Mất Đi Ánh Sáng

Chương 61: Tức giận

Câu nói này của Hoắc Dạ Liên như chiếc dao găm vào tìm cô, anh ta có đánh đập, hành hạ gì cô cũng được nhưng không thể xúc phạm đến lòng kiêu hãnh của cô, đó là thứ còn sót lại khi đối diện với anh, tại sao anh có thể nói cô như vậy

An Nhi siết chặt tay lại khó chịu, anh ta nói vậy là đang xúc phạm đến cô và Cảnh Hiên nữa, tại sao những lời nói đó lại nói cô chứ ,thân thể cô khẽ run ánh mắt tức giận vẫn đăm chiêu nhìn Hoắc Dạ Liên, cô ghét anh, cô hận anh vì sao lại làm vậy với cô, tại sao trong thời khắc này cô không thể nhớ lại mọi chuyện được chứ rằng cô đã đắc tội gì với anh

Hoắc Dạ Liên thật sự rất khó chịu khi cô nhìn anh như vậy, anh không muốn cô nhìn anh bằng ánh mắt căm giận đó, tay anh nhanh chóng túm chặt lấy chiếc cằm nhỏ của cô siết chặt lại, lời nói của anh nặng nề khó chịu

"Tôi nói là đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, nghe không "

An Nhi vẫn không thu lại cái nhìn tức giận đó, cô bị anh giữ chặt không thể nào rời ra được, Hoắc Dạ Liên tay càng ngày càng không kiểm soát được mà siết chặt hơn, đôi mắt của An Nhi lại tự động nhỏ ra những giọt nước mắt nóng hổi, đây là triệu chứng còn lại sau khi điều trị mắt ,chỉ cần hơi xúc động bản thân cô lại không ngừng rơi nước mắt, những giọt nước mắt nóng hổi rơi vào tay Hoắc Dạ Liên khiến anh sững người lại, anh nhìn khuôn mặt đau đớn của cô thì tự động tay buông ra, anh không thể khống chế được cơn giận của mình ,khi nào cũng vậy ,khi anh đối mặt với An Nhi lại luôn mất kiểm soát bản thân

Hoắc Dạ Liên bực bội khó chịu trong lòng quay người rời khỏi để lại An Nhi đang nín chặt cảm xúc không để nó dâng trào nhưng rồi cũng chỉ vô ích, anh vừa rời đi thì toàn thân cô lập tức run sợ mềm nhũn ra, cả người cô hoàn toàn mất Đi sức lực chỉ biết tựa người vào một góc

An Nhi như muốn ngừng đập trước khuôn mặt giận dữ của anh, khi nãy cô rất sợ bản thân không thể chống đỡ được nổi, Hơi thở cô trở nên dồn dập khó tiết chế lại được



Bên khác Hoắc Dạ Liên khuôn mặt tối sầm lại khó chịu, anh đi tới đâu dường như nơi đó còn lưu lại không khí lạnh lẽo ngột ngạt ,đám thuộc hạ bên dưới cũng không dám nhìn mặt của anh, họ chỉ có thể đứng yên một chỗ chờ nhiệm vụ

Hoắc Dạ Liên khi lên xe chuẩn bị rời Đi anh chỉ lạnh nhạt nói vài ba câu rồi đưa mắt lên nhìn cánh cửa sổ phòng An nhi

"canh chừng cô ta cẩn thận "

Nói xong bản thân anh cũng nhanh chóng rời khỏi, An Nhi trong phòng nhìn ra khung cửa sổ thấy xe của anh rời đi thì mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ khi anh rời đi cô mới cảm thấy mình không bị không quá đè nặng bản thân

Hiện tại An Nhi cô phải sống thế nào trong căn nhà này, luôn phải sợ hãi trước anh như thế này mãi sau, An Nhi nhìn ra thế giới ngoài kia tươi mát và tự do, cô muốn được những điều đó

Hoắc Dạ Liên bên khác khi anh đến Công Ty sắc mặt vốn dĩ đã lạnh lùng thì hiện tại rất khó nhìn, mọi người xung quanh thấy anh cũng không dám nói quá lớn ,thậm chí là không có một tiếng động, đến khi anh vào thang máy thì bọn họ mới thi nhau bàn bạc ,nhìn sắc mặt hiện tại của anh hiện giờ thì chắc buổi họp cổ đông hôm nay sẽ có nhiều người sợ hãi