Mập Mới Đẹp

Chương 13: Hư cấu và sự thật

Người Dịch: Diệp Lam Khuê

Lý Viện Viện cảm thấy mình xác thực nên trở về phòng ký túc xá một lần.

Cô nghĩ, trước khi cô và Yến Tư Thành nhập vào cơ thể hiện tại, hai người kia chắc hẳn tương đương với hai cá thể độc lập, giống như cô có điện thoại di động thì Yến Tư Thành cũng có điện thoại di động, cô có câu lạc bộ của riêng mình thì Yến Tư Thành cũng có đoàn hội thuộc về hắn. Yến Tư Thành có ví tiền, cô cũng nên có ví tiền, Lý Viện Viện của trước kia khẳng định là chỉ dựa vào bản thân để tiếp tục cuộc sống.

Lý Viện Viện về đến trường, Yến Tư Thành đã đợi ở nhà ga từ rất lâu rồi.

Trông thấy hai tay Lý Viện Viện xách đầy túi, hắn liền theo bản năng đón lấy, cầm giúp cô.

“Điện…” Yến Tư Thành liếc qua Chu Tình đang đứng bên cạnh nhìn hắn chằm chằm bằng ánh mắt sáng rực đầy biểu cảm, lập tức sửa miệng, “Thiên Ninh hôm nay lên phố, đáng lẽ phải gọi tôi chứ. Bất luận thế nào tôi cũng nên đi cùng cậu, dù sao…”

Đó là tuyến đường lạ cơ mà. Hắn sao có thể yên tâm để công chúa đi một mình.

Lý Viện Viện chưa kịp nói gì, Chu Tình ở một bên bỗng cướp lời:

“Thiên Ninh là ai vậy?”

Lý Viện Viện đáp:

“Là nhũ danh của mình.”

Cô ôm về mấy món đồ mà Yến Tư Thành vừa tiếp nhận, chỉ đưa cái túi đựng hộp phấn hồng cô mới mua cho hắn giữ.

“Tư Thành, ta và Chu Tình trở về phòng ngủ trước một chuyến.”

Yến Tư Thành giật mình ngẩn ra:

“Lại muốn rời khỏi…..Bao lâu?”

Vẻ mặt của hắn khiến Chu Tình buồn cười:

“Ái chà, đây là sắp sinh ly tử biệt hay sao thế, tụi tôi đâu có ăn Lý Viện Viện luôn đâu, thậm chí còn xem như bảo bối đấy nhé. Yên chí yên chí, xong rồi trả lại cho cậu không sót một cọng lông.”

Nói xong, Chu Tình lập tức kéo Lý Viện Viện bỏ đi, miệng còn lẩm bẩm:

“Bộ cậu ta là bảo mẫu của cậu hả, làm gì mà giống bảo vệ gà con dữ vậy?”

Lý Viện Viện lại bước vào phòng ký túc xá một lần nữa.

Lần đến đầu tiên, cô chưa kịp nhìn kỹ đã bị dọa chạy, trải qua mấy ngày tích lũy kha khá kinh nghiệm sống chung với con người nơi đây, hiện tại cô cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều.

Phòng ngủ của các cô là do học viện phân bố, phòng dành cho bốn sinh viên nhưng chỉ có ba người, còn chiếc giường trống được dùng làm chỗ để đồ. Lý Viện Viện tìm thấy ví tiền của cô trong ngăn kéo, mở ra đếm thử, tổng cộng 420 đồng(1), so sánh với cái bóp phình to của Yến Tư Thành thì thực sự kém quá xa.

Cô đứng trước tủ thu dọn quần áo của mình, hầu như mọi thứ đều là áo ngắn tay và quần bò đơn giản, chẳng qua hoa văn in trên từng bộ không giống nhau lắm mà thôi.

Đối với tình trạng như vậy, Lý Viện Viện tỏ vẻ thông suốt, bởi lẽ, số quần áo đẹp trong tủ, hoàn toàn không có cái nào thuộc về cô cả.

