Mất hồn

Chương 13: Tức giận

Được Phó Minh Viễn đồng ý, Nguyễn Ngưng cười, mi mắt cong cong, lộ ra vui sướиɠ.

“Dì Khang, cháu muốn bé này.”

“Ha ha, Tiểu Ngưng thích chân ngắn à.” Chủ cửa hàng cười theo, “Nghĩ xong tên là gì chưa?”

“Rồi ạ, gọi là Kẹo bông gòn!”

Lông xù một nắm nhỏ, giống như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt.

“meo ~”

Mèo con kêu nhỏ một tiếng, dường như cũng rất hài lòng với tên này.

Nguyễn Ngưng dùng ngón tay ấn trán nó, rồi nói với chủ cửa hàng, “Dì Khang, có thể giúp chúng cháu chụp một tấm ảnh không? Cháu muốn lưu lại kỷ niệm.”

Nói rồi đưa điện thoại cho dì.

Tất nhiên chủ cửa hàng sẽ không từ chối, dì cầm điện thoại của Nguyễn Ngưng, nhìn Phó Minh Viễn.

“Chàng trai, cậu cũng đứng gần một chút đi.”

Phó Minh Viễn khựng lại, làm theo lời dì.

“Đúng, gần một chút nữa, có thể ôm lấy bả vai Tiểu Ngưng, đúng, chính là như vậy.”

Người đàn ông thân hình cao lớn, ôm cô gái nhỏ xinh vào trong ngực.

Gương mặt nhỏ xinh đẹp của cô gái đỏ bừng, trêи tay còn ôm một con mèo đáng yêu, một màn này thấy thế nào cũng thấy có gì đó mập mờ.

Chủ cửa hàng cảm thấy tâm hồn thiếu nữ sống lại, nhưng khẩu trang kính râm của người đàn ông có vẻ chướng mắt.

“Chàng trai, cậu có thể tháo kính xuống được không?”

Phó Minh Viễn còn chưa nói gì, Nguyễn Ngưng đã xua tay nói: “Không cần đâu, dì Khang, cứ chụp như vậy đi.”

Tháo kính râm xuống, nếu như bị ai nhìn thấy thì làm sao bây giờ?

Nguyễn Ngưng nhát gan, không dám mạo hiểm.

Nhưng mà Phó Minh Viễn lại nhìn xung quanh, thấy trong tiệm không có ai, liền nghe lời tháo kính râm, khẩu trang cũng tháo xuống, sau đó một tay ôm lấy vai Nguyễn Ngưng.

Nhìn thấy mặt anh, dì Khang ngẩn người.

Vị tiên sinh này cũng quá đẹp rồi, nhưng sao dì lại thấy có chút quen mắt?

“Chụp đi.” Thấy dì sững sờ, Phó Minh Viễn lên tiếng nhắc nhở.

“Đúng đúng đúng, nhanh chụp đi, chúng cháu còn có việc.” Nguyễn Ngưng hướng cửa xem xét, sợ lúc này có người vào.

“À à, được.”

Chủ cửa hàng vội vàng ấn vài lần, chụp ảnh giúp hai người một mèo.

Nguyễn Ngưng đã bị dọa thảm, không đợi lấy điện thoại về đã nhanh chóng giúp Phó Minh Viễn đeo kính lên, rồi nhìn anh đeo khẩu trang lên, lúc này mới thở phào.

Phó Minh Viễn nhìn cô một cái, mím môi.

Kế tiếp, được chủ cửa hàng đề cử, bọn họ lại mua một ít đồ dùng cho mèo, mất hơn một vạn.

Lúc tính tiền, Nguyễn Ngưng đang định lấy thẻ ra đưa cho chủ cửa hàng, kết quả có một bàn tay đưa ra.

“Quẹt của anh.”

Giọng người đàn ông nhàn nhạt, lại mang theo uy nghiêm không thể từ chối.

Nguyễn Ngưng có chút sợ hãi, nhưng lại thấy không nên quẹt thẻ của anh.

