Mất hồn

Chương 45: Thẩm Sơ Nhạc

Thấy hai người đàn ông mặc đồ đen đi đến chỗ mình, Nguyễn Ngưng xoay người muốn chạy.

Nhưng thấy cô muốn chạy trốn, người đàn ông vạm vỡ bên trái di chuyển, chưa thấy anh ta có động tác gì đã chặn đường đi của cô.

Thân thủ mạnh mẽ, hành động gọn gàng lưu loát, vừa thấy là người biết võ.

“Nguyễn tiểu thư.”

Cùng lúc đó, người đàn ông đồ đen phía sau cô cung kính gọi.

Xem ra bọn họ đúng là tới tìm cô.

Nguyễn Ngưng nhìn người đàn ông mặc đồ đen dáng người cao lớn, cũng ý thức được hẳn là mình không có khả năng chạy trốn.

Thấy hành vi của bọn họ vẫn tính là lễ phép, cô mím môi, đè lại sợ hãi nơi đáy lòng, ra vẻ trấn định hỏi: “Mấy người là ai? Muốn làm gì?”

“Tiểu thư nhà tôi cho mời, hy vọng Nguyễn tiểu thư cùng chúng tôi đi một chuyến.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, “Tiểu thư nhà các anh là ai?”

“Gặp rồi sẽ biết.”

Người đàn ông chắn đường đi của cô nói, rõ ràng thái độ có chút không kiên nhẫn.

Nguyễn Ngưng siết chặt nắm tay, nhớ lại gần đây có đắc tội người nào không?

Tiểu thư nhà bọn họ? Con gái?

Chẳng lẽ là bọn Mạc Tuyết An? Đã lâu không gặp, bọn họ vẫn không muốn buông tha cô sao?

Bỗng nhiên, Nguyễn Ngưng lại nghĩ đến một khả năng.

Có lẽ là bởi vì… hôn sự của cô và anh Minh Viễn? Cô nhớ tới đối thoại nghe lén từ Trình Mỹ Âm và Lâm Mạt Hương.

Từ lúc cô và anh Minh Viễn xem mặt đến lúc đăng ký kết hôn, cô vẫn luôn cẩn thận phòng bị, nhưng mà Trình Mỹ Âm luôn nhằm vào cô lại không có chút động tĩnh nào.

Chẳng lẽ là hôm nay rốt cuộc làm khó dễ sao?

Tâm Nguyễn Ngưng như điện chuyển, rất nhanh liền nghĩ tới người có khả năng nhất.

Cô kiệt lực bảo trì trấn tĩnh, nghĩ nên tự cứu thế nào.

Do dự một lúc, cô xoay người nhìn người đàn ông mặc đồ đen phía sau, người này nhìn qua rõ ràng dễ nói chuyện hơn người kia.

“Tôi nói cho tài xế được không? Ông ấy vẫn đang đợi tôi.”

Hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn nhau một cái, sau đó người mà cô hỏi gật đầu: “Cô gọi điện thoại cho ông ta đi.”

Nói xong còn trấn an, “Nguyễn tiểu thư không cần sợ hãi, tiểu thư chúng tôi cũng không có ác ý.”

Nguyễn Ngưng mím chặt môi, bọn họ bày ra tư thế này, sao cô có thể không sợ chứ?

Cô cầm lấy điện thoại, gọi đến số lão Lý.

“Bác Lý, bác đang ở đâu thế?”

“Tôi ở đường cái đối diện, vừa nãy không thể dừng xe ở đó.” Lão Lý nói, “Cô chủ, có phải ngài gặp phiền toái không?”

Nguyễn Ngưng không nhìn thấy lão Lý ở đâu, nhưng phỏng chừng là ông có thể nhìn thấy chỗ cô, cô hơi nhẹ nhàng thở ra.

“Vâng, bác nói với anh trai cháu đi.”

Cô nói trắng trợn táo bạo, cũng không sợ hai người đàn ông mặc đồ đen kia nghe thấy.

Nghe thấy thì càng tốt, biết có người sẽ đến, dù bọn họ muốn làm cô bị thương cũng phải đắn đo.

Sau đó cô theo bọn họ lên xe, ngồi ở ghế sau.

Hai người đàn ông mặc đồ đen đã được huấn luyện rất quy củ, không lấy đồ của cô.

Nguyễn Ngưng thấp thỏm, cô quay đầu nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, quan sát công trình xung quanh.

Trong lúc vô ý, nhìn thấy xe lão Lý đi theo sau.

Cô vui vẻ, tâm trạng căng chặt cũng thả lỏng đôi chút.

Tới nơi rất nhanh.

Đây là một hội sở tư nhân, có khu làm đẹp và nghỉ ngơi giải trí, là nơi bọn Mạc Tuyết An thường hay tụ họp.

Trước khi xuống xe, Nguyễn Ngưng trộm bật điện thoại, gửi định vị WeChat cho Nguyễn Dật Trạch, hy vọng anh có thể nhanh tìm tới.

Lúc bị mang xuống xe, sắc mặt cô gái trắng bệch.

Hoàn toàn không sợ hãi là giả, trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, chơi đùa không phải người bình thường có thể chịu được.

Nhưng đã tới nơi này rồi, cô càng không có cơ hội chạy trốn.

Nguyễn Ngưng siết chặt lòng bàn tay, cố gắng bảo trì trấn định.

Hẳn là Lão Lý đã báo cho anh trai cô, chỉ cần chống đỡ đến lúc anh đến, cô liền an toàn.

“Nguyễn tiểu thư, mời đi.” Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đường nói.

Nguyễn Ngưng túm chặt dây túi xách, đi theo bọn họ vào hội sở.

Nhưng đi vào VIP phòng cho khách quý, nhìn thấy người phụ nữ đang nằm trêи ghế quý phi làm móng, cô sửng sốt.

“Tiểu thư, người đã đưa tới.”

Nghe vậy, Thẩm Sơ Nhạc nâng mi.

Ánh mắt cô ấy dừng trêи người Nguyễn Ngưng, lười nhác mang theo tìm tòi kỹ lưỡng.

“Ừ, mọi người ra ngoài trước đi.”

Nghe cô phân phó, hai người đàn ông mặc đồ đen kia, bao gồm cả người làm móng cho Thẩm Sơ Nhạc đều lui ra ngoài, cuối cùng còn đóng cửa phòng lại.

Vì thế trong phòng chỉ còn lại hai người Thẩm Sơ Nhạc và Nguyễn Ngưng.

Thẩm Sơ Nhạc nằm trêи ghế quý phi, mặc áo tắm dài hội sở chuẩn bị, tư thái lười biếng, không thấy chật vật như ngày đó ngã trong hẻm tối bình rượu chất đống chút nào.

Mị nhãn như tơ, mắt phượng hẹp dài nhìn chằm chằm Nguyễn Ngưng, làm da đầu cô tê dại.

“Chị Sơ Nhạc…”

Nguyễn Ngưng chần chờ, nhỏ giọng hô.

Thẩm Sơ Nhạc gật đầu, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm cô, không chút nào che dấu tìm tòi nghiên cứu nơi đáy mắt.

Thấy cô vẫn đứng đó, liền chỉ ghế dựa đối diện nói: “Ngồi đi.”

Nguyễn Ngưng cúi đầu, chậm rì rì ngồi xuống theo chỉ thị của cô ấy.

Hai tay đặt trêи đầu gối, sống lưng thẳng tắp, thấy thế nào cũng ngoan ngoãn, lại mang theo chút dè dặt cẩn thận.

Thẩm Sơ Nhạc liếc xéo cô, thật sự không quen nhìn dáng vẻ dè dặt cẩn thận của cô, nhịn không được nói: “Tôi thấy, không phải gan cô rất lớn sao?”

“Dạ?” Nguyễn Ngưng ngẩn ra.

Thẩm Sơ Nhạc bĩu môi, một lát sau mới sâu kín mà nói: “Tối hôm đó là cô cứu tôi?”

Nguyễn Ngưng cứng lại, không nói gì.

“Hừ, cô cho rằng ném tôi ở khách sạn thì tôi không tra ra phải không?”

Thấy cô không nói lời nào, Thẩm Sơ Nhạc híp mắt.

“Hơn nữa căn bản không cần tra, người báo nguy buổi tối hôm đó chính là cô, hỏi là biết.”

Huống chi cô còn xem camera quán bar, tuy ánh sáng tối tăm nhưng đoạn lúc ở cửa quán bar, cô vẫn nhận ra cô ấy.

Rõ ràng là người nhát gan, bị tên phục vụ đáng chết kia nói hai câu đã run.

Thẩm Sơ Nhạc bĩu môi.

Nhưng đồng thời, cũng là cô gái nhát gan mềm yếu, bị bắt nạt cũng không dám lên tiếng này, ở thời khắc như vậy cũng không từ bỏ, mạo hiểm cứu cô từ trong tay tên khốn nạn kia.

Cô rất rõ, lấy giao tình của hai người, cô ấy nguyện ý báo nguy đã coi như là tận tình tận nghĩa, nhưng mà ở thời khắc như vậy, thật sự chờ đến cảnh sát đến, chỉ sợ cô đã bị hủy rồi.

Thẩm Sơ Nhạc rũ mi, tuy tối hôm đó cô bị hạ dược, ý thức không quá thanh tỉnh, nhưng trong mơ hồ vẫn nhớ rõ một vài việc.

Nếu không phải tiếng còi cảnh sát dọa tên khốn nạn kia chạy, có lẽ cô đã…

Vừa nhớ tới, cả người cô phát run, ghê tởm muốn nôn.

Nhưng cô nhớ rõ, lúc cô sợ hãi bất lực nhất, có một giọng nói dịu dàng trấn an cô…

“Vì sao cô lại cứu tôi?”

Thẩm Sơ Nhạc bỗng nhiên ngước mắt, nhìn thẳng vào mắt Nguyễn Ngưng hỏi.

“Quan hệ của chúng ta cũng không tốt, tôi còn từng bắt nạt cô, vì sao cô còn muốn lao lực cứu tôi?”

Cô biết, giọng nói cô nghe thấy trong lúc mơ mơ màng màng chính là của Nguyễn Ngưng.

Bởi vì cô gái trước mắt chính là Ninh Như An, cô đã nghe giọng nói đó không biết bao nhiêu lần, sao có thể nhận nhầm?

Sau đó có được bằng chứng, người cứu cô đúng là cô ấy.

Nhưng vì sao chứ? Cô không nghĩ ra Nguyễn Ngưng cứu cô vì lý do gì.

“Chắc là không có cách nào nhìn mà mặc kệ.”

Nguyễn Ngưng nhẹ giọng nói, giọng cô mềm mại, chữ nào chữ nấy lại rất rõ ràng.

“Nếu tôi gặp phải loại chuyện này, chắc chắn tôi sẽ hy vọng có thể có một người tới cứu tôi, dẫu sao chuyện này đối với một cô gái mà nói, thật đúng là đáng sợ.”

Nghe cô nói vậy, sắc mặt Thẩm Sơ Nhạc trắng bệch.

Chỉ có người chân chính bị hại trải qua mới có thể cảm nhận được loại sợ hãi và tâm trạng bất lực này.

“Huống hồ giữa chúng ta cũng không có thâm cừu đại hận gì.”

Nhớ lại chuyện trước kia, Nguyễn Ngưng khẽ cười, “Tôi còn muốn cảm ơn chị Sơ Nhạc, lúc trước không bỏ đá xuống giếng.”

Thẩm Sơ Nhạc là khổng tước kiêu ngạo, tuy thân thiết với bọn Mạc Tuyết An, nhưng cô ấy chưa từng trêu cợt cô như bọn họ.

Thẩm Sơ Nhạc nhìn cô cười, bị chói mắt.

Trong ấn tượng của cô, Nguyễn Ngưng chính là một cô nhóc đáng thương, vâng vâng dạ dạ, dù bị bắt nạt cũng không phản kháng, khiến người nhìn mà nén giận trong lòng.

Dáng vẻ xinh đẹp rộng rãi như vậy, đây là lần đầu tiên cô thấy.

Hoá ra cảm giác lần trước không sai, Nguyễn Ngưng của bây giờ thật sự đã khác.

Mà lời cô cũng làm ánh mắt Thẩm Sơ Nhạc lóe lên.

Không phải cô chưa từng bỏ đá, chỉ là nha đầu ngốc này không biết mà thôi…

Thẩm Sơ Nhạc mím môi, cô hít một hơi thật sâu, ngồi thẳng người.

“Nguyễn Ngưng, cảm ơn cô đã cứu tôi.” Cô ấy nhìn Nguyễn Ngưng, nghiêm túc mà nói, “Tôi xin lỗi vì tất cả những chuyện đã làm với cô trước đó.”

Thấy cô ấy trịnh trọng như vậy, Nguyễn Ngưng không biết làm sao.

“Chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi…”

Thẩm Sơ Nhạc lắc đầu, không để cô nói tiếp.

Lúc cô bị bọn Mạc Tuyết An bắt nạt, giúp cô một phen, đối với cô mà nói cũng là chuyện nhỏ không tốn sức gì, nhưng trước nay cô chưa từng làm như vậy vì cô ấy.

Thẩm Sơ Nhạc cô luôn kiêu ngạo, kết quả là, lại bị bại bởi cô gái mà mình luôn khinh thường, hơn nữa còn thua thất bại thảm hại.

Thẩm Sơ Nhạc cười khổ, sau đó cô ngước mắt nhìn Nguyễn Ngưng, nói: “Cô là Ninh Như An đúng không?”

Nguyễn Ngưng sửng sốt, sao cô ấy lại biết? Hơn nữa, đề tài nhảy quá nhanh rồi!

Cô vội vàng phủ nhận, bại lộ trước anh Minh Viễn thì thôi đi, sao có thể bại lộ trước Thẩm Sơ Nhạc?

Nếu như bị bọn Mạc Tuyết An biết…

Thấy cô gái lắc đầu như trống bỏi, Thẩm Sơ Nhạc lại dựa trêи ghế quý phi, cười nói: “Quan hệ của tôi với tập đoàn Đông Dương, không cần phải nói, cô cũng biết phải không?”

Nguyễn Ngưng mở to hai mắt nhìn.

Tập đoàn Đông Dương là của Thẩm gia, mà Tiên Ma Kỳ Duyên chính là trò chơi tập đoàn Đông Dương xuất phẩm...

“Cho nên đừng giả bộ nữa.”

Thẩm Sơ Nhạc liếc cô, “Huống chi kỹ thuật diễn của cô, còn giấu được chị đây sao?”

Nguyễn Ngưng siết chặt tay nhỏ, mắt hạnh loạn chuyển, suy ngẫm dụng ý của lời này.

Thấy cô nghĩ gì cũng viết trêи mặt, Thẩm Sơ Nhạc lắc đầu cười.

“Yên tâm đi, chị sẽ không nói cho người khác đâu.”

Nguyễn Ngưng nắm ngón tay, lòng đầy hoài nghi, nhưng dù sao cũng đang ở địa bàn của người ta, cô không thể biểu hiện ra ngoài.

Lúc này, cô thấy Thẩm Sơ Nhạc đột nhiên đứng dậy, khom lưng cầm một bức hoạ cuộn tròn từ sau ghế dựa ra.

Sau đó cô ấy đưa cho cô một cái bút lông dầu, rồi mở bức hoạ cuộn tròn ra.

Đây rõ ràng là poster của Hồ Yêu Yêu.

“Này, ký cái tên.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, nắm chặt bút lông dầu trong tay, ngơ ngác ngước mắt nhìn cô ấy.