Sau khi cô sắp xếp đồ đạc vào cặp một cách ổn thỏa, Chu Tình cũng vừa vặn ra khỏi nhà vệ sinh(2):

“Thế nào, cậu mới về phòng thôi mà nhìn như đang dọn đồ chuẩn bị chạy trốn á. Cậu thực sự đang ở chung với Yến Tư Thành hả?”

“Ừ…Nhưng không giống lắm với tình huống cậu tưởng tượng…”

Tiếng nói còn chưa dứt, cửa chính bị ai đó mạnh bạo đẩy ra, Trương Tĩnh Ninh sải bước đổ nhào vào phòng, trông thấy Lý Viện Viện, đầu tiên là phá ra cười như điên, sau đó dùng sức vỗ bùm bụp lên vai cô:

“Lý Viện Viện! Làm giỏi lắm!”

Lý Viện Viện bị đập thành ngốc luôn rồi.

Trương Tĩnh Ninh đi về phía cái ghế tựa, ngồi xuống, bắt chéo hai chân:

“Bao nhiêu năm không sảng khoái tới mức nở mày nở mặt như vậy rồi! Mặc dù hôm nay mình bị giáo sư mắng, nhưng đó chỉ là chuyện nhỏ, các cậu chưa thấy cái vẻ mặt kia của Lâm Hiểu Mộng đâu, chậc chậc, quả là sặc sỡ muôn màu muôn vẻ.”

Chu Tình tiếp lời:

“Có chuyện gì liên quan đến Lâm Hiểu Mộng à?”

“Mình đâu có quen biết Yến Tư Thành, nghe nói hôm nay Yến Tư Thành đi tìm Lâm Hiểu Mộng trước, sau đó xốc cánh tay Lâm Hiểu Mộng lôi đi, ép buộc con nhỏ tới tìm mình. Yến Tư Thành xông thẳng vào lớp kéo mình ra thì hơi đáng sợ thật, nhưng ngược lại rất có phong cách phim thần tượng nhé. Lúc ra khỏi lớp, dù đang trong tình huống hỗn loạn như thế mình cũng không quên để ý Lâm Hiểu Mộng một chút.”

Trương Tĩnh Ninh cao hứng rung rung chân, gật gù đắc ý cười:

“Chậc, hết sẩy!”

Lý Viện Viện tưởng tượng ra tình cảnh khi ấy trong chốc lát, hơi lo lắng cau mày:

“Như thế, chẳng phải quá thu hút sự chú ý của người khác sao?”

“Đấy là chắc chắn khiến người ta chú ý chứ còn gì nữa.” Trương Tĩnh Ninh cười nói, “Không quá hai ngày, Lý Viện Viện cậu nhất định sẽ bị loan tin khắp trường cho xem. Mình biết Yến Tư Thành từ trước đã rất nổi danh trong hệ tài chính rồi, bây giờ hai người các cậu thành một đôi, nhất định sẽ bị mọi người để ý. Cậu suy nghĩ thấu đáo(3) một chút…”

Lý Viện Viện trầm mặc.

Tình huống hiện tại của cô và Yến Tư Thành vô cùng dị thường, nếu như bị người quen phát giác, khó tránh khỏi bị xem là tà ma quỷ quái rồi đem thiêu chết, bây giờ phải làm gì mới tốt đây…

“Mình nói này Lý Viện Viện, cậu được lắm, giữ kín bưng không chịu hé răng chuyện tại sao cậu và Yến Tư Thành lại ở cùng nhau nha.”

“Mình và cậu ấy…Quả thực không phải như vậy.” Cô bất lực giải thích.

