Mất hồn

Chương 19: Lên sân khấu

Lễ mừng chính thức bắt đầu, hội trường tối tăm, chỉ có vài ánh đèn ở giữa sân khấu.

Một bóng người, chậm rãi đi lên giữa sân khấu.

Theo khúc nhạc dạo vang lên, không cần bất luận MC nào dẫn dắt, hội trường ồn ào chậm rãi im lặng.

Người đàn ông mặc tây trang màu trắng, tuấn mỹ ưu nhã giống như vương tử đi ra từ đồng thoại, anh cầm microphone, theo giai điệu du dương, hát câu đầu tiên.

Người xem ở hội trường, bất kể có phải fans hay không, bất kể có phải vì anh mà đến hay không, đều nhẹ nhàng ngâm nga theo anh.

Dần dần, theo điệp khúc của bài hát nổi tiếng vang lên, tiếng hát dưới sân khấu càng lúc càng lớn.

Cuối cùng, dần dần hội tụ thành mấy ngàn người hợp xướng!

Đây là Dụ Nhược Vũ.

Đây là sân khấu thuộc về anh!

Nguyễn Ngưng nhìn người đàn ông trêи sân khấu, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Cô và người bên cạnh, hát theo anh bài hát làm bạn với các cô vượt qua toàn bộ năm tháng thanh xuân.

Hồn nhiên quên mình, hưng phấn không nói nên lời.

Đây là hiện trường của buổi biểu diễn mị lực.

Một bài hát chậm kết thúc, Dụ Nhược Vũ bỗng nhiên kéo tây trang màu trắng trêи người ra, lộ ra vũ y bó sát người bên trong.

Trong tiếng thét chói tai của những người mê ca nhạc, bạn nhảy phía sau phủ thêm áo choàng đen lên cho anh.

Bạch mã vương tử tao nhã, nháy mắt biến thành kỵ sĩ ám dạ thần bí gợi cảm.

Cùng với giai điệu nhanh vang lên, toàn hội trường bùng nổ!

“Chị Sơ Nhạc, quả nhiên Dụ Nhược Vũ quá ngầu luôn!”

Ghế lô VIP tầng hai, một cô gái nhìn người đàn ông đang hát nhảy trêи sân khấu, đặc biệt hưng phấn mà nói.

“Nếu không thì, cô cho rằng vì sao tôi lại mời anh ta?”

Thẩm Sơ Nhạc liếc xéo cô ta một cái, duỗi tay cầm lấy nước trái cây bên cạnh, nhẹ hút một ngụm.

Cô cosplay Hồ Yêu Yêu bản ngự tỷ, phù hợp với dáng người hoàn mỹ, gương mặt xinh đẹp, tựa như hồ ly tinh đi ra từ trong trò chơi.

Mà một cái liếc mắt này, mị nhãn như tơ, câu hồn nhϊế͙p͙ phách.

“Đúng đúng đúng, chị Sơ Nhạc tinh mắt.” Dương Chân Chân nịnh hót.

Thẩm Sơ Nhạc không phản ứng lại với cô ta, rồi nghĩ tới cái gì, hỏi: “Đúng rồi, cô biết dạo gần đây Mạc nha đầu đang bận gì không? Sao lâu rồi không nhìn thấy?”

“Hả, chị Sơ Nhạc quên rồi sao?” Dương Chân Chân nói, “Không phải mấy hôm trước ồn ào muốn đi Châu Phi thám hiểm sao?”

“Gì? Sao tôi lại nhớ không có ai đi với cô ấy nên cô ấy bỏ cái suy nghĩ đó rồi?”

“Không, Trình Mỹ Âm, chị còn nhớ rõ không? Khoảng thời gian trước mới từ nước ngoài trở về đã bị cô ta kéo đi.”

“Ồ, vậy à.” Thẩm Sơ Nhạc gật đầu.

Ánh mắt cô bỗng nhiên dừng ở dưới lầu.

“Nói đến Trình Mỹ Âm.”

Móng tay dài chỉ hướng màn hình lớn.

Đúng lúc người quay phim quay thính phòng lia qua một cô gái, “Kia không phải nhóc đáng thương của Nguyễn gia sao?”

Dương Chân Chân nhìn theo hướng tay cô ấy, cẩn thận nhìn, gật đầu: “Hình như đúng là vậy.”

Thẩm Sơ Nhạc xoay tròng mắt, nghĩ đến trò vui gì đó, ngoắc ngón tay với Dương Chân Chân.

“Tôi nhớ lát nữa có phân đoạn người xem tương tác.”