“Ký đi, thất thần làm gì?”

“Dạ.”

Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngưng ký tên cho người khác.

Chữ cô rất xinh đẹp, thanh tú xinh xắn, lại lộ ra ôn nhu trong vắt.

Thẩm Sơ Nhạc càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, nụ cười trêи mặt cũng rạng rỡ hơn nhiều.

Nhấc mắt, thấy Nguyễn Ngưng đang nhìn cô, ánh mắt cổ quái.

Cô cứng lại, thu lại nụ cười nói: “Tôi có người bạn là fan của Ninh Như An, tôi lấy cho cô ấy.”

Nguyễn Ngưng không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn gật đầu.

“Vậy chị Sơ Nhạc, chị có thể giúp tôi chuyển lời cho cô ấy không?” Cô nói, “Nói cảm ơn vì cô ấy đã thích tôi.”

Cô gái cười đến mi mắt cong cong, mềm mại, thật sự đáng yêu vô cùng.

Thẩm Sơ Nhạc bỗng nhiên cảm thấy bị thu phục, cô mất tự nhiên mà khụ khụ, gật đầu nói: “Ừ, biết rồi.”

“Chị Sơ Nhạc! Chị Sơ Nhacn!”

Lúc này, cửa phòng bỗng nhiên bị mở ra, một thân ảnh xinh xắn xuất hiện ở cửa.

Thẩm Sơ Nhạc cứng lại, vội vàng cuốn poster trong tay lên, đặt xuống, lúc này mới nhìn về phía người tới.

Thân ảnh lỗ mãng hấp tấp kia chính là tiểu thư Mạc gia luôn không hoà hợp với Nguyễn Ngưng —— Mạc Tuyết An.

“Chị Sơ Nhạc, em nói với chị, nha đầu thúi Nguyễn gia…”

Mạc Tuyết An vừa chạy vào, nhìn thấy Nguyễn Ngưng cũng ở đây, không khỏi sửng sốt, “Tôi còn chưa đi tìm cô đâu, sao cô lại tự tới?”

Cô ta nói rồi, bỗng nhiên lại cười.

Cô ta chống hông, nói với Nguyễn Ngưng: “Cũng tốt, tôi đỡ phải đi tìm cô.”

“Tuyết An, chậm một chút!”

“Đúng vậy, chạy nhanh như vậy là muốn đi đầu thai à?”

Chân trước cô ta vừa tiến vào, sau lưng lại có mấy cô gái vào theo.

Cô gái dẫn đầu rõ ràng là Dương Chân Chân xem lễ mừng đầy năm với Thẩm Sơ Nhạc, mấy người khác cũng đều là thiên kim thế gia, đều là chị em thân thiết với Mạc Tuyết An.

Bọn họ, người này còn trang điểm hoa hòe lộng lẫy hơn so với người kia, người nào cũng trắng mịn xinh đẹp, vì vậy càng dễ thấy cô gái nào đó đứng giữa đen như than.

Lúc Nguyễn Ngưng nhìn thấy Trình Mỹ Âm còn không dám chắc chắn.

Chị họ này của cô luôn thích cái đẹp, sao lại làm hỏng làn da thành như vậy? Hơn nữa rõ ràng gầy đi không ít, như da bọc xương.

Nhìn lần đầu tiên cô thật sự không nhận ra, bởi vì ánh mắt ả ta quá mức đằng đằng sát khí nên cô mới nhận ra.

Mạc Tuyết An cũng ở Châu Phi tra tấn gần một tháng, ngoài hơi đen đi đen thì không nhìn ra có biến hoá gì.

Cô ta nhìn Nguyễn Ngưng chằm chằm, hùng hổ đi tới.

“Quả nhiên tôi không nhìn lầm cô, con hoang chính là con hoang, biết làm loại chuyện đê tiện này!”

Nói rồi, trong ánh mắt oán độc kɧօáϊ ý của Trình Mỹ Âm, cô ta giơ tay phải lên, hạ xuống mặt Nguyễn Ngưng!