Tuy nhiên Chu Tình và Trương Tĩnh Ninh lại hoàn toàn bỏ lơ cô, chỉ chăm chăm bắt đầu tám với nhau, nào là gia thế của Yến Tư Thành, nào là bộ dạng sốt ruột của hắn lúc bắt người tra hỏi ngay tại lớp, còn có cả sự đố kị ghen ghét của Lâm Hiểu Mộng. Lý Viện Viện ở một bên lắng nghe, cô cảm thấy cho dù bản thân không tham gia, bọn họ cũng đã miêu tả xong một chuyện tình vô cùng hoàn chỉnh, có vai nữ chính bình thường trông không hề xinh xắn hấp dẫn, vai nam chính vừa đẹp trai vừa si tình, cộng thêm một vai nữ phụ nhỏ mọn đê tiện.

Đúng tiêu chuẩn chuyện tình yêu truyền thống.

Nhưng sự thật…

Thực chất không phải như vậy mà.

Vác cặp về đến căn nhà trọ nhỏ của Yến Tư Thành, cô chưa kịp gõ cửa thì Yến Tư Thành đã lập tức cung kính mở cửa, đứng chờ ở bên trong:

“Bữa tối đã được chuẩn bị thỏa đáng, điện hạ.”

Sau khi dùng bữa như thường lệ, Lý Viện Viện do dự một lúc, cuối cùng mở miệng nói:

“Tư Thành, tóm lại bây giờ chúng ta không giống những người khác, hành động khiêm tốn mới có thể bảo toàn cuộc sống an ổn hiện tại, chẳng hạn chuyện ngày hôm nay tìm ta, đừng làm thế nữa.”

Yến Tư Thành im lặng hồi lâu:

“Vâng.”

Hắn đáp rất bình tĩnh, nhưng trong lòng như vừa trải qua một trận dời sông lấp biển, chức trách của hắn chính là bảo hộ công chúa, nay công chúa lại nói, khi không nhìn thấy cô cũng không nhất thiết gấp gáp đi tìm. Ý của công chúa là…..không còn cần hắn nữa sao…..

Yến Tư Thành siết chặt nắm đấm, từ nhỏ hắn đã được dạy bảo, hắn chính là thanh kiếm, là tấm khiên che chở công chúa, thủ hộ cô là ý nghĩa quan trọng nhất trong sinh mệnh của hắn. Thế nhưng, giờ đây công chúa muốn gạt bỏ lợi kiếm và lá chắn sau lưng, đơn độc dấn thân vào nơi hoang dã khắc nghiệt đầy gai góc….Yến Tư Thành nhất thời không rõ, nếu đến một ngày nào đó công chúa thật có thể tự mình sống bình an hạnh phúc, vậy kẻ bị vứt bỏ tại chỗ là hắn biết phải làm sao.

Sau mấy ngày đầu để thích ứng, sinh hoạt bắt đầu có quy luật nhất định, thời gian trôi qua cũng nhanh hơn.

Chớp mắt đã đến ngày công diễn vở kịch của Lý Viện Viện.

Thời gian buổi diễn được định vào lúc tám giờ tối.

Bắt đầu từ ba giờ chiều, người trong đoàn kịch đều tập trung tại khán phòng, tổ quản lý sân khấu(4) phụ trách dựng cảnh, các diễn viên bắt đầu đợt tập dượt cuối cùng.

Từ sau khi “quan hệ” của Yến Tư Thành và Lý Viện Viện truyền ra ngoài, hễ Lâm Hiểu Mộng diễn chung với Lý Viện Viện thì trong ánh mắt luôn chứa sự oán độc như loài rắn, không che đậy nổi suy nghĩ đang gào thét muốn xông lên cắn chết Lý Viện Viện. Càng khỏi cần đề cập tới chuyện mọi chỗ trong vở kịch đều là Lý Viện Viện ức hiếp cô ta. Lâm Hiểu Mộng thực sự hận đến đỏ mắt rồi.

Đối với biểu hiện này, Trương Nam cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ:

“Nếu bây giờ có thời gian tôi nhất định sẽ giúp cô sửa kịch bản, nhưng tối nay là diễn rồi, cô cứ chịu khó đóng giả Bạch Liên Hoa cho tôi, OK?”

