Hết giờ học, Chu Tình đến đón Lý Viện Viện. Suốt quãng đường, cô liên tục nhìn ra sau, cuối cùng không nhịn được lôi kéo Lý Viện Viện nói thầm:
“Người này cứ đi theo chúng ta chi vậy? Ở bệnh viện trường cậu làm gì người ta rồi?”
Lý Viện Viện quay đầu nhìn Yến Tư Thành một cái, thấy ánh mắt của hắn không ngừng liếc qua người bên cạnh cô. Hiện tại, tuy hắn không đeo kiếm nhưng tay vẫn luôn đặt bên eo theo thói quen cũ, hệt như ngày trước hắn bước theo sau cô, cùng cô ra chợ dạo phố.
Lý Viện Viện xoay lại, “Rất bình thường.” Cô vỗ vỗ tay Chu Tình ra vẻ an ủi, “Không cần hoảng hốt.”
Chu Tình ngẩn người:
“Học nói chuyện như người cổ đại cái gì chứ, mình nghe xong mà nổi hết cả da gà lên rồi này. Bây giờ rốt cuộc cậu thấy không khỏe chỗ nào?”
Lý Viện Viện không trả lời, cùng Chu Tình bước vào một tòa nhà ngay phía trước, vừa định chuyển hướng về phía cầu thang thì chợt nghe bác gái ở sau lưng hô lên một tiếng:
“Này, cậu học trò kia, không được vào phòng ngủ của nữ sinh!”
Tiếng gọi này làm cả ba người ngẩn ra.
Lý Viện Viện quay đầu, thấy Yến Tư Thành bị một người phụ nữ trung niên chặn lại ngoài cửa lớn. Chu Tình dùng ánh mắt gần như khó mà tin nổi trừng hắn:
“Hắn bị thần kinh à? Còn muốn về ký túc xá với chúng ta?”
Bác gái đó không ngớt lời xua đuổi Yến Tư Thành, mà Yến Tư Thành không một chút để ý người phụ nữ trước mặt, vẫn nhìn Lý Viện Viện như bình thường. Lý Viện Viện hiểu ánh mắt của hắn, ý hắn đang nói: nếu cần thiết, thuộc hạ sẽ hạ gục bà ta ngay bây giờ.
Lý Viện Viện lắc lắc đầu, lập tức hỏi Chu Tình:
“Tối nay, mình phải ở…..à, trong ký túc xá? Mọi người đều ở ký túc xá?”
Chu Tình ngơ ngác, thu hồi tầm mắt đang đánh giá Yến Tư Thành, trố mắt nhìn Lý Viện Viện:
“Bằng không thì ở đâu?”
Lý Viện Viện gật đầu, nói với Yến Tư Thành:
“Đêm nay ta ở nơi này. Ngươi cũng ở ký túc xá của ngươi đi.”
Ánh mắt Yến Tư Thành khẽ động, mấp máy miệng giống như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quay về phía cửa, cực kỳ cung kính lui ra khỏi ký túc xá nữ. Chu Tình dụi dụi mắt, có chút trông chờ nhìn Lý Viện Viện:
“Ha, hai người đang diễn kịch phải không? Cậu ta sao nghe lời cậu quá vậy? Các cậu quen biết nhau bao lâu rồi?”
“Quen từ rất lâu.”
Chu Tình nhìn một cách kì quái, Lý Viện Viện lại nói ngay:
“Có cảm giác vừa gặp đã quen…Bề ngoài của cậu ấy giống với một người anh họ xa.”
Thật ra nếu bắt đầu liệt kê một cách tỉ mỉ, đúng ra Yến Tư Thành vẫn được tính là bà con xa của Lý Viện Viện, chẳng qua vì cách quá xa, hầu như đã có thể bỏ qua không tính. Giữa bọn họ, công chúa và trưởng thị vệ, quan hệ chủ tớ mới là mối liên kết quan trọng nhất.
Nếu như không có sự liên hệ cấp bậc này, sợ rằng cả đời hắn đều không gặp được công chúa.
