Tập đoàn Uy Thị có một vị khách không mời mà đến, nói muốn gặp Úc Kinh Mặc, không có hẹn trước, giọng điệu cũng chẳng khách khí gì cho cam, gã bảo vệ tận tâm tận lực giữ hắn ở đại sảnh theo chỉ thị, nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của đối phương liền kinh hãi, tay theo bản năng liền đi mò vũ khí.
Nhưng kẻ kia đã nhanh tay hơn gã, trước khi gã kịp rút vũ khí ra hắn đã kịp tiến đến gỡ tay gã, rồi lại lùi lại đạp mấy tên bảo vệ còn lại một cái vào bụng, sau đó chợt vội vàng biến mất trước mặt bao người.
Tên bảo vệ mang cánh tay bị thương đi gọi điện báo tình hình với Úc Kinh Mặc, lại còn bảo đảm chắc như đinh đóng cột rằng nếu kẻ kia lại tới gã nhất định sẽ bắt hắn lại.
Úc Kinh Mặc nhìn kẻ đang đứng trước bàn làm việc, cười nhạt nói: “Vậy cậu cố lên.” Rồi gã dập máy, dựa người vào ghế, buông lỏng cà vạt, hỏi người trước mặt: “Tìm tôi làm gì?”
Bạch Cập còn mặc bộ đồ vài hôm trước, suốt mấy ngày hắn mất ăn mấy ngủ để tìm kiếm, khiến bản thân hắn cơ thể suy nhược, tinh thần căng thẳng đến cực điểm, căng như dây đàn, tất cả tâm trí đều đặt lên chuyện này, đã thấm mệt đến muốn gục ngã, chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đẩy ngã.
Hắn dựa vào ý chí kiến cường duy trì đến tận giờ, toàn thân mang đầy sát khí đi tới đây, nghe Úc Kinh Mặc hỏi xong, con ngươi bắt đầu đảo liếc, miệng giật giật, lên tiếng một cách khó khăn: “Khanh Khanh, ở đâu?”
Úc Kinh Mặc: “Làm sao tôi biết được.”
Bạch Cập nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt vô cảm, giọng khàn khàn như tiếng giấy ráp ma sát, tựa như vừa lên tiếng thì máu dồn về cổ họng, nhưng vẫn cố gắng lặp lại câu hỏi: “Anh giấu Khanh Khanh đi đâu rồi?”
Úc Kinh Mặc thay đổi tư thế ngồi, đuôi mắt khẽ nhếch, lắc đầu cười cười: “Tôi đâu phải cậu, tôi giấu cậu ta làm gì?”
Hắn dừng lại một chút, hỏi lại Bạch Cập: “Khanh Kha xảy ra chuyện gì à? Lâu lắm rồi tôi cũng không gặp cậu ta, sao cậu lại tới tìm tới? Cậu ta không gặp cậu nữa à?”
Combo giọng điệu vô tội bonus thêm vẻ mặt nghiêm túc nếu để người ngoài nghe thấy, nhất định sẽ tin gã 100%.
Nhưng tiếc là Bạch Cập không phải người ngoài.
Bộ não vận động vô số lần trong ngày của hắn đến lúc này hoàn toàn sáng suốt, Bạch Cập cúi đầu nhìn hắn, nhấn từng câu từng chữ với gã: “Tôi check camera xung quanh khu vực đó rồi.”
“Ồ!” – Úc Kinh Mặc đứng dậy, mặt không biến sắc, giả bộ khen ngợi: “Cậu thông minh đấy nhỉ.”
Bạch Cập không hề để tâm gã chọc ghẹo, biểu cảm lạnh nhạt, thẳng thắn truy hỏi: “Anh giấu anh ấy ở đâu?”
“Tôi đâu biết cái này.” – Úc Kinh Mặc tiện tay lật mấy văn bản – “Cậu cũng xem camera rồi đó thôi, đi hết đoạn đường đó là cậu ta tự chuồn rồi, tôi cũng đâu biết giờ cậu ta ở đâu.”
Lời vừa dứt, gương mặt Bạch Cập liền đổi sắc, bàn tay mở rộng đập lên mặt bàn, gằn giọng khẽ gào: “Không thể nào!”
“Chắc chắn anh đã giấu anh ấy đi!” -Đôi mắt Bạch Cập đỏ sọng – “Trả lại anh ấy cho tôi!”
