Mắt Bồ Đề

Chương 50: 50 Tour Triển Lãm


Edit + Beta: Cam Cam Một Màu Xanh
...........
Đây là lần đầu tiên Triệu Hà Viễn nhìn thấy Rừng Đắc Nhãn.

Nghệ thuật tích lũy ngàn năm dùng một sức mạnh áp chế tuyệt đối gây rúng động tâm hồn người xem; độ dày của lịch sử đã cho nó vẻ đẹp vượt qua thời gian và không gian.
Im ắng đi sâu vào lòng người.
Mấy vị chuyên gia vây quanh lồng thủy tinh cẩn thận quan sát, châu đầu ghé tai với nhau, cùng dùng một thái độ cả quyết về bức bích họa.
Phóng viên truyền thông giơ máy ảnh, trong chốc lát đã có từng luồng sáng trắng chói mắt lóe lên hệt sấm sét.
Nữ MC nắm bắt thời cơ tốt đẹp, cực lực thể hiện năng lực làm chủ hiện trường và phong thái dẫn chương trình của mình, cô ta vừa đưa micro cho Tiêu Khản, vừa nhiệt tình đặt câu hỏi: “Cô Tiêu, cô có thể cho chúng tôi biết bức bích họa được tìm thấy như thế nào không? Tôi tin rằng tất cả mọi người đều tò mò về vấn đề này.”
Lời này không sai.
Khán giả dưới sân khấu không thể sánh bằng chuyên gia với phép hỏa nhãn kim tinh.

Đối với bọn họ mà nói, bức bích họa có thật hay chăng cùng lắm chỉ là một kết luận, thứ bọn họ thật sự hứng thú chính là câu chuyện mình chưa từng trải qua.
Tiêu Khản không lập tức nhận micro, thay vào đó kéo ống quần chân trái lên trên sân khấu.
Làn da người phương Nam từ trước đến nay trắng ngần và cô cũng hệt thế với bắp chân thẳng tắp cân xứng.

Cho nên khi ống quần được vén lên, tất cả mọi người đều không rõ nguyên nhân.
Đột nhiên.
Một vết sẹo tròn đỏ tía xuất hiện ở giữa bắp chân.
Không giống như những vết thương khác, vết sẹo không chỉ nhăn nheo thành một nhúm mà còn lõm sâu vào bên trong, như thể bị khoét một miếng thịt.
Một cái chân đẹp đến vầy lại có một vết sẹo xấu xí.
Không ai không khiếp sợ, không người không tiếc nuối.
“Đây là...”
Nữ MC nghẹn lời, lời thoại được dự đoán từ đầu đều bị loại bỏ, cái gì mà “thật đặc sắc”, “thật làm cho người ta hâm mộ” đều tan thành mây khói giờ phút này.
Mặc dù cô ta là một người dẫn chương trình, song Tiêu Khản đã kéo cô ta vào một điểm mù trong chính chuyên ngành của mình.
Bởi vì buổi họp báo này vốn được Tiêu Khản dành để quảng cáo cho mình.
(P1)
Đón lấy ánh mắt kinh dị của mọi người, Tiêu Khản từ tốn cầm micro, rộng lượng cho hay: “Đây là vết thương do súng bắn.

Tôi trúng vào tháng trước ở Thành cổ Lâu Lan vì gặp bọn trộm mộ.”
Một câu nói hời hợt lại là một trải nghiệm khêu ra niềm mơ mộng vô tận của người ta.
Phóng viên ngay lập tức đặt câu hỏi: “Cô Tiêu Khản, bích họa được tìm thấy tại Thành cổ Lâu Lan đúng không?”
Cô xả ống quần xuống, lắc đầu thừa nước đục thả câu: “Không đơn giản như vậy, câu chuyện về bức bích họa rất dài dòng mà câu chuyện về việc tìm thấy nó còn dài hơn…”

Trúng một phát súng mà còn chưa đủ? Còn nói không đơn giản như vậy?!
Các phóng viên ngày càng sốt ruột.
“Tôi có thể hẹn thời gian làm một cuộc phỏng vấn độc quyền với cô được không?”
“Tôi cũng muốn hẹn!”
“Tối nay? Hay sáng mai?”
...
Lâm Tầm Bạch đứng ở phía dưới bục chủ tịch nhìn Tiêu Khản được chú ý trên sân khấu.