Cô làm diễn viên lồng tiếng nhiều năm như vậy, có thu nhập của riêng mình, hơn nữa anh đã chịu đồng ý cho cô nuôi mèo, cô đã rất cảm kϊƈɦ rồi, sao có thể để anh trả tiền chứ?

Tuy rằng bây giờ hai người là vợ chồng hợp pháp, nhưng có bản hiệp nghị kia, Nguyễn Ngưng cảm thấy vẫn nên tính rõ ràng một chút mới được.

Như nhìn ra suy nghĩ của cô, Phó Minh Viễn duỗi tay nhẹ nhàng xoa đỉnh đầu cô.

“Ngoan.”

Chỉ là một âm tiết ngắn ngủn, dường như mang theo cưng chiều vô hạn.

Nguyễn Ngưng hơi hé miệng, rốt cuộc không nói thêm gì nữa.

Chủ cửa hàng nhìn bọn họ, trong mắt toát ra ý cười vui mừng.

Dì nhận thẻ của Phó Minh Viễn, nhanh nhẹn quẹt thẻ tính tiền, để anh ký tên trêи hoá đơn.

Cuối cùng, Nguyễn Ngưng cầm túi đựng mèo, còn Phó Minh Viễn cầm túi lớn túi nhỏ đồ linh tinh, cùng cô ra khỏi cửa hàng thú cưng.

Xa xa nhìn bọn họ đi vào thang máy, chủ cửa hàng lấy điện thoại ra, lướt danh bạ, gọi một cuộc điện thoại.

“Nguyễn tiên sinh, Tiểu Ngưng vừa mới tới, mua một con mèo… Vâng, đến cùng một vị tiên sinh.”

Chủ cửa hàng nhìn chữ ký tên, “Đúng vậy, cậu ta tên Phó Minh Viễn.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

Phòng sách, Nguyễn Lập Hoành ngắt máy, nhìn điện thoại lắc đầu.

Nha đầu này, ngày đầu tiên kết hôn liền chạy tới mua mèo?

Nhưng mà xem ra, rốt cuộc ông không nhìn tên nhóc Phó Minh Viễn kia…

Ông thở phào nhẹ nhõm, mở ra ngăn kéo cuối của bàn sách, bên trong có một khung ảnh gỗ.

Trêи kính phản chiếu lại, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh một người phụ nữ.

Ông thở dài lần nữa, cầm lấy khung ảnh, dùng vải sạch nhẹ nhàng lau…

Nguyễn Ngưng ôm túi đựng mèo, nhìn số tầng thang máy dần giảm.

Cô nhìn Phó Minh Viễn một cái, cắn môi, cúi đầu lấy điện thoại ra, đầu ngón tay nhẹ ấn trêи màn hình.

Rất nhanh đã ra khỏi thang máy, Phó Minh Viễn để Nguyễn Ngưng lên xe trước, sau đó bỏ túi đựng mèo và đồ dùng vào thùng xe. Mới vừa đóng cửa lại thì cảm thấy điện thoại hơi rung, anh duỗi tay vào túi quần, lấy ra nhìn.

Là một thông báo chuyển khoản, đến từ WeChat của Nguyễn Ngưng.

Sau đó là một dòng chữ.

Nguyễn Ngưng: Anh Minh Viễn, cảm ơn anh, nhưng em vẫn nên tự trả tiền.

Anh nhíu mày, lần đầu tiên thấy ba chữ “cảm ơn anh” này lại chói mắt như vậy.

Nguyễn Ngưng ngồi trong xe chờ anh, vừa gửi tin nhắn đi không lâu đã thấy điện thoại rung lên.

Cô vội vàng cúi đầu nhìn, lại phát hiện là một lời nhắc từ chối nhận.

Phó Minh Viễn từ chối chuyển khoản của cô.

Hơn nữa, không có thêm bất kỳ tin nhắn nào.

