Mất hồn

Chương 41: Không phải con gái ruột

“Sao… sao anh…”

Nguyễn Dật Trạch trừng mắt nhìn Phó Minh Viễn, câu nói kế tiếp sắp buột miệng thốt ra lại nghẹn lại trong cổ họng.

Chịu đựng thống khổ suýt thì thắt đầu lưỡi, anh trừng lớn mắt nói: “Sao anh lại nghĩ là cậu ta? Tôi nói là bạn tôi mà, sao tôi biết được người nam đó là ai? Anh quen tên nhóc họ Âu kia sao?”

Nhìn vẻ mặt “chân thành” của Nguyễn Dật Trạch, Phó Minh Viễn bị anh làm cho hồ đồ.

Không phải hôm trước mới gặp Âu Lam sao? Sao vẫn còn tưởng cô ấy là “tên nhóc”?

Thấy vẻ mặt vừa nãy của cậu ta, hẳn là anh đoán không sai.

Ngủ cũng ngủ rồi, vẫn chưa phân rõ giới tính của con gái nhà người ta, cũng quá đáng quá rồi?

“Gặp nhau hai ngày trước.”

Phó Minh Viễn quơ quơ chén rượu, thấy Nguyễn Dật Trạch vẫn không phản ứng lại, hơi khựng lại, thuận theo mạch suy nghĩ của anh ấy, hỏi:

“Cậu… à, bạn cậu ở phương diện kia khuynh hướng…. không?”

“Không có! Tuyệt đối không có! Cậu ta chỉ thích phụ nữ, thật sự!”

Nguyễn Dật Trạch kêu xong, nhìn ánh mắt dường như có thể thấy rõ hết thảy của Phó Minh Viễn, anh mới ý thức được mình đang quá kϊƈɦ động.

Thân thể hơi cứng đờ, Nguyễn Dật Trạch vội vàng bình tĩnh lại, nâng ly Whisky lên uống.

Phó Minh Viễn đầy hứng thú nhìn anh ấy, tiếp tục thử: “Nhưng không phải cậu vừa nói cậu ta…”

“Cậu ta uống rượu, không nhớ gì cả.”

Nguyễn Dật Trạch nói không ngừng.

Phó Minh Viễn gật đầu, cuối cùng hiểu được một chút.

Anh hỏi tiếp, “Sao mà cậu ta biết được? Người nam kia nói cho cậu ta à?”

Nguyễn Dật Trạch lắc đầu, dường như khó có thể mở miệng.

“Thì, chính là thân thể có cảm giác… sau đó tôi…” Anh dừng lại, “Bạn tôi xem camera của khách sạn.”

Phó Minh Viễn gật đầu, xem như hiểu rõ rốt cuộc là chuyện như thế nào.

Thấy Nguyễn Dật Trạch buồn rầu, anh lắc lư rượu, suy tư có nên nhắc nhở cậu ta hay không.

Loại chuyện tình cảm này, anh ít khi can thiệp.

Nhưng trước mắt lại hiện lên dáng vẻ vui mừng khi tiểu nha đầu nhắc đến Âu Lam…

Tay anh cứng lại, khẽ thở dài một cái.

“Âu Lam, cô ấy là con gái.” Anh nhẹ giọng nói.

“Hả? Anh vừa nói gì?” Nguyễn Dật Trạch ngây ra nhìn sang.

Phó Minh Viễn nhìn anh, biết anh đã nghe được, không lặp lại.

Anh nâng ly rượu lên, uống cạn, sau đó đứng dậy vỗ vai Nguyễn Dật Trạch.

“Tôi kiến nghị cậu… bạn của cậu đi tìm đối phương nói chuyện.”

Nói xong lời này, anh mặc kệ cậu ta có phản ứng gì, nhấc chân lên tầng, về phòng tiếp tục tìm kiếm trạng thái nhân vật.

“Con… con gái? Sao có thể?”

Trêи mặt Nguyễn Dật Trạch hiện lên các loại cảm xúc phức tạp, có vui mừng, lại có chút hoài nghi, sau đó là vô cùng buồn rầu.

Âu Lam là con gái? Vậy anh vẫn là thẳng rồi!

Nhưng sao lại là con gái chứ? Chẳng lẽ mắt anh mù?

Nhưng dù là con gái thì sao chứ? Nguyễn Dật Trạch lại tê liệt ngã xuống sô pha, vẻ mặt xanh xao.

Anh cầm điện thoại lên nhìn thoáng qua.

Bạn trêи WeChat không tăng thêm, chỉ có tin nhắn của thư ký.

Buồn bã mất mát, từ tối hôm qua đến bây giờ, nữ thần vẫn không chấp nhận lời mời kết bạn WeChat của anh…

Nhưng dù chấp nhận rồi, bây giờ anh nào còn không biết xấu hổ mà theo đuổi người ta?

Nhớ tới kinh hồng* thoáng qua vài năm trước, còn có niềm vui khi biết cô là bạn của em gái, anh cười khổ.

*kinh hồng: xuất hiện trong bài thơ “Lạc Thần Phú” của Tào Thực ý nói dù chỉ nhìn một cái nhưng để lại cảm xúc mãnh liệt.

Ai, thôi, chắc là có duyên không có phận.

Anh ngồi dậy, uống hết ly rượu, đang định đến quán bar tìm Âu Lam nói chuyện, lúc này mới nhớ ra ban ngày Phi Sắc không mở cửa.

Anh thở dài, đành phải về phòng rửa mặt.

Chuyện của Nguyễn Dật Trạch và Âu Lam, Phó Minh Viễn không nói với Nguyễn Ngưng.

Ngoài việc khó mở miệng ra, chỉ sợ hai đương sự cũng sẽ không muốn cô biết.

Nguyễn Ngưng không phát hiện anh trai mình khác lạ chút nào, công việc chính thức bắt đầu, cô lại cảm nhận được nghiêm khắc của Bùi đạo diễn.

Nhưng nhờ có đãi ngộ đặc biệt của Phó Minh Viễn hằng đêm, dù là ông Bùi cũng không tìm ra bao nhiêu cái sai của cô.

Bất tri bất giác đã đến thứ bảy, cô báo với ông Bùi, trưa hôm đó rời khỏi phòng thu âm, chuẩn bị dọn đồ về chung cư.

Nguyễn Lập Hoành không ra ngoài, ông ngồi trêи sô pha phòng khách, nhìn con gái con rể xách hành lý chuẩn bị rời đi, đầy mặt viết chữ không cao hứng.

“Ba, chúng con phải đi rồi.”

Nguyễn Ngưng đi qua, bất an nói.

“Ừ.” Nguyễn Lập Hoành gật đầu, mặt vẫn nghiêm túc như cũ, “Về tới nơi thì gọi điện thoại.”

“Vâng ạ.”

Nguyễn Ngưng hơi mỉm cười, có thể được ông quan tâm như vậy đã rất vui rồi.

Sau đó cô nhìn xung quanh, muốn nhìn xem Kẹo bông gòn đang ở đâu.

Mấy ngày nay, buổi tối mèo con bị mẹ ôm về phòng ngủ, tuy cô không nỡ nhưng cũng chỉ có thể đồng ý.

Bây giờ phải đi, cuối cùng cũng có thể mang nó về.

Nhìn ra ý đồ của cô, ba Nguyễn mím chặt môi, không dấu vết xê dịch vị trí, như đang che khuất thứ gì.

“Kẹo bông gòn, tiểu bảo bối, em đang ở đâu?”

Nguyễn Ngưng từ trêи xuống dưới, từ trong ngoài đều tìm một vòng, nhưng không nhìn thấy bóng dáng Kẹo bông gòn.

Cô hỏi quản gia giúp việc, mọi người cũng đều nói không thấy.

“meo ——”

Lúc cô bắt đầu bối rối, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng mèo kêu nhỏ bé, yếu ớt.

Là tiếng của Kẹo bông gòn…

Nguyễn Ngưng theo tiếng nhìn lại, thấy ba Nguyễn ngồi ngay ngắn trêи sô pha, vững như núi Thái Sơn.

Dường như nhận thấy tầm mắt của con gái, sống lưng ông cứng đờ, nhưng không có ý dịch ra.

“meo ——” lại là một tiếng mèo kêu, lúc này đây càng thêm rõ ràng.

Cẩn thận lắng nghe, cuối cùng Nguyễn Ngưng xác định, tiếng mèo kêu thật sự truyền đến từ chỗ ba Nguyễn.

Nhìn con gái đi tới, ba Nguyễn tiếp tục nghiêm mặt, ngồi vững như cũ.

“Ba, ba tránh ra chút được không?”

Nguyễn Ngưng đi đến bên cạnh ông, lấy hết can đảm nói, “Hình như Kẹo bông gòn đang ở phía sau sô pha.”

“Kẹo bông gòn ở quầy chứa đồ, con muốn thì kêu lão Lưu lấy cho con.” Ba Nguyễn nghiêm trang nói.

Nguyễn Ngưng sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại ông nói là kẹo bông gòn ăn được.

Cô dở khóc dở cười: “Ba, không phải, con nói là mèo của con.”

Cô chỉ phía sau ông, “Hình như nó đang ở sau ba, vừa nãy con có nghe thấy tiếng mèo kêu.”

Thấy vẫn không giấu được, Nguyễn Lập Hoành xấu hổ.

Do dự một lúc sau, ông nói: “Không thì các con đi thôi, mèo ở lại.”

Hả? Nguyễn Ngưng sửng sốt.

Không phải mẹ nói muốn chơi mấy ngày, nên bọn họ mới ở lại sao? Sao bây giờ lại thay đổi?

Nguyễn Ngưng nhìn Lâm Mạt Hương, bà đang ngồi trêи sô pha đối diện, pha trà.

Dường như nhận thấy tầm mắt cô, bà ngước mắt nhìn qua, nói: “Tuy mẹ cũng luyến tiếc Kẹo bông gòn, nhưng chuyện này không liên quan đến mẹ.”

Nghe vậy, Nguyễn Lập Hoành trừng mắt nhìn bà.

Còn lâu Lâm Mạt Hương mới sợ ông, cúi đầu tiếp tục làm ấm chén trà.

Không liên quan đến mẹ, vậy chính là…

“Ba…”

Nguyễn Ngưng nhìn ba Nguyễn, chần chờ gọi.

Cuối cùng Nguyễn Lập Hoành không lừa được nữa, đành phải đưa mèo con giấu phía sau ra ngoài.

Mèo con ngây thơ mờ mịt, nhìn thấy “núi lớn” trước mặt rốt cuộc cũng biến mất, vui vẻ dùng chân ngắn nhỏ chạy ra.

Nhìn thấy Nguyễn Ngưng, nó cao hứng kêu meo meo, dường như có thể nhìn thấy cảm xúc vui mừng trong đôi mắt màu hổ phách.

Nguyễn Ngưng suýt thì bị nó manh hoá, duỗi tay ôm nó lên, che chở trong ngực.

Nguyễn Lập Hoành ngồi trêи sô pha, nhìn cô và mèo thân thiết, ông rất ghen tỵ.

“Hừ!” Ông lạnh lùng hừ một tiếng.

Thân mình Nguyễn Ngưng hơi run, cô ôm mèo con trong ngực, ngước mắt nhìn Phó Minh Viễn.

Anh nhìn cô gật đầu, ánh mắt ôn hòa, mang theo vài phần cổ vũ.

Dường như nhận được dũng khí từ chỗ anh, Nguyễn Ngưng nhìn ba, nói: “Ba, con rất thích kẹo bông gòn, chắc chắn con phải mang nó đi.”

Đây là lần đầu tiên cô trực tiếp biểu đạt tâm nguyện của mình với người đàn ông mà cô sợ hãi từ nhỏ này.

Cảm thấy hình như… cũng không phải khó lắm.

Nguyễn Lập Hoành trừng mắt nhìn qua.

Đối mặt với cái trừng của Nguyễn Lập Hoành, Nguyễn Ngưng hít sâu một hơi, sau đó mỉm cười, “Nếu ba thích mèo, con đi chọn một con giúp ba được không?”

Cô gái cười xinh đẹp, ánh mắt dịu dàng bình thản, hoàn toàn khác với dáng vẻ nhút nhát nghe lời bình thường.

Nguyễn Lập Hoành nhìn cô, như là lần đầu tiên biết cô vậy.

Ông nhìn cô cười, trong lúc hoảng hốt, dường như thấy được một cô gái khác.

Trong lòng ông run rẩy, đôi mắt nóng lên, nhưng mà nhoáng cái, cô gái biến mất, đứng trước mặt vẫn là Nguyễn Ngưng.

