Mất Đi Ánh Sáng

Chương 72: Tại sao lại đau vậy

Trong căn phòng nhỏ , làn gió nhẹ thổi nhẹ vào bên trong mang đến không khí trong lành cho căn phòng , Hoắc Dạ Liên ngồi bên chiếc giường đang chăm chú thay khăn ướt cho An Nhi , vì được lau người và đắp khăn thì người của cô cũng đã dịu đi nhiều , khuôn mặt cũng trở nên hồng hào có sức sống hơn .

"Ưm... "

Đôi mắt của An Nhi khẽ rung nhẹ từ từ được hé mở , ánh mắt trong sáng nhưng vẫn còn chút gì đó nặng nề , con ngươi đảo nhẹ nhìn xung quanh căn phòng nhỏ dừng lại người đàn ông đang nhìn mình không rời mắt .

Khi này An Nhi không còn hoảng loạn như ban nãy , cô chỉ cười nhẹ có chút chua xót rồi nằm quay lưng lại phía anh như không muốn nhìn thấy mặt của Hoắc Dạ Liên . Tưởng chừng sẽ mạnh mẽ hơn nhưng vừa né tránh được anh thì nước mắt liền rơi không ngừng ướt cả một mảng lớn trêи gối , tiếng khóc thút thít nho nhỏ không dấu nổi của cô .

" Ưm hức...hức ..."

An Nhi co người lại giữ chặt tay lấy trước ngực muốn ngừng khóc nhưng không thể được . Hoắc Dạ Liên vẫn luôn nhìn hành động của cô từ khi cô tỉnh dậy , lúc này nhìn bóng lưng của An Nhi khẽ run lên cùng với tiếng khóc nhỏ của cô anh muốn tiến lại ôm lấy cô ngay bây giờ , tay anh vươn ra đến chỗ cô nhưng rồi lại thôi .

"An Nhiên... "

Giọng nói của anh trầm nhẹ nhàng gọi tên của cô nhưng An Nhi chỉ nằm yên đáp lại anh chỉ vài ba tiếng khóc nhỏ , Hoắc Dạ Liên tay nắm chặt thành quyền cố giữ mình bình tĩnh , ánh mắt anh nhìn cô muốn nói xin lỗi nhưng không thể .

"An Nhiên... "



Hoắc Dạ Liên vẫn kiên nhẫn gọi tên cô , đây là lần đầu tiên anh hạ mình trước cô như vậy nhưng đáp lại anh vẫn là vài ba tiếng khóc nấc , tay anh càng siết chặt trong lòng vô cùng khó chịu .

Anh định gọi tiếp cô một lần nữa nhưng tiếng nói nhỏ của An Nhi mệt mỏi cất lên .

"Hoắc Dạ Liên... anh định tìm cách gì để hành hạ tôi nữa vậy "

An Nhi vẫn nằm yên một chỗ chỉ mệt mỏi mà nói , câu nói của cô vừa buông thả vừa mệt mỏi . Câu nói của An Nhi như có một cái gì đó đánh thẳng vào lòng kiên nhẫn của anh khiến cho hành động của anh không thể kiềm chế được . Bình nước trêи bàn bị anh hất mạnh xuống đất tiếng vỡ chói tai vang lớn khiến cho An Nhi đang nằm giật mình sợ hãi , miệng cô cắn chặt môi không dám nói gì nữa .

Hoắc Dạ Liên khí tức hừng hực nhìn An Nhi , anh tiến đến áp sát người cô nhìn cô với ánh mắt có phần đâu khổ , tay anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô đối diện với anh khiến cô hoảng sợ , khuôn mặt có chút đau đớn ánh mắt yếu dần khiến cho Hoắc Dạ Liên sực người bình tĩnh , tay anh run nhẹ thả cô ra rồi quay đi rời khỏi phòng của cô .

An Nhi lúc này mới nhìn bóng lưng của Hoắc Dạ Liên rời khỏi có chút gì đó gọi là đau , cô nhớ rõ ánh mắt của anh khi nãy nó làm cho cô đau khổ vô cùng , tại sao Hoắc Dạ Liên anh lại nhìn cô với ánh mắt đau khổ như vậy , miệng cô chỉ lẩm bẩm nhỏ tiếng cho mình mình nghe .

"tại sao.. tại sao lại đau như vậy "

Hoắc Dạ Liên khi rời khỏi anh sợ rằng An Nhi sẽ bị thương thì liền dặn Hy Ân vào dọn dẹp mảnh vỡ khi nãy , Một mình anh đi vào trong phòng làm việc , lúc này mọi cơn tức giận được kìm nén khi nãy liền phát tiết mạnh mẽ , tất cả đồ đạc đều bị anh đập phá , một mình ngồi trêи chiếc ghế anh lại thuận tay lấy một điếu thuốc ra châm lửa , khói thuốc lan ra khắp phòng nồng nặc đến khó chịu , ánh mắt vô hồn cùng nụ cười lạnh hiện lên .

" Hoắc Dạ Liên bản thân mày bị sao vậy hả "