Yến Tư Thành lẳng lặng đứng bên ngoài ký túc xá nữ. Trước kia, Lý Viện Viện vào cung thì hắn cũng canh giữ bên ngoài như thế, chờ cô trở về, che chở cô bình an… (Tiểu Lam: Tại sao ta thấy cảnh này vừa ngọt vừa đau lòng quá vậy?*lệ rơi*)
Lý Viện Viện lên lầu rồi mới sực nhớ, Yến Tư Thành không có người dẫn đường, làm sao hắn có thể tìm được ký túc xá của hắn đây. Cô đứng trên ban công nhìn một chút, quả nhiên phát hiện Yến Tư Thành còn đứng dưới lầu. Cô vừa định đi xuống thì một nữ sinh khác vừa trở về mở cửa phòng ngủ.
Lý Viện Viện mỉm cười nhẹ nhàng:
“Tĩnh Ninh, xin chào.”
Trương Tĩnh Ninh ngẩn người: “Hả, chào.” Cô tháo cặp, cầm lấy nước trên bàn uống một hớp, cười hỏi:
“Không…” Lý Viện Viện ghi nhớ trong lòng, nói chuyện với những người này thì không cần khách sáo mới đúng.
Chu Tình ở một bên nói xen vào:
“Ôi, mình đã nói với cậu là bỏ cái kịch nói gì gì đó đi rồi mà, cậu cứ như vậy đi thích cái tên Trương Nam kia sao?”
“Ai?” Lý Viện Viện ngây người.
Trương Nam là ai? Trong đầu…không có thông tin này…
Trương Tĩnh Ninh tiếp tục câu chuyện:
“Đúng đó, hắn bắt nạt cậu như vậy, cậu cũng đừng đi diễn nữa. Nói cho mình biết tối nay mấy cậu tập luyện ở chỗ nào, để hai chị đây đi dạy dỗ hắn một trận!”
Cô…đâu có biết tập luyện ở nơi nào…
“Thôi đi, Lâm Hiểu Mộng cũng ở đó đấy. Cậu mà tới là xác định sẽ làm ầm lên với cô ta trước tiên cho xem.”
Lâm Hiểu Mộng là ai?
“Hừ, cái con bích-trì kia, sớm muộn rồi cũng có ngày mình phải cắt lưỡi nó.”
Bích-trì là cái gì vậy?!
(Tiểu Lam: Vâng! Nguyên văn đấy! Có ai liên tưởng bích-trì tới cái gì không? *đập bàn* Từ lóng trên mạng á, phiên âm tiếng Trung của bitch ấy! *cười té ghế*)
Lý Viện Viện cảm thấy trán mình đổ đầy mồ hôi, quả thật còn dữ dội hơn nhiều so với thời điểm bị phụ hoàng giáo huấn. Nghe hai nữ sinh đang líu ra líu ríu tán gẫu càng lúc càng nhiều tới mức khiến người khác không còn hiểu nổi lời lẽ và nhân vật đang được đề cập, Lý Viện Viện nhẹ nhàng đứng lên, mở cửa, yên lặng chạy ra ngoài.
Đi xuống tầng dưới, cô vội vội vàng vàng bước về phía Yến Tư Thành.
Trông thấy dáng vẻ vội vã của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành đến đón mà lòng chợt căng thẳng, lại nghe Lý Viện Viện nói:
“Nơi này không thích hợp ở lâu.”
Khuôn mặt hắn nghiêm lại:
“Kẻ nào muốn hãm hại công chúa?”
Lý Viện Viện lộ ra sắc mặt uể oải:
“Ta sẽ lòi đuôi mất.”
Trong nháy mắt Yến Tư Thành nín thinh.
Lý Viện Viện dẫn đầu tiến về phía trước, vừa đi được hai bước thì dừng lại. Đi, có thể đi đâu đây? Ngoại trừ nơi này cô hình như không biết còn chỗ nào khác để cô có thể tạm thời cư trú.
Đang lúc lưỡng lự, cô chợt nghe một tiếng gọi lớn ở đằng trước: “Yến Tư Thành.” Là nam sinh hôm nay đã dìu hắn đến bệnh viện trường.
“Mình tưởng cậu đã về rồi, tại sao lại tới khu ký túc xá?”
Vừa dứt lời, cậu ta liền nhìn sang bên cạnh:
“Con nhỏ mập?”
Lý Viện Viện cảm thấy đây là một lời khen ngợi vô cùng thẳng thắn. Cô vén tóc ra sau tai, mỉm cười tiếp nhận lời khen ngợi đó:
“Cảm ơn.”