Cô nhìn cô gái ngây thơ mờ mịt trêи màn hình lớn, hơi cong khóe môi.

“Dặn dò tổ đạo diễn, đưa cô ta lên.”

Dương Chân Chân chớp mắt, cũng lộ ra nụ cười đùa dai theo.

Màn biểu diễn của Dụ Nhược Vũ kết thúc, người chủ trì lên sân khấu giới thiệu.

Kế tiếp là diễn viên lồng tiếng nhân vật trong trò chơi, cùng các cộng sự là minh tinh mới của giới giải trí, tuy rằng không kinh diễm bằng Dụ Nhược Vũ, nhưng cũng cũng đủ duy trì độ hot của hội trường.

Sau vài tiết mục là đến phân đoạn tương tác.

Người xem may mắn được rút trúng, có thể lên sân khấu nói chuyện, chụp ảnh chung với thần thượng, thậm chí cùng biểu diễn ca khúc.

Lúc nhân viên công tác đi đến trước mặt cô, mà người xem bên cạnh cũng nhìn qua, Nguyễn Ngưng phát ngốc.

Phát hiện trêи màn hình lớn đang chiếu bóng dáng của mình, cô mới ý thức được ——

Cô… cô bị chọn trúng?

“Ha ha, chị Sơ Nhạc, mau xem, nha đầu kia phát ngốc rồi.” Dương Chân Chân ha ha cười nói.

Dưới ống kính máy quay, mặt Nguyễn Ngưng trắng bệch, còn có đôi tay run rẩy đang cố tỏ ra bình tĩnh, hoàn mỹ hiện ra trêи màn hình.

Thẩm Sơ Nhạc không nói chuyện, ngón tay cầm ống hút, khuấy nước trái cây một cách ngắt quãng.

Cô nhìn chằm chằm màn hình lớn, rõ ràng là trò đùa dai cô đưa ra, nhưng xem ra cô cũng không vui vẻ chút nào.

Nguyễn Ngưng không muốn lên sân khấu.

Cô muốn bảo người chủ trì để lại cơ hội cho những người khác, chỉ là mấy câu nói đơn giản như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô lại không nói nên lời.

Đại não trống rỗng, tay chân lạnh lẽo.

Rõ ràng là ngày hè nắng chói chang, cô lại giống như bị đẩy mạnh xuống nền tuyết mùa đông.

Mà chính là vài giây chậm trễ này, nhân viên công tác đã nửa túm nửa kéo cô lên sân khấu.

Sau đó, cô bị nhét cho một cái microphone.

“Ai ai, mau nhìn mau nhìn, Nhuyễn Nhuyễn lên rồi!”

Góc nào đó dưới sân khấu, cô gái cos Hồ Yêu Yêu hưng phấn hét lên.

“Đã nói không phải Nhuyễn Nhuyễn rồi, đây là phân đoạn người xem may mắn, hôm nay Nhuyễn Nhuyễn không tới!”

“Hừ, đợi lát nữa nghe cô ấy nói chuyện sẽ biết, chắc chắn cô ấy là Nhuyễn Nhuyễn! Ai nha, Nhuyễn Nhuyễn nhà ta thật xinh đẹp ~”

Nguyễn Ngưng đứng dưới ánh đèn, cảm thấy trước mắt choáng váng.

Ánh đèn trêи sân khấu sáng như vậy, sáng choang một vùng, bóng người xung quanh mơ hồ.

Bị ánh đèn công suất lớn trêи sân khấu chiếu thẳng đến, vốn nên thấy nóng rực, nhưng mà cô lại không thấy ấm áp chút nào.

Cánh môi cô gái run nhè nhẹ, gương mặt nhỏ trắng bệch, người sáng suốt đều có thể nhìn ra cô đang căng thẳng.

Nhưng dù vậy, cô đứng nơi đó duyên dáng yêu kiều, tựa như một nụ tường vi chớm nở.

Hồn nhiên, sạch sẽ thanh thuần lại không mất đi vẻ đẹp.

Luận dung mạo hay dáng vẻ lại không kém mấy tiểu hoa đán trêи sân khấu chút nào, bất tri bất giác hấp dẫn ánh mắt người xem.

“Em gái này thật xinh đẹp.”

“Không phải là minh tinh nào chứ?”

“Tôi thấy là tổ tiết mục nhờ đấy, người thường đâu có đẹp như vậy?”

“Bạn xem chương trình tạp kỹ mà hồ đồ rồi à? Đây là hoạt động lễ mừng đầy năm, không phải chương trình thu hình được không?”

“Bạn không biết hoạt động lần này còn phát sóng trực tiếp sao?”