Cô không trang điểm cầu kỳ, không vận quần váy âu phục bó sát người, vậy mà vẫn quyến rũ hơn hẳn cô MC bên cạnh.
Kinh nghiệm làm cho đôi mắt của cô cơ trí sáng ngời, anh dũng làm cho dáng người của cô nổi bật.
Không ai phóng khoáng hơn cô, không ai ung dung hơn cô.
Một người phụ nữ có một câu chuyện thường có sức quyến rũ tự nhiên.
Nữ MC gian nan tìm lại chỗ đứng của mình: “Tôi, tôi biết nhất định quá trình rất đặc sắc, nhưng xin cô hãy nói ngắn gọn đôi lời đi, ví dụ như cuối cùng phát hiện ra bức bích họa ở đâu?”
Tiêu Khản nể mặt: “Là tìm được ở Nhược Khương.”
“Bức bích họa bị mất của Đôn Hoàng sao lại ở Nhược Khương? Chẳng lẽ tội phạm chạy trốn tới Nhược Khương?” Nữ MC vội vàng hỏi dồn.
“Tên tội phạm bị cảnh sát nhắm đến là nhân viên kiểm lâm hang Mạc Cao.

Sau khi trộm tranh, hắn không trốn tới Nhược Khương, thay vào đó đã giấu đi một tin tức quan trọng.”
“Thông tin gì?”
Lời này không thuộc về nữ MC, mà là Triệu Hà Viễn trên bục.
Tiêu Khản ghé mắt nhìn ông ta: “Tên tội phạm không khai báo mình được thuê để đánh cắp bức tranh cho nên cảnh sát không biết người mua tồn tại.

Tôi tìm được người trung gian dắt nối năm đó ở Nhược Khương nên mới tìm được bích họa.”
(P2)
“Còn có nhân vật này?” Ngữ điệu Triệu Hà Viễn kéo lên cao, bộ dáng thật hứng thú.
Tiêu Khản chuyển hướng nhìn về Trần Khác dưới sân khấu.

Không để ý lửa giận của gã, cô nói đầy thành khẩn: “Thật ra lần này may mà có anh Trần nên tôi mới thuận lợi tìm được bích họa.

Nếu không có anh ta, tôi không có khả năng tìm được Xuân Sinh.”
Hai chữ cuối cùng được cô cố tình nhấn mạnh.
Triệu Hà Viễn ngẩn ra.
Trần Hải khẽ giật mình.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Trần Khác với vẻ mặt ngoài ý muốn.

Tiêu Khản nhắc tới rồi thôi, trả lại micro: “Không phải buổi họp báo này có hai nội dung sao? Hay là để Tổng giám đốc Triệu nói về kế hoạch mới của Tập đoàn Hà Viễn đi.”
Nữ MC hoàn toàn bị cô dắt mũi, ngoan ngoãn chuyển micro sang bên kia.
Triệu Hà Viễn hoàn hồn, bình tĩnh tiếp nhận micro.
“Trong những năm qua, Tập đoàn Hà Viễn đã cống hiến hết mình cho hoạt động từ thiện văn vật.

Dù có là tìm về quốc bảo hay quyên góp xây dựng bảo tàng, tôi luôn tuân thủ một triết lý – văn vật cần được bảo vệ, văn hóa cần giao lưu.

Việc đánh giá vẻ đẹp của nghệ thuật phải vượt qua sự khác biệt giữa khu vực và nền văn hóa, thúc đẩy sự hội nhập của các nền văn minh và đẩy nhanh va chạm tư tưởng.”
“Tại đây, tôi trịnh trọng tuyên bố, Tập đoàn Hà Viễn sẽ sơm hợp tác với Thành Phố Đồ Cổ Bảo Trân và một số bảo tàng nổi tiếng để tổ chức một tour triển lãm đẳng cấp thế giới.

Đây là một dự án dài hạn, theo chu kỳ hàng năm, vận chuyển các bộ sưu tập xuất sắc trong nước ra nước ngoài triển lãm.

Trong khi quảng bá văn hóa Trung Quốc, toàn bộ lợi nhuận thu được từ triển lãm sẽ được sử dụng để mua các hiện vật bị thất lạc ở nước ngoài!”
“Dự kiến giai đoạn triển lãm đầu tiên sẽ chính thức khởi động vào tháng tới tại Khogos, mang tới cho tất cả mọi người một bữa tiệc thị giác chưa từng có.

Sau đó các hiện vật được trưng bày sẽ được vận chuyển đến Nga, Ba Lan, Đức, Pháp, Tây Ban Nha...!‘Rừng Đắc Nhãn’ là một trong những tác phẩm được trưng bày đầu tiên của cuộc triển lãm nghệ thuật “Đối Thoại Đông Tây”, đồng thời cũng là tác phẩm then chốt trân quý nhất.