Gương mặt kia, rõ ràng dáng vẻ của người mà ông căm ghét nhất.

Buồn bã mất mát trong lòng, giờ khắc này, ông tựa như già đi trong nháy mắt.

Ông cúi đầu, thở dài nói: “Tùy con đi.”

Ông đứng lên, thong thả đi lên tầng, dường như thân hình vốn thẳng như cây tùng còng đi, bước đi tập tễnh.

“Mẹ, ba ông ấy…”

Nguyễn Ngưng chú ý tới biến hoá của ông, tuy không rõ vì sao, nhưng vẫn khó tránh khỏi lo lắng cho ông.

Lâm Mạt Hương nhìn chồng, thở dài.

Bà xua tay nói: “Mặc kệ ông ấy, các con đi trước đi, mèo thì hôm khác tự mẹ đi chọn, con gửi địa chỉ cửa hàng thú cưng cho mẹ.”

Thấy bà không muốn nói nhiều, tuy Nguyễn Ngưng lo lắng nhưng cũng đành phải gật đầu, nhét Kẹo bông gòn vào túi đựng mèo, cùng Phó Minh Viễn rời đi.

Con gái con rể đi rồi, Lâm Mạt Hương hỏi quản gia, biết Nguyễn Lập Hoành lại nhốt mình vào phòng sách, liền phân phó phòng bếp nấu canh sâm.

Đang do dự có nên hủy lịch dự tiệc hôm nay hay không thì thấy bác Lưu đi vào nói: “Phu nhân, biểu tiểu thư tới.”

“Biểu tiểu thư? Biểu tiểu thư nào?”

“Là tiểu thư Mỹ Âm.”

Lúc này Lâm Mạt Hương mới bừng tỉnh, tính ra, cô gái nhỏ này biến mất sắp hơn một tháng rồi, không biết lại đi đâu lêu lổng.

“Ừ, gọi con bé vào đi.”

“Dì ——”

Bà vừa dứt lời thì thấy một thân ảnh từ bên ngoài chạy như bay vào.

Lâm Mạt Hương cười, nhưng lúc nhìn thấy ả ta, lập tức bị kinh ngạc thay thế.

“Mỹ Âm, mặt cháu làm sao vậy?”

Hơn một tháng trước, Trình Mỹ Âm vẫn còn trắng nõn, bây giờ cả người đen đi nhiều, da mặt khô nứt thô ráp, quả thực không thể nhìn.

Nếu không phải là đứa trẻ bà nhìn lớn lên, bà cũng không dám nhận.

Trình Mỹ Âm cũng không muốn lấy gương mặt này tới gặp bà, nhưng là vất vả lắm ả ta mới trở về, nhớ đến hôn nhân với Phó gia, dĩ nhiên phải đến xem.

“Ai, dì đừng nói nữa, dì không biết hơn một tháng này cháu sống thế nào đâu!”

Vẻ mặt ả ta đưa đám, căm hận nói.

“Đều do Mạc Tuyết An, đang êm đẹp thì kéo cháu đi Châu Phi, kết quả xuống máy bay thì làm mất hành lý, hại cháu chịu không biết bao nhiêu khổ mới về nước được!”

Lâm Mạt Hương thấy ả ta khóc đến thương tâm, khuôn mặt lại như vậy, biết hẳn là không giả, vội vàng kéo ả ta ngồi xuống, cẩn thận thăm hỏi một phen.

“Dì, không nói cái này, chuyện liên hôn Phó gia thế nào rồi? Quyết định chưa?”

Tuy Trình Mỹ Âm sốt ruột, nhưng vẫn mang theo tâm lý may mắn.

Dẫu sao chuyện lớn như liên hôn hẳn là không có khả năng quyết định nhanh như vậy?

Thật ra ả ta luôn hối hận, điện thoại của ả ta cũng mất, không nhận được tin tức từ trong nước, nếu ả ta được chọn trúng nhưng lại không đọc được, chẳng phải là công cốc sao?

Lâm Mạt Hương nhìn ả một cái, nói: “Ừ, quyết định rồi.”

Nghe vậy, sắc mặt Trình Mỹ Âm đen đi, nhưng ả ta vẫn kiềm chế tính tình hỏi: “Quyết định là nhà nào?”

“Nguyễn gia.”

Trình Mỹ Âm sửng sốt, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, “Dì nói là Nguyễn Ngưng?”