“…”

Vô số người nhỏ giọng thảo luận, hội tụ thành tạp âm vô cùng lớn.

Nguyễn Ngưng đứng trêи sân khấu, cô không nghe rõ người xem đang nói gì.

Chỉ nhìn thấy bọn họ chỉ chỉ trỏ trỏ, chỉ nghe thấy bọn họ khe khẽ nói nhỏ.

Cô dường như quay về quá khứ, nhìn thấy cô bé bất lực kia.

“Em là con gái nhà ai? Ai dẫn em tới party của chị vậy?”

“Con gái Nguyễn gia? Không phải Nguyễn gia có một đứa con là Mỹ Âm sao, trước nay chưa từng nghe nói đến, không phải em là đứa con hoang từ nơi nào tới chứ?”

“Hừ, vậy em lên sân khấu biểu diễn một tiết mục cho chị đi.”

“Cái gì? Piano không biết đánh? Ca hát cũng không biết sao?”

“Hát kinh quá, vẹt nhà tôi nói chuyện còn dễ nghe hơn nó.”

“…”

“Vị tiểu thư này, xin hỏi xưng hô thế nào?”

Giọng của người chủ trì kéo Nguyễn Ngưng từ trong vòng xoáy ký ức về.

Cô há miệng, nhưng không thể phát ra chút thanh âm nào.

Nhìn ra cô đang căng thẳng, người chủ trì cũng không chậm trễ thời gian, trực tiếp nói sang chuyện khác, “À? Xem ra vị tiểu thư này là fans của Nhược Vũ.”

Lúc này Nguyễn Ngưng mới chú ý tới, bên chân cô đặt bảng tiếp ứng Dụ Nhược Vũ.

Của em gái ngồi bên cạnh cô.

Vừa nãy nhìn thấy cô lên sân khấu liền nhét vào tay cô, dặn dò cô nhất định phải thổ lộ với thần tượng.

Lúc ấy cô vẫn đang hoảng hốt, thật sự mang theo bảng lên đây, lúc nhận micro lại mơ mơ màng màng đặt bên chân.

Bên cạnh, Dụ Nhược Vũ nghiêng đầu đánh giá Nguyễn Ngưng, ánh mắt hơi mang tìm tòi nghiên cứu.

Em gái này… sao lại thấy hơi quen mắt nhỉ?

“Vậy cô có lời gì muốn nói với Nhược Vũ không?”

Thấy cô không nói tiếp, người chủ trì đành phải tiếp tục tiếp lời.

“Tôi…”

Tay Nguyễn Ngưng nắm chặt microphone, cô cố gắng muốn nói chuyện, nhưng cổ họng giống như bị thứ gì chặn lại.

Tất cả mọi người đang nhìn cô, bao gồm cả thần tượng cô vẫn luôn thích.

Anh đang nhìn cô, ánh mắt lộ ra vài phần cổ vũ.

Nhưng mà, cô không nói nên lời, có cố gắng thế nào cũng không được…

Làm gì bây giờ… cô nên làm gì bây giờ…

Lúc cô bất lực nhất, dưới sân khấu bỗng nhiên ồn ào.

“Nhìn xem! Đó là ai?”

Nguyễn Ngưng nhìn theo ánh mắt mọi người.

Dưới sân khấu tối tăm, bỗng nhiên có một ánh đèn sáng lên.

Dưới ánh đèn, một bóng hình cao gầy xuất hiện.

Người nọ mang tây trang giày da, đi đường mang theo gió, đi nhanh tới chỗ sân khấu.

Ánh đèn vẫn luôn đuổi theo anh, ánh mắt mọi người đều tập trung trêи người anh. Mà trêи màn hình lớn cũng đồng thời chiếu hình ảnh của anh.

Nguyễn Ngưng chớp mắt, không thể tin được mà nhìn người kia.

Dưới chân anh dẫm lên ánh sáng, chậm rãi đi tới chỗ cô.

Giống như nguồn sáng duy nhất trong thế giới tối tăm xa lạ, sáng ngời mà ấm áp, trở thành sức mạnh chống đỡ cô.

Giờ khắc này, tất cả những thứ xa lạ xung quanh làm cô sợ hãi, tựa như đều cách xa khỏi cô.

Trong thế giới của cô, chỉ còn hình bóng quen thuộc kia.

Nhưng mà, sao anh lại đến?

“Phó Minh Viễn! Là Phó Minh Viễn!”

“Sao Phó ảnh đế lại tới?”

“A a a, ngầu quá! Cái cách lên sân khấu này!”

Phó Minh Viễn lập tức lên sân khấu, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô gái cô lập ngoài đám người kia.