Chờ khi triển lãm kết thúc, bức bích họa sẽ được trả lại cho hang Mạc Cao, để cuối cùng vật về chốn cũ!”
Những tràng vỗ tay như thủy triều tràn ngập cả sảnh chính trong nháy mắt, Tiêu Khản lơ đãng cau mày, nhìn về phía Lâm Tầm Bạch dưới sân khấu.
(P3)
Ánh mắt hai người giao nhau, ý nghĩ hệt nhau.
Tour triển lãm thế giới?
Đây là nguyên nhân Triệu Hà Viễn lựa chọn Khogos sao? Một cảng thương mại biên giới mới mở với chuyến tàu đặc biệt Trung-Âu không phải là lựa chọn tốt để xây dựng bảo tàng, nhưng nó là điểm khởi đầu tốt để tổ chức một cuộc triển lãm.
Ngay sau khi tin tức nặng ký vừa xuất hiện, sự chú ý của các phóng viên ngay lập tức chuyển hướng.
“Tổng giám đốc Triệu, nghe nói số tiền ngài treo thưởng tìm được bức tranh lên tới 1 triệu.

Vậy khi ngài trả lại bích họa thì có tính phí tổn không?”
“Trước giờ Tập đoàn Hà Viễn tặng văn vật không lấy một xu nào.

Các đơn vị văn hóa và bảo tàng liên quan cũng sẽ ủng hộ cho tour triển lãm.

Suy cho cùng, việc tìm lại một bức bích họa đã thất lạc 25 năm không phải là điều dễ dàng.”

Giọng điệu Triệu Hà Viễn bình thản, thái độ trong từng dòng chữ rõ ràng tột cùng: Trước hết sẽ cho Rừng Đắc Nhãn tham gia tour triển lãm, sau đó mới quyên góp.
“Vậy khi nào vận chuyển Rừng Đắc Nhãn?” Phóng viên lại hỏi.
“Tháng này bức bích họa sẽ được trưng bày miễn phí tại Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ, tháng sau lại đến Khogos.”
Từng câu hỏi lần lượt ném qua, không khí hội trường lại một lần nữa đẩy lên cao trào.
Chỉ có một người lạc nhịp với bầu không khí náo nhiệt.
Gã sa sầm nét mặt, đờ đẫn đứng dậy, thẳng thừng rời khỏi ghế khách quý, không quay đầu lại cứ thế đi về phía sau.
Tiêu Khản liếc mắt đã thấy được bóng lưng Trần Khác bèn vội vàng từ bục chủ tịch đuổi theo.
“Anh Trần!” Cô gọi với gã lại.
Trần Khác không dừng bước.

Rõ rành Tiêu Khản không đuổi kịp, vẫn do Lâm Tầm Bạch chạy tới từ phía sau và kéo gã lại ngay cửa lớn: “Bà chủ Tiêu gọi anh, anh không nghe thấy sao?”
Trần Khác lạnh lùng xoay người lại: “Tránh ra!”
Gã hất tay áo, cổ tay vẫn bị Lâm Tầm Bạch nắm chặt không buông.
(P4)
Tiêu Khản tới chậm hơn: “Anh Trần, tôi muốn cảm ơn anh một lần nữa, cám ơn anh đã giúp đỡ tôi.”
“Cảm ơn?!”
Trần Khác chợt dùng sức, né khỏi Lâm Tầm Bạch: “Vậy tôi cần cảm ơn cô về gì đây? Cảm ơn cô đã bội bạc hay là cảm ơn cô không giữ lời?”
Tiêu Khản chẳng hề áy náy gì về chuyện này.
“Tôi và Tổng giám đốc Triệu đã ký hợp đồng, ông ta bỏ tiền còn tôi bỏ sức.

Bây giờ tôi tìm được bức tranh, đưa bức tranh cho ông ta, tôi vi phạm hợp đồng ở đâu, thất hứa chỗ nào?”
Trần Khác rống giận: “Thứ tôi đang nói là biên lai! Cô đã đồng ý với tôi khi tìm được bích họa sẽ không cho Triệu Hà Viễn trước!”
Nếu không phải thấy cô bị thương ở Lâu Lan, nếu không phải gã hết cách…
Gã cho rằng sự cứng nhắc và kiên trì của cô sẽ cho bích họa một kết thúc tốt đẹp!
“Đồng ý anh thì làm saio Không cho Tổng giám đốc Triệu, chẳng lẽ mong đợi anh hảo tâm quyên góp hào phóng?” Lâm Tầm Bạch châm chọc, “Anh chính là con cháu nhà Warner!”
“Đúng, tôi là con cháu nhà Warner, còn anh thì sao? Anh là một cảnh sát, những gì anh gọi là chức trách, là sứ mệnh, đi đâu hết rồi?” Trần Khác hung hăng hỏi ngược lại.
Lâm Tầm Bạch nhún vai: “Tôi tìm được bích họa là giao nộp cho nhà nước.