Nguyễn Ngưng cầm điện thoại, tâm trạng thấp thỏm.

Lúc này, cửa ghế điều khiển mở.

Phó Minh Viễn lên xe, vừa đóng cửa vừa tháo khẩu trang kính râm xuống.

Anh không nói một lời, vẻ mặt lộ ra vài phần lạnh lẽo.

Nguyễn Ngưng nuốt nước bọt, bỗng nhiên ý thức được, cô lại phạm một sai lầm.

Có lẽ, cô nên về rồi trả tiền lại cho anh.

Phó Minh Viễn nắm tay lái, mắt nhìn phía trước.

Anh hít một hơi thật sâu, không nhìn Nguyễn Ngưng, dùng sức dẫm chân ga, lái xe nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe.

Trong xe thực im lặng.

So sánh với không khí nhẹ nhàng khi tới, có vẻ hơi áp lực chút.

“meo —— meo ——”

Dường như cảm giác được, Kẹo bông gòn nhỏ kêu vài tiếng bất an.

Nguyễn Ngưng ôm chặt túi đựng mèo trong ngực, vươn ngón tay ra, sờ lông tơ mềm mại của nó qua lớp lưới mỏng.

Mèo con an tĩnh lại, dùng cái lưỡi hồng ɭϊếʍ láp đầu ngón tay cô.

Lưỡi thô ráp trượt trêи đầu ngón tay, có chút ngứa, làm Nguyễn Ngưng không nhịn được muốn cười.

Nhìn tên nhóc đáng yêu này, tâm trạng của cô cũng không còn căng thẳng nữa.

Cô ngẩng đầu nhìn Phó Minh Viễn, cẩn thận dè dặt gọi: “Anh Minh Viễn…”

Phó Minh Viễn không đáp lại, vẻ mặt lạnh nhạt.

Nguyễn Ngưng cắn môi, cô biết hẳn là anh đang giận cô.

Nhưng hiệp nghị rõ ràng là anh đề ra mà.

Tuy rằng bây giờ hai người là quan hệ vợ chồng, nhưng cũng càng giống người xa lạ quen thuộc, huống chi cũng có rất nhiều vợ chồng chân chính, sau khi kết hôn cũng aa(1).

(1) phần ai nấy trả.

Cô có thu nhập, có thể nuôi sống bản thân và kẹo bông gòn.

Cô còn muốn trả anh tiền thuê nhà cơ, Nguyễn Ngưng bẹp miệng.

Cô gọi rồi không nói lời nào, Phó Minh Viễn liếc cô một cái, nhàn nhạt mở miệng: “Chuyện gì?”

“Ách… em…”

Nguyễn Ngưng ậm ừ, tay nhỏ nắm dây túi đựng mèo.

Bỗng nhiên thoáng thấy một cửa hàng ven đường, mắt cô sáng lên, nói: “Em muốn hỏi, anh có đói không?”

Thấy cô nghẹn nửa ngày rồi nghẹn ra một câu như vậy, Phó Minh Viễn vừa tức vừa buồn cười.

Nhìn mắt cô sáng lấp lánh, anh thầm lắc đầu.

Thôi, anh đấu trí với một cô nhóc làm gì? Huống chi cô cũng không làm sai.

Anh thở dài, hỏi: “Muốn ăn gì?”

Nguyễn Ngưng chớp mắt, nghe ra ngữ khí hòa hoãn của anh, mỉm cười.

Cô chỉ vào phía sau xe nói:

“Bánh bao nhân nước của Đằng Long Các rất ngon, muốn đi thử không?”

Phó Minh Viễn cũng không chú trọng việc ăn uống, anh quay đầu xe, dẫn cô đến tiệm cơm Đằng Long Các.

Đang là giờ hành chính, vẫn chưa đến lúc tan tầm, người trong tiệm cơm không tính là nhiều.

Hai người vào ghế lô, giải quyết bữa trưa, lúc gần đi lại đóng gói thêm một phần, lúc này mới cùng về nhà.