Tay cô nắm chặt microphone, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Xem thấp thỏm lo âu của cô ở trong mắt, Phó Minh Viễn không khỏi đau lòng.

Anh đi đến bên cạnh cô, đè thấp giọng nói:

“Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”

Nguyễn Ngưng ngẩn ra, cô ngơ ngác nhìn anh, cảm giác trái tim trong ngực rung động từng đợt.

Anh… vì cô mà đến sao?

Còn người khác trêи sân khấu, vẻ mặt lơ mơ.

Phó ảnh đế cũng có trêи danh sách biểu diễn sao? Sao bọn họ không biết?

Ngay cả Thẩm Sơ Nhạc, Dương Chân Chân ở ghế VIP cũng đang ở trong trạng thái khϊế͙p͙ sợ.

“Chị Sơ Nhạc, chị mời cả Phó Minh Viễn tới à?”

“Phó Minh Viễn không nhận mấy lời mời show kiểu này, hơn nữa anh ta đóng phim, tôi mời anh ta tới làm gì?”

Người dẫn chương trình cũng lờ mờ, anh ta thuộc lưu trình nhất, cho nên rất rõ ràng Phó Minh Viễn tuyệt đối không ở trong danh sách mời, nếu không lúc tuyên truyền chắc chắn sẽ đưa anh lên.

Nhưng làm MC, năng lực trường thi ứng biến vẫn phải có.

“Ấy, vị này không phải Phó ảnh đế sao? Không biết trận gió nào thổi anh tới?”

Phó Minh Viễn nhìn thoáng qua Nguyễn Ngưng, ánh mắt dừng trêи microphone trong tay cô.

Nguyễn Ngưng hiểu ý, vội vàng đưa microphone cho anh.

Phó Minh Viễn duỗi tay nhận, đôi mắt nhìn về phía Dụ Nhược Vũ.

Dụ Nhược Vũ cao xấp xỉ Phó Minh Viễn, mặc vũ y màu đen bó sát người, áo khoác ngắn tay mỏng phong cách và áo choàng cùng màu, cool ngầu đẹp trai, lại mang theo tà khí yêu dị.

Cùng với Phó ảnh đế tây trang giày da, lãnh đạm thành thục, phong cách hoàn toàn không giống nhau, nhưng ai nấy có mị lực riêng của mình.

“Đúng lúc đi ngang qua, nghe nói Nhược Vũ đang biểu diễn ở đây, muốn đến cổ vũ, không ngờ biểu diễn đã kết thúc rồi.” Phó Minh Viễn nói.

Dụ Nhược Vũ nhìn Nguyễn Ngưng, lại nhìn Phó Minh Viễn.

Tròng mắt chuyển động, trêи mặt lộ ra ý cười ý vị thâm trường.

“Phải không?” Anh phá đám nói, “Trước đó tôi mời cậu tới buổi biểu diễn của tôi, nhưng lần nào cậu cũng từ chối.”

Phó Minh Viễn nhún vai, “Lý do lịch trình công việc.”

“Vậy buổi biểu diễn cuối năm nay của tôi, cậu rảnh chưa?”

“Cái này cậu cần liên hệ với người đại diện của tôi.”

Nguyễn Ngưng chớp mắt lần nữa.

Cô ở bên cạnh nghe bọn họ nói chuyện, đột nhiên không hiểu gì.

Có phải vừa nãy cô hiểu lầm hay không? Thật ra anh Minh Viễn tới vì Dụ Nhược Vũ? Xem ngữ khí và thần thái đối thoại của bọn họ liền biết được quan hệ của hai người, cũng không phải không tốt như lời anh nói…

Nhưng dù thế nào, nhìn anh đứng bên cạnh, cô thấy vô cùng an tâm.

Hình như cái nhìn chăm chú của người xa lạ cũng không đáng sợ như vậy nữa.

Nguyễn Ngưng trộm hít sâu, thần kinh căng thẳng đã thả lỏng.

Người chủ trì nhìn hai người dỗi nhau, không khỏi cười:

“Ha ha ha, xem ra giống như lời đồn, cảm tình của Phó ảnh đế và Dụ thiên vương vô cùng tốt!”

Mà dưới sân khấu, Bạch Nham đang lau mồ hôi trêи trán.

Chú trung niên hói đầu đứng bên cạnh anh ta là người phụ trách hạng mục trò chơi, giờ phút này đã cười đến không khép miệng được.

Có ai không biết Phó Minh Viễn không tham dự loại hoạt động thương nghiệp này?