Lâm Hiểu Mộng chỉ còn cách tiếp tục cắn răng nhẫn nại.

Lần thứ hai bước lên sân khấu, vở kịch đã vào màn hai, Lý Viện Viện vừa nâng cằm Lâm Hiểu Mộng lên vừa nói:

“Gương mặt thật xinh đẹp.”

Chợt nghe âm thanh “ken két” vang lên trên đỉnh đầu, nét mặt của Lâm Hiểu Mộng đột ngột biến đổi, cô ta mãnh liệt bật người dậy, một bạn học thuộc tổ quản lý sân khấu đứng trên giàn đèn hét thất thanh:

“Mau tránh ra!”

Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn, vừa định chạy sang bên cạnh, bỗng cảm thấy bị ai đó ngáng chân, cô lảo đảo ngã mạnh xuống đất, Lâm Hiểu Mộng đã chạy thoát.

Đèn trên đầu “Đùng” một tiếng nện vào vai Lý Viện Viện. Rất nặng, rất khó chịu. Bả vai bị đập của Lý Viện Viện tê rần thật lâu mới có cảm giác đau, sau đó liền đau tới mức muốn nhấc lên cũng không nhấc nổi.

Đầu óc Lý Viện Viện trở nên mơ hồ trong nháy mắt. Trong nháy mắt đó, cô giống như xuất hồn khỏi xác vậy, nhìn thấy phố xá Đại Đường mà cô hết sức quen thuộc, còn có một người phụ nữ đang đổ nước xuống con rạch trước cửa nhà.

Có điều, những cảnh tượng ấy chỉ duy trì trong nháy mắt mà thôi.

Một giây sau, Lý Viện Viện lại thấy Lưu Thư Dương ở bên cạnh hỏi cô:

“Cậu không sao chứ?”

Người trong đoàn kịch vây kín xung quanh, Trương Nam lao thẳng lên sân khấu, xem xét Lý Viện Viện trên mặt đất một chút, rồi nhìn qua tổ quản lý đứng gần đấy:

“Chuyện này là sao?!”

“Cái đèn đó bị lỏng, cái giá đỡ bên cạnh mới động tí xíu thì nó liền rớt xuống.”

Là tai nạn. Trương Nam cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, ngồi xổm xuống hỏi Lý Viện Viện:

“Đập vào chỗ nào?”

Lý Viện Viện che vai ngồi dậy, cô nhịn đau xoay xoay vặn vặn, vì trước đây cô thường sinh bệnh nên tương đối hiểu biết về phương diện trung y. Lý Viện Viện thử cảm giác trên vai một chút:

“Xương cốt không sao, chỉ là da thịt hơi đau thôi.”

Cô nhìn sang bên cạnh, lập tức chạm vào ánh mắt đang né tránh của Lâm Hiểu Mộng.

“Mắt cá chân cũng không được dễ chịu cho lắm.”

Trương Nam khó hiểu:

“Tại sao mắt cá chân lại đau?”

Lâm Hiểu Mộng cắn răng, Lý Viện Viện cụp mắt:

“Không biết, đại khái là ban nãy tính chạy đi thì bị trặc.”

Lâm Hiểu Mộng sững sờ, ngơ ngác nhìn cô.

Trương Nam cau mày:

“Còn có thể diễn không?”

“Tôi nghỉ một lát.”

Vẫn có thể diễn, hiển nhiên không phải vấn đề lớn lao gì, cứ nhắm lúc người khác lên sân khấu thì cô xuống dưới nghỉ ngơi dưỡng sức thôi.

Chỉnh đốn sân khấu xong, mọi người tiếp tục tập luyện, Lý Viện Viện ngồi ở dưới xoa bả vai, đến giờ nghỉ giải lao, Lưu Thư Dương đi tới bên cạnh, đưa cho cô một bình nước đá:

“Chườm lạnh chút đi.”