Chẳng qua Tổng giám đốc Triệu để bức bích họa tham gia tour triển lãm một lần.

Huống chi mục đích kiếm tiền từ đợt tour triển lãm vì để mua văn vật.

Cái chuyện mà cả chuyên gia còn khen ngợi thì anh có gì bất mãn?”
Tiêu Khản cười bổ sung: “Không phải ông ngoại anh lớn tuổi nên mấy năm rồi không tới Trung Quốc à? Bích họa nằm trong tour triển lãm, khéo sao để ông ấy có thể nhìn một chút, giải tỏa nỗi nhớ mong.”
“Tiêu Khản!”
Trần Khác tức giận không kiềm chế nổi, đưa một tay túm lấy vạt áo cô: “Cô đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Lâm Tầm Bạch nhào tới, giật tay Trần Khác ra.

Sức anh lớn, thế là thuận thế đẩy Trần Khác sang một bên.

“Hai người ngu ngốc!” Trần Khác không lựa lời, “Ngu tới mức hết thuốc chữa! Hai người không sợ lời nguyền của Rừng Đắc Nhãn? Hai người sẽ phải trả giá đắt cho sự dốt nát của mình!”
(P5)
Tiêu Khản loạng choạng mấy bước, vịn tường giữ vững cơ thể.
Cô ngước mắt lên, đôi mắt nâu lộ ra ánh sáng lạnh lẽo ác liệt.
“Tour triển lãm do Tập đoàn Hà Viễn và Thành Phố Đồ Cổ Bảo Trân hợp tác tổ chức.

Bối cảnh của Bảo tàng Nghệ thuật Con Đường Tơ này đã được tôi điều tra, giám đốc tên Giả Siêu, là giám đốc tiêu thụ trước kia của Thành Phố Đồ Cổ.

Anh xem, từng chuyện từng chuyện thế này có cái nào không chứng minh rõ Tổng giám đốc Trần và Tổng giám đốc Triệu không chỉ hợp tác về chuyện bảo tàng mà còn tham dự vào chuyện của bích họa?”
“Trái lại anh đúng là người thông minh và thú vị, dưới tình huống như vậy còn yêu cầu tôi không thể giao bích họa cho Triệu Hà Viễn.

Lý do của anh là gì?”
Biểu hiện mới vừa rồi của Trần Hải và Triệu Hà Viễn đều nói cho cô đáp án, bọn họ hoàn toàn không biết món đồ trong tay Trần Khác.

Nói cách khác, Trần Hải và Triệu Hà Viễn đi cùng một đường, nhưng Trần Khác lại không chung đường với bọn họ.
Mà gã hết lần này tới lần khác lại là con trai của Trần Hải.
Khi một chuyện đủ hoang đường lại thiếu logic, Tiêu Khản có khuynh hướng nghiên về suy nghĩ có điều giấu giếm.
Rốt cuộc Trần Khác đang giấu cái gì.
Tiêu Khản muốn biết đáp án khôn cùng nhưng gã không hé môi nửa lời.
“Cô cảm thấy tôi sẽ để người vừa lừa mình lừa lần thứ hai sao?”
“Nếu tôi không lừa anh?” Tiêu Khản thốt lên.
Trần Khác khẽ cười xùy: “Vậy cô lấy bức bích họa về, nếu như không làm được...”
Gã nghiến răng gằn từng chữ…
“Tôi, sẽ, tự, mình, lấy.”
Tiêu Khản ngạc nhiên.
Trần Khác đã phủi tay áo rời đi.
Một loạt tiếng bước chân xa lạ truyền tới từ phía sau, Tiêu Khản cảnh giác quay đầu lại.
Đó là thư ký Lưu.
Cô điều chỉnh thái độ, mỉm cười: “Có việc gì à?”
Thư ký Lưu nói: “Tổng giám đốc Triệu nói đêm nay sau khi đợt triển lãm kết thúc sẽ tổ chức tiệc mừng, xin cô hãy đến đúng giờ.”
“Được, tôi chắc chắn sẽ đi.” Cô vui vẻ đồng ý.
Thư ký Lưu đứng ì không nhúc nhích, bổ sung thêm một câu: “Tổng giám đốc Triệu không chỉ mời cô mà còn mời người cộng tác của cô cùng tham gia.”
“Cộng tác?”
“Chính là cô thợ phục chế ngày đó không vào phòng họp.”
--------------------
HẾT CHƯƠNG
------oOo------