Tới chung cư, Nguyễn Ngưng ôm túi đựng mèo xuống xe trước.

Cô đứng trong sân, nhìn Phó Minh Viễn lái xe vào gara.

Chờ anh dừng xe xong cô mới chạy đến giúp, cùng dọn đồ dùng của mèo trong thùng xe vào chung cư.

Đặt túi đựng mèo cạnh bàn trà, Nguyễn Ngưng nửa quỳ xuống, thật cẩn thận ôm kẹo bông gòn ra.

Tới hoàn cảnh lạ lẫm, mèo con có chút sợ hãi, nó rúc trong ngực cô, đôi mắt mở to, bất an ló đầu ra nhìn.

Bên kia, bỏ đồ dùng cho mèo xuống xong, Phó Minh Viễn phủi bụi trêи tay, lúc này mới mang cơm hộp vào phòng bếp.

Chỉ chốc lát anh lại đi ra, trêи tay cầm một túi đồ nhỏ.

Ánh mắt Nguyễn Ngưng không tự giác nhìn theo anh, thấy anh ngồi trêи sô pha đối diện cô.

Tay áo trắng tinh đã bị anh xắn tới khuỷu tay.

Chắc là thấy nóng, hai cúc phía trêи cũng mở, lộ ra xương quai xanh như ẩn như hiện.

Nắng chiều nhẹ nhàng chiếu lên người anh, dịu dàng pha thêm vài phần gợi cảm, tràn ngập hơi thở nam tính.

Giơ tay nhấc chân đều thu hút ánh mắt người khác một cách dễ dàng.

Người đàn ông này, sao lại có thể đẹp như vậy cơ chứ?

Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn, tay nhỏ vuốt ve đầu mèo con ngắt quãng, thầm cảm khái.

Anh bỗng nhiên giương mắt nhìn, vẫy tay với cô.

“Lại đây.”

Vẻ mặt nghiêm túc kia làm Nguyễn Ngưng khẽ run trong lòng.

Anh… anh không còn tức giận nữa đúng không?

Nguyễn Ngưng thấp thỏm, nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm mèo con đứng lên, vòng qua bàn trà chầm chậm lê đến.

Mới vừa tới gần, anh bỗng nhiên duỗi tay, nắm lấy cổ tay cô.

Nguyễn Ngưng run lên, muốn tránh ra theo bản năng.

Kết quả lúc lùi ra sau không cẩn thận đụng vào sô pha.

Bởi vì thân thể mất cân bằng, lúc nguy cấp, cái tay trống kia bám lấy vai Phó Minh Viễn.

“Bộp ——”

Sau một tiếng vang trầm, phòng khách an tĩnh lại.

Nguyễn Ngưng cử động cũng không dám.

Giờ phút này cô đang nằm trêи sô pha, bị Phó Minh Viễn đè lên.

Cô trừng lớn đôi mắt nhìn anh, hô hấp hơi loạn.

Thật ra anh cũng không thật sự đè trêи người cô.

Lúc bị cô kéo cùng ngã xuống, anh nhanh tay lẹ mắt mà chống được sô pha, vây cô giữa hai tay.

Hai người dựa rất gần, hơi thở của anh bao quanh, vây lấy cô, mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, nóng rực mà mê hoặc.

“Thình thịch ——”

Trái tim đập nhanh trong lồng ngực, như là bất cứ lúc nào cũng sẽ nhảy ra vậy.

Ánh mắt Phó Minh Viễn âm u, chậm rãi tới gần cô.



Tác giả có lời muốn nói: 【 màn kịch nhỏ 】

Nguyễn Ngưng: Anh Minh Viễn, chúng ta AA đi.

Phó Minh Viễn: Anh tức giận, không dỗ được đâu.

Nguyễn Ngưng: Dạ? Không phải mới vừa ký hiệp nghị sao? Sao anh Minh Viễn lại tức giận QAQ

Phó Minh Viễn:…