữa?”

“…”

Bạch Cập liền im bặt.

Cứ thế một lúc lâu rất lâu sau, Khanh Kha thấy hơi mệt, năng lượng từ bát cháo bừa ăn đã trút hết sạch sau một hồi vận động kịch liệt, Bạch Cập có lẽ sợ anh ăn nhiều quá sẽ dư sức bỏ trốn, nên chỉ cho ạnh ăn đủ để duy trì sự sống, được một lát đã tiêu hoá hết.

Điều khiến anh tức giận hơn chính là con mẹ nó, trò này là do anh tự mình dạy hắn mà.

Anh miễn cưỡng duy trì trạng thái tỉnh táo, tự nhiên lại không biết nên giận ai bây giờ, nên giận bản thân tự giác đem truyền thụ hết bí kíp cả đời cho người ta không giữ lại gì, hay là giận học sinh xuất sắc Bạch Cập thông hiểu mọi điều hắn dạy, còn phối hợp thực hành rất hiệu quả?

“…”

Lát sau, Khanh Kha thấy cổ mình ngứa ngứa, biết ngay rằng có kẻ đang cẩn thận sượt sượt cổ mình. Lông toàn thân liền dựng đứng vì nhột, anh không phân vân nữa, trực tiếp khẳng định, Bạch Cập mới là kẻ đáng giận.

Là do Bạch Cập từ lúc đầu đã che giấu bản chất của hắn, hại anh tưởng mình đã thu nhận một thằng nhãi hiền lành, vốn chẳng ngờ sau khi thằng nhãi đó lớn liền mọc răng nanh, mới phát hiện hoá ra quả là một sói thứ thiệt.