“Sao lại không thể chứ?” – Úc Kinh Mặc khoanh tay trước ngực, nheo mày hỏi – “Cậu ở cạnh cậu ta lâu vậy rồi, lẽ ra phải hiểu cậu ta hơn tôi chứ, sao cậu có thể cứ ở chỗ tôi mãi?”
“Anh lừa tôi!”
Bạch Cập rút súng từ eo áo, chĩa thằng vào ấn đường* của Úc Kinh Mặc, tia hận trong mắt hằn lên rõ rệt, gào lên: “Trả anh ấy lại cho tôi!”
(*Ấn đường: chỗ giữa 2 lông mày)
“Trả lại cậu?” – Úc Kinh Mặc cười nhạo, tựa như không nhìn thấy khẩu súng sắp cướp đi sinh mệnh của mình – “Từ lúc nào cậu ta trở thành vật tư hữu của cậu vậy?”
“Bạch Cập, cậu tưởng cậu là ai?”
“Cậu ta nuôi dưỡng cậu nhiều năm như vậy, là để tới cuối cùng cậu quay lại cắn một miếng rồi khống chế cậu ta?” – Úc Kinh Mặc đứng dậy, hai tay chống lên mặt bàn, để đầu súng kia dán chặt vào ấn đường mình, nếu Bạch Cập đã quyết định không nể mặt, thì gã cũng không cần thiết kiêng dè thêm. Vậy là gã liền buông lời không nể nang, mỉa mai hắn: “Khanh Kha cậy ấy đúng là mù rồi mới cứu cái thứ lòng lang dạ sói như cậu về.”
Đôi mắt Bạch Cập chợt co rút, đôi tay đột nhiên run rẩy, vừa nghĩ ra lời để phản bác, lại cảm giác sau đầu mình vừa bị áp lên một thứ lành lạnh.
Một giọng nói lạ lẫm từ sau truyền tới: “Bạch tiên sinh, tôi khuyên anh nên bỏ súng xuống khỏi đầu bạn trai tôi, nếu không…”
Tiếng súng lên đạn dán chặt bên tai làm màng nhĩ hắn như muốn chấn động, kẻ kia tiếp tục nói: “…Chúng ta có thể so xem, ai nhanh tay hơn ai.”
Nhanh như chớp, Úc Kinh Mặc đã cướp súng của hắn, quay vài vòng trong lòng bàn tay, chĩa ngược lại vào gáy hắn, nhưng lại nói vọng ra với kẻ đứng sau:
“Bé cưng à, mặc dù em tới đây cứu anh làm anh rất cảm kích, nhưng chữ “bạn trai” thì vẫn nên bỏ qua đi, anh không thích đâu.”
“Vậy anh thích như nào?” – Kẻ kia hỏi vô cùng nghiêm túc – “Ông xã thì thế nào?”
Úc Kinh Mặc liếc hắn, liếm khoé môi: “Chả ra sao cả.”
Bạch Cập bị kẹp giữa hai người họ, phải nghe mấy lời đưa đẩy tình ái của họ, ánh mắt dường như muốn đóng băng.
Hắn thấy xem ra chẳng lấy được thông tin gì hữu ích từ Úc Kinh Mặc, quay người rời đi.
“Bạch tiên sinh.”
Cái kẻ chưa từng biết mặt kia đột nhiên gọi hắn lại.
Bạch Cập không quay lại, chỉ nghe thấy có tiếng đồ vật rơi dưới chân mình, hắn cúi đầu nhìn, hoá ra là súng của mình.
Hắt nhặt lên rồi tiếp tục bước đi, kẻ kia liền nói: “Thích cũng phải có phương pháp, cách làm của cậu sai rồi, nhưng cậu không chịu nhận. Khanh tiên sinh rời xa cậu, cũng đáng lắm.”
“Còn nữa…” – hắn nói tiếp – “Tôi không hy vọng cậu xuất hiện trước mắt ông xã tôi một lần nữa, nếu không, cậu không dễ dàng bước ra cửa vậy đâu.”
Gã ta cố ý bắn viên đạn vừa lên vào sofa, vang lên tiếng ầm ngắn ngủi.
Bạch Cập dừng lại, không biết có nghe lọt tai những gì kẻ kia nói, chần chừ một hồi, run rẩy hỏi: