Phó Minh Viễn nhìn phía trước, mặt không biểu tình mà nói.
Giọng anh lạnh nhạt, bình đạm, như đang đàm luận thời tiết, lại mơ hồ mang theo giận dỗi.
Nguyễn Ngưng nhìn sườn mặt anh, nhạy bén nhận thấy được, hình như cảm xúc của anh có chỗ không đúng.
Phó Minh Viễn anh… hình như rất không vui?
Cô nói sai rồi sao? Nguyễn Ngưng bất an thầm nghĩ.
Nhân khí* thiên vương Dụ Nhược Vũ và ảnh đế Phó Minh Viễn là bạn thân tương giao nhiều năm, truyền thông đưa tin rất nhiều, thậm chí thỉnh thoảng hai người còn sẽ cùng lên hot search.
*Người được nhiều người yêu thích
Lúc trước Nguyễn Ngưng không hề có khúc mắc mà tiếp nhận sự PR của Chân Đông Đông thật ra cũng có một phần là do nguyên nhân này.
Cô vẫn luôn cho rằng quan hệ của bọn họ rất tốt, nhưng thấy phản ứng của Phó Minh Viễn, hiển nhiên truyền thông đưa tin không thể tin được.
Phó Minh Viễn nhìn phía trước, mày hơi nhăn lại, bực bội và khó chịu. Nhưng anh không nghĩ nhiều, bởi vì mỗi lần nhắc tới tên “bạn xấu” Dụ Nhược Vũ độc địa này đều sẽ không có ký ức vui vẻ gì.
Anh bình phục tâm tình rất nhanh, vừa nghiêng đầu liền đối diện tầm mắt Nguyễn Ngưng.
Tiểu nha đầu nhút nhát sợ sệt,
ánh sáng lấp lánh trong con ngươi đã biến mất, chỉ còn gợn nước nhợt nhạt.
Cô đáng thương nhìn anh, mang theo bất an, cẩn thận và dè dặt, làm lòng anh mềm mại.
Thấy anh nhìn qua, Nguyễn Ngưng nắm ngón tay, ngập ngừng nói:
“Thực xin lỗi, tôi không biết hai người…”
Phó Minh Viễn không nghe hết mà hỏi: “Cô thích Dụ Nhược Vũ?”
Nhìn biểu tình lãnh đạm của anh, Nguyễn Ngưng có chút thấp thỏm.
Cô châm chước nói: “Vâng, tôi rất thích…”
Thấy Phó Minh Viễn bỗng nhiên giương mày, lòng cô run lên, theo bản năng thêm vài chữ vào phía sau: “bài hát của anh ấy…”
Phó Minh Viễn gật đầu, tuy không muốn thừa nhận, nhưng nói về gương mặt và khí chất, quả thực Dụ Nhược Vũ rất được con gái hoan nghênh.
Mà Nguyễn Ngưng, trong mắt anh cũng chỉ là tiểu nha đầu thôi.
Anh chỉ gật đầu không nói lời nào, khiến cho Nguyễn Ngưng hết sức căng thẳng.
Cuối cùng cũng không biết cọng dây thần kinh nào bị chập mạch, cô do dự thật lâu, bỗng chủ động nói: “Thật ra… Tôi cũng rất thích phim của Phó tiên sinh.”
Nghe vậy, Phó Minh Viễn liếc cô một cái.
Nha đầu này, cho rằng anh sẽ so đo cái này sao?
Thấy vẻ mặt anh không nóng không lạnh, Nguyễn Ngưng không khỏi chớp mắt.
Có phải anh thấy cô đang có lệ với anh hay không?
Không biết vì sao mà đột nhiên cô cảm thấy vài phần tủi thân.
Cô cắn môi, nhìn thẳng vào mắt anh, nói: “Tôi nói thật, mỗi bộ phim Phó tiên sinh tham gia diễn, tôi đều xem rồi.”
Cô nói thật, phim Phó Minh Viễn đóng nhiều thế nào cũng có hạn, bị Chân Đông Đông lôi kéo xem bốn năm, dĩ nhiên khó tránh khỏi một bộ phim phải xem vài lần.
Có thể nói, bây giờ tùy tiện rút ra một tấm poster phim, cô nhắm mắt lại cũng có thể đọc thuộc lòng lời thoại tiếp theo. Còn nhân vật mà Phó Minh Viễn diễn lại là nhân vật quan trọng, cô muốn quên cũng khó.
“Ngài đúng là một diễn viên vô cùng lợi hại.”
Nguyễn Ngưng nhẹ giọng nói, thanh âm mềm mại mang theo vài phần khát khao.
“Cho dù ngay từ đầu kỹ thuật diễn ngây ngô, nhưng lại không thiếu hào quang, chỉ cần ngài xuất hiện trước màn ảnh là có thể thu hút ánh mắt của người xem.”
Đã có mở đầu, cô tự nhiên nói tiếp.
“Bất kể là vai chính hay vai phụ, thậm chí một người qua đường A bé nhỏ không đáng kể, dụng tâm và diễn suất xuất thần của ngài làm người xem là tôi cũng có thể cảm nhận được.”
Trong mắt hạnh của cô gái, một lần nữa sáng lên rực rỡ mê người.
Phó Minh Viễn nhìn cô, mới đầu không để ý, sau đó dần dần, thần sắc bắt đầu nghiêm túc.
“Mài giũa theo từng bộ phim, có thể thấy rõ ràng ngài trưởng thành, tuy rằng trẻ tuổi như vậy đã đoạt được ảnh đế, dư luận tranh luận rất nhiều, nhưng tôi thấy, ngài hoàn toàn xứng đáng.”
Nguyễn Ngưng nhìn Phó Minh Viễn, trong mắt tràn đầy thành khẩn, “Ngài cho tôi rất nhiều cổ vũ và dẫn dắt, là một người tôi vô cùng kính nể.”
Cho nên, cô không muốn bị hiểu lầm, cô thật sự không lấy lệ với anh.
Phó Minh Viễn bình tĩnh nhìn cô gái, không biết đang nghĩ gì.
Còn Nguyễn Ngưng, đối diện với anh, cũng hồi thần.
Thân hình cô dần cứng lại, sự cổ vũ say sưa nhiệt tình vừa rồi lập tức không thấy bóng dáng.
Xấu hổ tràn ngập, lúc cô nghĩ có nên tông cửa xông ra hay không, người đàn ông lại bỗng nhiên hơi cong khóe môi.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngưng nhìn thấy nụ cười của anh ở khoảng cách gần như vậy.
Lăn tăn, như có ánh sao trong mắt, hết sức động lòng người.
Dưới ánh mắt ngây ngốc nhìn chăm chú của cô, đuôi lông mày người đàn ông nhẹ giương, ngữ điệu hơi lên cao: “Lại dùng kính ngữ?”
Sau đó, anh giơ bàn tay ra, ấn đầu cô.
“Lần sau tái phạm, tôi sẽ phạt em.”
Lúc bàn tay lớn của anh đánh úp tới, Nguyễn Ngưng đã cúi đầu theo bản năng.
Giờ phút này, nghe xong lời anh, cô chỉ cảm thấy mặt nóng lên, tim cũng đập lỡ một nhịp.
“Vào đi.”
Phó Minh Viễn nhẹ nhàng vỗ đỉnh đầu cô, “Ngoan ngoãn ở nhà chờ tôi.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, máy móc xuống xe theo lời anh.
Lúc châm chạm đến mặt đất mới ý thức được anh nói ngoan ngoãn chờ anh là có ý gì.
Mặt cô nóng lên, không nói hẹn gặp lại mà chạy luôn vào cửa.
Nhìn thân ảnh nhỏ xinh chạy trối chết rồi biến mất ở sau cửa, Phó Minh Viễn lại cong môi lần nữa.
Di động rung lên.
Cúi đầu nhìn thông báo hiển thị, lông mày đang giãn ra của Phó Minh Viễn nhăn lại lần nữa, tâm tình sung sướиɠ nhiễm khói mù.
Chẳng qua sau khi nghĩ ngợi, anh lại ấn nhận.
“Ha ha ha ha, Phó Minh Viễn, nghe nói hôm nay cậu đi gặp mặt hả?”
Không ngoài dự liệu, tiếng cười chế nhạo của Dụ Nhược Vũ vang lên.
Tin tức của cậu ta linh thông, Phó Minh Viễn cũng không ngoài ý muốn.
“Giờ cậu rảnh rỗi lắm à?” Anh hỏi.
“Vẫn tốt vẫn tốt, thời gian tán gẫu với cậu vẫn phải có.”
Dụ Nhược Vũ cười khà khà, tiếp tục nhiều chuyện nói, “Thế nào? Gặp được cô nương nhà người ta chưa?”
“Rồi.” Phó Minh Viễn đánh tay lái.
“Biết rồi thì gửi mấy đĩa nhạc cậu ký tên đến đây, lát nữa gửi địa chỉ cho cậu.”
Dụ Nhược Vũ ngẩn người, sau đó đầu đầy dấu dấu chấm hỏi hỏi: “Í í í, mặt trời mọc từ hướng Tây? Phó đại ảnh đế lại muốn đĩa nhạc của tôi? Chắc chắn có âm mưu! Nói, có phải tiểu tử cậu đang lên kế hoạch chỉnh tôi như thế nào không?”
Phó Minh Viễn nghiêng đầu nhìn thoáng qua cửa nhà Nguyễn gia, chỉ hỏi: “Cậu có gửi không?”
Không màng đối phương phản ứng thế nào, Phó Minh Viễn ngắt cuộc gọi, chuyển sang chế độ im lặng, sau đó gần cần số, lái xe rời khỏi khu nhà này.
Còn Nguyễn Ngưng chạy vào sân, tốc độ dần chậm lại.
Cô quay đầu nhìn về phía cổng lớn, đúng lúc nhìn thấy xe Phó Minh Viễn rời đi.
Cô đứng tại chỗ một lúc, nhìn theo xe anh biến mất ở chỗ ngoặt, lúc này mới yên lặng thu hồi tầm mắt.
Tay nhỏ sờ sờ gương mặt nóng lên, hiện giờ bình tĩnh lại, nhớ tới mình vừa mới “thổ lộ” với Phó Minh Viễn, cô liền hận không thể đào cái hầm ngầm chui vào.
Sao cô lại nói với anh như vậy chứ?
Nguyễn Ngưng dậm chân, xấu hổ đỏ bừng mặt.
Trong đầu lại hiện lên vẻ mặt lúc người đàn ông vỗ đầu cô, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ, còn nói cái gì mà lần sau tái phạm sẽ phạt cô…
Mới lần đầu tiên gặp mặt, bọn họ quen thuộc như vậy sao?
Nguyễn Ngưng đỏ mặt lẩm bẩm, tim lại đập loạn lên.
Cô bước nhanh xuyên qua sân, đi vào nhà, gặp quản gia đang đi tới.
“Bác Lưu, ba mẹ cháu đâu?”
“Tiểu thư, ngài đã về rồi.” Bác Lưu cười tủm tỉm nói, “Lão gia đang nghỉ ngơi trong phòng, ngài cùng thiếu gia đi rồi phu nhân liền ra ngoài.”
Nguyễn Ngưng gật đầu, Lâm Mạt Hương không chịu ngồi yên, chắc lại đi dự tiệc.
“Dạ, vậy cháu về phòng trước, bác bận việc đi.”
Cô tạm biệt quản gia, lên lầu về phòng của mình.
Treo túi xách lên giá, cô ngồi trước bàn trang điểm, vừa chải tóc vừa ngây ngẩn nhìn bản thân trong gương.
Cô gái trong gương, ngoài sợi tóc hơi loạn, lớp trang điểm vẫn sạch sẽ, mà trêи đồng hồ treo tường phía sau, kim đồng hồ mới chỉ hướng 10 giờ rưỡi.
Làm cho cô có chút hoảng hốt.
Hết thảy vừa rồi đều là một giấc mộng?
Thật ra cô không hề ra khỏi cửa, cũng không gặp mặt ảnh đế Phó Minh Viễn.
Anh càng không đưa cô về nhà, sau đó cầu hôn cô, bảo cô về nhà suy xét thật kỹ.
Lúc này, căn phòng an tĩnh vang lên giai điệu quen thuộc.
Sau khúc nhạc dạo qua là chất giọng thấp dịu dàng trầm lắng của con trai —— là bài hát mới nhất của Dụ Nhược Vũ《 Sơ Kiến 》.
Nguyễn Ngưng hồi thần, ngoảnh mặt về nơi đang phát ra tiếng.
Điện thoại đặt trêи bàn trang điểm, cùng với âm nhạc tuyệt vời, màn hình cũng sáng lên.
Cầm lấy nhìn, là dãy số lạ, cảm giác có chút quen mắt.
Cô chớp mắt, trượt ấn nút nghe.
“Xin chào, xin hỏi ai vậy?”
“Là tôi.”
Giọng nói từ tính trầm thấp của người đàn ông xuyên thấu qua điện thoại chui vào lỗ tai cô, trực tiếp đánh vào màng nhĩ.
Người Nguyễn Ngưng run lên, lập tức ngồi thẳng.
“Phó… Phó tiên sinh?”
“Ừ, đây là số điện thoại của tôi, em lưu vào đi.”
“Được, được ạ!” Nguyễn Ngưng gật đầu.
“Có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi thêm WeChat của em, lát nữa cô chấp nhận nhé.”
“Dạ dạ, được.”
“Tôi đang lái xe, cúp máy nhé.”
“Vâng vâng, anh chuyên tâm lái xe đi.”
Cuộc gọi kết thúc, Nguyễn Ngưng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn điện thoại, mở nhật ký cuộc gọi, nghĩ đến gì đó, lại mở ngăn kéo bàn trang điểm, lấy tờ giấy nhỏ tối hôm trước bỏ vào.
So số, quả nhiên giống nhau như đúc.
Nhớ vừa rồi cô còn hỏi anh là ai, khuôn mặt nhỏ không khỏi nhăn lại.
“Sớm biết vậy thì lưu rồi…”
Cô vỗ trán, chán nản lẩm bẩm.
Có ảnh chụp không xem, có số di động không lưu, cô còn có thể càng không để bụng hay không?
Hiện tại xác định không phải mơ, nhưng lại mất mặt…
Nguyễn Ngưng khẽ thở dài, đầu ngón tay thao tác trêи màn hình.
Ấn, nhấn giữ, thả ra…
Ơ?
Nhìn giao diện đang gọi đi, Nguyễn Ngưng sửng sốt.
Sao lại gọi đi rồi?
Cô cuống quít muốn ngắt cuộc gọi, nhưng lúc cô đang trố mắt, điện thoại đã kêu “đô” một tiếng, bị… nhận rồi!
“Ừ?”
Giọng nói của người đàn ông truyền đến lần nữa, còn có tiếng ô tô đang đi nhanh.
Nguyễn Ngưng trừng mắt nhìn điện thoại, mặt nghệt ra.
“Nguyễn Ngưng?”
Không được đáp lại, người đàn ông đề cao âm điệu, giọng nói mang vài phần sốt ruột quan tâm.
Tim Nguyễn Ngưng khẽ run, cô đỏ bừng mặt, lắp bắp nói: “Không… không có việc gì, không… không cẩn thận ấn nhầm…”
Tai nghe Bluetooth truyền ra giọng thiếu nữ tinh tế mềm mại.
Khẩn trương, nghe giống như muốn khóc.
Phó Minh Viễn hơi cong môi, nha đầu này, lá gan quá nhỏ rồi.
“Phải không?”
Anh quyết định đùa cô.
“Tôi còn tưởng rằng, cô muốn hỏi tôi có bình an về đến nhà không.”
Nguyễn Ngưng ngẩn ra, đúng rồi! Sao vừa nãy cô không nghĩ tới nhỉ?
Cô vỗ trán, đang định nói chuyện, lại nghe thấy người đàn ông nói tiếp: “Chẳng qua nếu như vậy, tôi sẽ cho rằng cô luyến tiếc tôi.”
“Dẫu sao cách cuộc gọi trước không đến ba phút.”
Nguyễn Ngưng: “…”
Yên lặng đem “Vậy anh về đến nhà chưa?” đã tới bên miệng nuốt xuống.
Cô ra vẻ bình tĩnh: “Vâng, vậy anh lái xe đi, trêи đường chú ý an toàn, tôi không làm phiền anh nữa.”
“Được.”
Ngắt máy, Nguyễn Ngưng xoay người ném bản thân lên giường, chôn mặt vào gối.
A a a, phiền quá, mặt mũi ném hết rồi…
Qua một lúc lâu, cô mới bỏ gối đầu ra.
Khuôn mặt nhỏ buồn bực đến đỏ bừng, hơi hơi thở dốc.
Bình phục hơi thở, cô ngồi dậy, cầm tờ giấy trêи bàn trang điểm lên.
So dãy số trêи đó, ấn từng số.
Trêи bàn phím ảo gõ ba chữ “Phó tiên sinh”, ghi chú thành công.
Sau đó lưu, ấn vào hoàn thành.
Như vậy thì không còn vấn đề gì nữa phải không? Cô thầm lẩm bẩm.
Còn tờ giấy trong tay, Nguyễn Ngưng gấp lại.
Nghĩ ngợi, khom lưng lôi rương nhỏ dưới giường ra.
Bên trong có một cái hộp, cô đặt tờ giấy vào, sau đó đưa về vị trí cũ, đẩy rương nhỏ xuống phía dưới giường.
Bỗng nhiên nhớ tới Phó Minh Viễn vừa mới dặn dò trong điện thoại, cô lại cầm điện thoại mở WeChat ra, quả nhiên nhìn thấy cột thông báo có thêm một lời mời kết bạn.
Tin tức đề xuất viết ba chữ Phó Minh Viễn, cô vội vàng ấn đồng ý.
Nhìn khung thoại thành công thêm bạn, cô do dự một chút, gửi một gương mặt thỏ con tươi cười qua.
Nhìn ava của Phó Minh Viễn, cô xoay chuyển tròng mắt.
Thấp thỏm không yên ngó ngó xung quanh, sau đó ấn vào album ảnh của anh.
—
Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ về vòng bạn bè 】
Phó Minh Viễn:
Vừa mới đưa vợ về nhà, tiểu nha đầu quá dính người, không chỉ thổ lộ với tôi, còn nói luyến tiếc tôi, làm thế nào cho phải?
1 phút trước
Nguyễn Ngưng: Không, em không phải, tôi không có. 【 thét chói tai.jpg】