Lâm Mạt Hương gật đầu.

“Sao lại là cô ta? Có phải Phó nhị thiếu gia coi trọng là cháu, kết quả cháu không có ở đây nên bị cô ta giành lấy không?”

Trình Mỹ Âm căn bản không tin, bại bởi ai cũng được, nhưng là Nguyễn Ngưng thì không được! Đứa con hoang kia đâu thể so được với cô? Sao cô ta có thể được coi trọng chứ?

“Không, Phó nhị thiếu nhìn trúng con bé.” Lâm Mạt Hương pha ly trà, bưng lên nhấp một ngụm.

“Vậy… vậy bọn họ gặp mặt chưa?” Trình Mỹ Âm kéo cánh tay bà, làm nũng như trước, “Dì, dì phải giúp cháu nha.”

Nhưng gương mặt ả ta như vậy, còn bày ra vẻ mặt đó, dù Lâm Mạt Hương thương ả ta cũng thấy cay mắt.

“Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, phải giúp cháu thế nào?” Mắt bà trợn trắng, đẩy tay ả ta ra.

“Nhanh như vậy?” Trình Mỹ Âm mở to hai mắt nhìn, sau đó oán trách nói, “Dì nhỏ, sao dì không giúp cháu ngăn lại chứ?”

“Có phải ảnh của cháu không đẹp cho nên không được nhìn trúng không? Phó nhị thiếu nhìn thấy cháu ngoài đời, chắc chắn sẽ thích cháu!”

Lâm Mạt Hương thấy ả ta da đen như Châu Phi, lại còn không biết xấu hổ nói loại lời này, bà chẳng biết nói gì hơn. Nhưng bà kiềm chế, không nói gì, chỉ kéo khóe miệng, cúi đầu tiếp tục uống trà.

“Dì nhỏ ~” thấy Lâm Mạt Hương không để ý tới ả ta, Trình Mỹ Âm tiếp tục làm nũng, “Dì giúp cháu đi nói một câu được không?”

“Nói? Nói gì?” Cuối cùng Lâm Mạt Hương cũng nhíu mày, “Bọn họ đã đăng ký kết hôn rồi, đã là vợ chồng hợp pháp, chẳng lẽ cô còn muốn chen chân?”

Lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt dì nghiêm túc như vậy, Trình Mỹ Âm ngây ra, đồng thời lại cảm thấy tủi thân, “Cháu… cháu biết cháu vừa mới nói sai rồi, nhưng dựa vào cái gì là Nguyễn Ngưng? Cô ta hơn cháu ở điểm nào?”

Lâm Mạt Hương nhìn ả ta, ánh mắt kia như là lần đầu tiên thấy rõ ả ta.

Cuối cùng, bà gằn từng chữ một mà nói: “Dựa vào con bé là con gái Nguyễn gia.”

Ánh mắt Lâm Mạt Hương làm đáy lòng Trình Mỹ Âm trống rỗng.

Mà lời của bà lại làm đáy lòng ả ta dâng lên tủi thân càng đậm.

Trong mắt ả ta nổi ánh lệ, kϊƈɦ động nói: “Cô ta căn bản không phải con gái dì, cháu với dì mới là thân nhất, vì sao dì giúp cô ta mà lại không giúp cháu? Cháu…”

“Chát ——”

Trình Mỹ Âm nói còn chưa xong, trêи mặt nhận một cái tát.

Ả ta bụm mặt, không thể tin tưởng mà nhìn người dì ả ta thân thiết nhất cho tới nay.

“Tôi đã nói bao nhiêu lần với cô?”

Lâm Mạt Hương cũng tức giận đến phát run, “Không được nhắc lại chuyện này, cô muốn bị dượng cô đuổi ra khỏi nhà sao?”

Nói rồi bà nhìn cầu thang.

Vốn định nhìn xem Nguyễn Lập Hoành có ra ngoài không, kết quả lại nhìn thấy thân ảnh cao gầy, không biết đã đứng ở đó từ khi nào.

“Mấy người đang nói gì? Ngưng Ngưng không phải con gái của mẹ?”

Nguyễn Dật Trạch đứng ở cầu thang, trừng mắt nhìn mẹ và em họ dưới tầng, mặt âm trầm hỏi, “Đây rốt cuộc là chuyện gì?”