Đề tài miễn phí đưa tới cửa, dưới khán đài có rất nhiều người xem lấy di động ra chụp, ông có thể tưởng tượng Weibo sẽ có bao nhiêu náo nhiệt.

Còn tiết kiệm phí quảng cáo đấy!

“Thực xin lỗi.” Phó Minh Viễn nói với chủ trì, “Hình như tôi làm lỡ phân đoạn tương tác của mọi người rồi.”

“Không lỡ!” “Thêm một lúc nữa đi!”

Dưới đài truyền đến tiếng hét to và tiếng vỗ tay của người xem, có thể nhìn ra bọn họ hưng phấn thế nào.

MC sắp sụp đổ, tiếp tục chậm trễ nữa thì tiết mục phía sau phải làm thế nào giờ?

Lúc này, tai nghe của anh ta truyền đến chỉ thị của đạo diễn, muốn anh ta làm ngắn thời gian tương tác, cố gắng không ảnh hưởng đến tiến độ toàn thể.

Anh ta nhẹ nhàng thở ra, cũng biết nên ứng đối như thế nào.

“Ha ha, vậy vị tiểu thư này…”

Người chủ trì nhẹ nhàng dời tầm mắt, lại kéo về chủ đề chính.

“Cô có lời gì muốn nói với Dụ thiên vương không?”

Nghe được lời người chủ trì, mọi người mới nhớ ra còn có một người xem trêи sân khấu, cô gái chưa nói chuyện gì từ lúc lên sân khấu.

Ánh mắt của tất cả mọi người, cả trêи và dưới sân khấu, tập trung ở trêи người Nguyễn Ngưng lần nữa.

Người quay phim cũng ngắm cameras về phía cô.

Nhưng Phó Minh Viễn vừa vặn chặn chính mặt cô, người chủ trì ra hiệu, tuy anh bất đắc dĩ nhưng cũng đành phải nghiêng người lui qua một bên.

Hình ảnh Nguyễn Ngưng xuất hiện trêи màn hình lớn lần nữa.

Có nhân viên công tác kịp thời nhét một cái microphone vào tay cô, cảm nhận được ánh mắt của mọi người, Nguyễn Ngưng siết chặt lòng bàn tay.

Nhưng lúc này, cô lại không hề căng thẳng như lúc vừa đi lên ban nãy nữa.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt khẽ động.

Vốn định nhìn về phía thần tượng vẫn luôn thích, nhưng lại không tự giác dừng trêи người Phó Minh Viễn.

Anh đứng bên cạnh Dụ Nhược Vũ, cũng đang nhìn cô.

Vẻ mặt vẫn nhàn nhạt như vậy, tựa như những người xung quanh đều không tồn tại, hoặc là không quan trọng.

Nghĩ anh có thể xuất hiện ở đây, mặc kệ rốt cuộc là vì ai, cô đều cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Nguyễn Ngưng toét miệng, hơi lộ ra răng nanh đáng yêu.

Giống như hoa tường vi mới nở, lần đầu tiên tự tin lộ ra vẻ đẹp của mình trước mặt người ngoài.

Cô hít sâu một hơi, gật đầu, nói với Dụ Nhược Vũ:

“Vâng, em muốn nói với anh, anh là người rất ấm áp, cảm ơn anh, em sẽ luôn ủng hộ anh!”

Cô gái cười mắt cong cong, giọng nói ngọt ngào mềm mại, thông qua microphone khuếch trương, nhẹ nhàng vang lên trong hội trường.

Tựa như có một trận gió nhẹ thổi qua mặt hồ, làm người nghe ngứa ngáy.

Dụ Nhược Vũ ở bên cạnh luôn gật đầu, lời này của cô nghe rất êm tai.

Nhưng anh vẫn rất muốn nói!

Em gái à, lúc em nói chuyện có thể nhìn anh hay không? Đừng nói một chữ liền ngắm người bên cạnh anh một cái được không?

Anh còn đẹp trai hơn cậu ta nhiều!

Mà nghe được lời Nguyễn Ngưng, đuôi lông mày Phó Minh Viễn hơi nhếch.

Anh nghiêng đầu, liếc Dụ Nhược Vũ từ trêи xuống dưới, đáy mắt tràn đầy ý không cho là đúng.

Ấm áp? Ha.



Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】

Dụ Nhược Vũ: Tiểu Ngưng, nhìn anh nhìn anh!

Phó Minh Viễn: Bỏ cuộc đi, tôi mới là hình mẫu lý tưởng của Ngưng Ngưng.

Nguyễn Ngưng: Idol vừa mới nói chuyện với tôi ư (//▽//)

Phó Minh Viễn: ...