Khóe miệng nam sinh co rút, mơ hồ liếc qua cô, rồi lập tức lờ đi, quay sang vỗ vỗ tay Yến Tư Thành:
“Cậy không sao rồi à? Vừa vặn mình đang giúp bạn gái mình chuyển đồ. Lại đây phụ mình đi.”
Cậu ta kéo Yến Tư Thành mội cái, nhưng chỉ cảm thấy giống như đang kéo một khối sắt nặng nề, không mảy may xê dịch.
“Lục Thành Vũ,” Yến Tư Thành nói với cậu ta, “Cậu vừa mới nói, mình đi về? Mình không ở ký túc xá?”
“Đúng vậy. Hai ngày trước không phải cậu đã chuyển ra nhà thuê bên ngoài trường học rồi sao?” Lục Thành Vũ không hiểu gì cả, nhìn hắn. “Cậu thật sự ngã tới đần độn luôn rồi hả?”
Nghe cậu ta nói thế, trong đầu Yến Tư Thành xuất hiện một chút manh mối. Yến Tư Thành hỏi dò:
“Mình nhớ là ở Học Phủ Viên, tòa nhà thứ nhất, tầng ba, căn số hai?”
Lục Thành Vũ càng thấy ù ù cạc cạc:
“Không phải tòa thứ ba, tầng hai, căn số một sao?” Cậu ta hơi cứng họng. “Cậu có cần đi bệnh viện kiểm tra lại không?”
Yến Tư Thành âm thầm ghi nhớ địa chỉ, hắn học cách Lục Thành Vũ đang dùng để dỗ dành bạn gái ở bên cạnh, sờ sờ đầu Lục Thành Vũ: “Mình chọc cậu chơi thôi.” Nói xong, mặt không hề có cảm xúc nháy mắt trái: “Đi trước một bước.”
Hắn nhanh chóng dẫn theo Lý Viện Viện rời khỏi, chỉ để lại Lục Thành Vũ vừa đơ tại chỗ vừa nổi da gà:
“Mẹ kiếp! Còn liếc mắt đưa tình! Mẹ kiếp! Con mẹ nó cậu biết mình đang làm gì không!?! Mẹ kiếp! Lông măng ông đây dựng đứng lên hết rồi!”
Lý Viện Viện quay đầu lại nhìn một chút:
“Tư Thành, hình như người kia đang mắng ngươi.”
Yến Tư Thành gật gật đầu:
“Thuộc hạ vẫn cần cố gắng gọt giũa kỹ năng ngôn ngữ tay chân của người nơi này mới có thể thực hành.”
Công chúa muốn sinh sống ở đây, vậy hắn nhất định phải mày mò cho hết quy tắc của nơi này, hắn càng phải quen với thế giới này nhanh hơn Lý Viện Viện, thâm nhập vào nó. Bởi vì chỉ có như vậy, hắn mới có thể thật sự tiếp tục bảo vệ cô. Yến Tư Thành cung kính nói:
“Để điện hạ phải hoảng sợ, xin điện hạ thứ tội.”
“Không sao.”
Rốt cuộc cũng tìm được nhà thuê bên ngoài trường học, Yến Tư Thành vừa mở cửa, lập tức xanh mặt.
Giày dép quăng tứ tung trên lối ra vào, sàn nhà bên trong đầy những vệt đen dơ bẩn. Lý Viện Viện cẩn thận bước từng li từng tí vào bên trong căn nhà. Trong lúc lơ đãng cánh tay to hơn trước đây không ít vướng vào giá treo áo bên cạnh, không làm giá áo đổ xuống, đúng hơn là làm cho một miếng vải từ trên nó rơi xuống, phủ lên đầu Lý Viện Viện. Lý Viện Viện vừa lấy xuống nhìn, là một miếng vải hình tam giác……..Quần……….
(Tiểu Lam: ÔI MẸ ƠI, TA CẦN THUỐC TRỢ TIM!!!=]]]]])
Mặc dù chưa từng thấy vật này, Lý Viện Viện cũng có thể liên tưởng đến chỗ mà thứ này cần được mặc vào.
Mặt Lý Viện Viện nhất thời hết trắng lại đỏ với cái quần trên tay, ném đi không được mà cầm cũng không ổn, cuối cùng vẫn là Yến Tư Thành với gương mặt tái nhợt quăng cái quần kia vào toilet cách cửa không xa.
Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn hắn:
“Tư Thành…Làm sao ngươi có thể đem xiêm y lót trong…..thích treo ở ngoài? Như vậy không tốt…”
Yến tư Thành đen mặt xoa xoa trán:
“Điện hạ, cái đó không phải ta…”
Lý Viện Viện vỗ vỗ đầu, cô tại sao lại quên mất, đây là căn nhà của Yến Tư Thành ban đầu.
Cô vào phòng, một phòng lớn, nhìn sơ qua một lượt. Quần áo bị ném bừa bãi khắp nơi, bàn viết lộn xộn, mọi thứ trên bàn bị bày lung tung, chỉ có một khối vuông đen thui được đặt ở chính giữa, như bài vị thờ cúng, những đồ vật tạp nham khác đều không đụng đến nó, một tấm đệm cực kỳ to, một bàn trà hình vuông, trên tường cũng treo một khối vuông tương tự, chỉ là lớn hơn rất nhiều so với cái trên bàn, cuối cùng…
Một cái giường…
Lý Viện Viện và Yến Tư Thành đồng loạt nhìn cái giường duy nhất trong phòng. Lý Viện Viện lại nhìn hai bên một chút. Căn nhà này nhỏ, chỉ có một phòng lớn, còn lại chính là nhà bếp và nhà vệ sinh. Cô im lặng suy nghĩ: “Nên làm thế nào mới đúng đây?”
Yến Tư Thành xoay người đi ngay vào bếp, nhìn một vòng:
“Thuộc hạ có thể nghỉ ngơi ở chỗ này.”
Lý Viện Viện vừa ló đầu nhìn vào bếp liền nhíu mày:
“Chật chội như vậy?”
“Chỉ là nghỉ ngơi, đã đủ dùng.”
Lý Viện Viện chỉ chỉ tấm đệm cực lớn:
“Nếu không ngươi…”
Chưa dứt lời, Yến Tư Thành liền quỳ xuống:
“Tư Thành tuyệt đối không thể làm việc đại nghịch bất đạo đó!”
“Vậy…Được.”
Lý Viện Viện ngồi lên đệm, không biết đụng phải đồ vật gì, cái thứ đen thui treo trên tường đột nhiên sáng ngời, bên trong hiện ra một người đàn ông trung niên hói đầu:
“…Ngày hôm nay chúng ta sẽ nói về triều đại này, có thể nói đây là triều đại phồn vinh nhất trong lịch sử của chúng ta…”
Lý Viện Viện sợ hết hồn. Yến Tư Thành đã nhanh chóng chắn trước mặt Lý Viện Viện.
Thế nhưng, dù cho cặp mắt Yến Tư Thành như hổ đói chòng chọc nhìn người đàn ông trung niên kia rất lâu, hắn cũng không có phản ứng gì, giống như đang tự nói với mình. Lý Viện Viện tiện tay nhặt một món quần áo vò vò rồi ném thẳng vào bề mặt vật trên tường.
Người đàn ông vẫn tiếp tục cuộc nói chuyện của hắn. Yến Tư Thành cau mày, bước tới gõ gõ vào khối vuông đó.
“Là cái gì?” Lý Viện Viện hỏi.
“Đại khái giống như đồ vật có thể phát ra hình ảnh, nên vô hại.”
Yến Tư Thành nhìn chằm chằm người đàn ông trong hình, thấy hắn mở miệng khép miệng nói chuyện. Đột nhiên, một câu nói lọt vào tai hắn.
“Vương triều Đại Đường cách hiện tại hơn một ngàn năm lịch sử.”
Lý Viện Viện và Yến Tư Thành cứ thế ngơ ngác sững sờ ngay tại chỗ.
Tác giả có lời muốn nói:
Vẫn không nhịn được nên buổi tối phải viết xong ╮(╯▽╰)╭
Ngày mai chúng ta lại tiếp tục nhiều hơn~~~
Tiểu Lam: Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và an toàn, không bị chấn thương vì té ghế/lộn cổ xuống giường do cười quá trớn, cũng hy vọng không ai vừa ăn uống vừa đọc. Nếu đã có sự cố xảy ra (vd: phun nước đầy màn hình máy tính) thì ta chân thành mong rằng cả người lẫn vật đều bình an! =]] À, mọi người muốn lần post tới là 2 chương không? hehe…
Spoil~~ Thành ca không dám nhìn thẳng =]]]]]]. Hai anh chị dễ thương cực!