Mất Đi Ánh Sáng

Chương 67: Không buông

Hoắc Dạ Liên từ từ đưa ngón tay nhẹ nhàng ra vào làm cho cả người An Nhi rùng mình khó chịu , cảm giác hiện tại của An Nhi đau rát vô cùng , lần đầu bản thân mình bị chơi đùa như vậy , Hoắc Dạ Liên nghe tiếng ren rỉ của An nhi bị cô kìm nén lại thì cảm thấy khó chịu vô cùng , anh muốn người phụ nữ này chỉ mình anh được làm cô rêи rỉ dưới thân mình anh , dáng vẻ khiêu gợi này chỉ mình anh thấy , càng nghĩ bản thân anh càng điên cuồng xâm chiếm cô .

" Ưm Hoắc Dạ Liên... bỏ ra...làm ơn "

An Nhi càng ngày càng khó chịu cầu xin anh nhưng hành động của Hoắc Dạ Liên càng ngày càng nhanh hơn , cơ thể của anh hiện tại cũng chẳng còn thứ gì , anh nhìn dáng vẻ uốn éo của cô nóng rực người cười lạnh .

"Cũng không phải lần đầu nên hãy thành thật chút đi "

Anh nói xong thì nhanh chóng rút ngón tay ra khỏi cơ thể của cô thay vào đó là cậu nhỏ của anh , Hoắc Dạ Liên hít một hơi dài rồi thúc mạnh vào trong cơ thể của An Nhi .

Khuôn mặt của An Nhi cứng đờ lại , cảm giác này đến bất chợt không báo trước , cảm giác này như bị xé toạc cơ thể ra trăm mảnh, vô cùng đau đớn , cơn đau cũng lan dần khắp cơ thể khiến cho cô không chịu được mà kêu lên đau đớn .

"Ah...ưm đau , hức hức đau "

Hoắc Dạ Liên hiện giờ trêи mặt hiện ra vẻ bất ngờ , anh có thể cảm nhận được bản thân mình vừa mới xé rách bức tường mỏng trong cơ thể của cô , cảm giác này không thể sai được , người phụ nữ dưới thân anh vẫn đang còn là...

Hoắc Dạ Liên vô thức buông tay đang giữ cô ra đưa ánh mắt xuống nhìn khuôn mặt đau đớn của An Nhi , cô dùng tay che đi khuôn mặt ướt đẫm đau đớn của mình mà nức nở thút thít .

"Hức... đau... hức hức "

An Nhi hai tay giữ chặt khuôn mặt dụi đi dụi lại, cô không muốn khóc thế này nhưng không thể kìm chế được những giọt nước mắt đó nhưng thật sự cảm giác đau đớn này không thể nhịn được , thật sự rất đau .

Hoắc Dạ Liên nhìn An Nhi khóc nức nở vì đau đớn trong lòng cảm thấy khó chịu , cảm giác này rất là khó chịu , tại sao anh lại đau như vậy chứ .

Khuôn mặt anh nheo lại nhìn dịch đỏ chảy ra thấm lên chiếc ga trắng , điều này đã cho thấy lần đầu của cô đã bị anh mạnh bạo cướp lấy .Trong đầu bay giờ nhiều câu hỏi xuất hiện , anh muốn hỏi cô ngay lúc nay .



"Ưm... đau hức hức "

"Hức... "

Thanh âm đau đớn vang lên bên tai của Hoắc Dạ Liên làm anh không dám cử động mạnh trong cô , giọng nói có chút dịu dàng đưa tay lên nắm chặt tay của cô như đang an ủi .

"sẽ hết đau thôi... "

Hoắc Dạ Liên chân thành nhìn An Nhi đang liên tục lắc đầu khó chịu , miệng vẫn không ngừng kêu lên .

" Ah , đau lắm ...rút ra , đau... "

Hoắc Dạ Liên khẽ vuốt nhẹ bên má lấm tấm mồ hôi của cô , nhìn cô khó chịu anh cũng sôi sục trong lòng , anh thật sự đã bị người phụ nữ này làm cho mền mại đi rồi .

"An nhiên... "

Anh muốn nói thêm nhưng rồi ngưng lại một hồi , đợi khi cơn đau của cô vơi đi anh nhẹ nhàng rút ra đưa vào theo nhịp , nơi đó của cô siết chặt lấy anh khiến cho anh càng lúc càng mạnh bạo hơn mà ra vào , An Nhi vì kɧօáϊ cảm đột nhiên ập tới thì chỉ biết cắn môi kìm nén đến mức rỉ máu .

" Ưm ah ..."

Hoắc Dạ Liên như thương xót cô mà đặt lên môi cô nụ hôn sâu , anh đưa lưỡi vào bên trong tránh cô tự làm đau mình , tiếng thở dốc cùng tiếng giao hoan khiến người nghe đỏ mặt .

Trong lòng Hoắc Dạ Liên xuất hiện lên một suy nghĩ .