Lý Viện Viện tiếp nhận:

“Cám ơn.”

“Tính tình Hiểu Mộng chỉ hơi kiêu căng thôi, nhưng cái chuyện gạc chân cậu có lẽ không phải là cố ý đâu, con người cô ấy không xấu.”

“Mình biết.” Lý Viện Viện cầm chai nước đá đặt lên vai, “Nếu cậu ta giở trò xấu thì sẽ không có vẻ mặt như vậy. Hẳn là khi cậu ta chạy, chân đạp đất mượn lực, không cẩn thận vướng vào làm mình vấp ngã thôi.”

Lưu Thư Dương chớp chớp mắt ngớ ra:

“Cậu…”

Hình như cậu ta không biết nên nói thế nào, cuối cùng chỉ thốt được một câu:

“Không ngờ cậu thông minh thật đấy.”

Lý Viện Viện gật đầu:

“Ừm, mình nói nhỏ cho cậu cái này, hiện tại là thời điểm thích hợp nhất để theo đuổi Lâm Hiểu Mộng. Khi con người ta bị thương tâm, cứ càng kích động thì trái lại càng yếu đuối, càng dễ khiến người khác tiến vào chỗ trống trong lòng, cậu nên biết nắm bắt cho tốt đi.”

Lưu Thư Dương ngây ngốc, mặt không tự ức chế được mà đỏ lên:

“Làm sao cậu….biết….”

Cậu ta chưa từng biểu hiện ra ngoài cơ mà.

Lý Viện Viện cười cười, chỉ chỉ trên sân khấu:

“Đến cảnh của cậu rồi, nhanh đi lên diễn đi.”

Lưu Thư Dương vừa kinh hoảng không thôi vừa thẹn không thể tả liếc nhìn Lý Viện Viện, sau đó vội vội vàng vàng chạy lên sân khấu.

Lý Viện Viện đương nhiên biết rõ, đôi mắt của bất kỳ ai trong trường cũng đều rất đơn thuần, căn bản vừa nhìn tới liền biết bọn họ đang nghĩ gì muốn làm gì, ví như Lâm Hiểu Mộng, Lưu Thư Dương, còn có…

Lý Viện Viện thoáng nhìn sang vị trí gần đó, Tiểu Bàn bận rộn cùng với vài thành viên tổ quản lý sân khấu, cậu ta tình cờ quay đầu lại xem Lý Viện Viện đang ngồi lẻ loi trong góc, kế đó hấp tấp quay đầu đi.

Tiểu Bàn, cậu ta là chàng trai có tâm địa thiện lương, nhưng mà, có lẽ bị những lời đùa giỡn trêu chọc làm e sợ, thế nên mấy ngày qua luôn trốn tránh cô, thậm chí một câu cũng không chịu nói với cô.

Lý Viện Viện thở dài, đột nhiên cảm thấy bản thân ngồi chỗ này trông hơi cô độc. Cô nhìn qua bên cạnh, không có Yến Tư Thành, nhìn ra ngoài khán phòng, cũng không có Yến Tư Thành. Hôm nay là cuối tuần, ba tuần sau câu lạc bộ của hắn có hoạt động vô cùng quan trọng, bắt buộc phải tham gia, hắn cũng vì hoạt động của chính mình nên mới bận bịu chuyện của chính mình mà thôi.

Lý Viện Viện nắm lấy bình nước đá, vô thức lăn nó trên bả vai.

Kỳ thực, Yến Tư Thành không ở đây cũng tốt, nếu hắn nhìn thấy một màn vừa rồi, dù Lâm Hiểu Mộng vô tâm, hắn vẫn sẽ tức giận, buổi công diễn đêm nay, Lý Viện Viện chắc chắn khỏi cần nghĩ tới nữa. Tuy rằng mọi chuyện Yến Tư Thành đều thuận theo cô, trừ vấn đề về thân thể, hắn cơ bản sẽ không lùi bước.

Nhưng…

Nếu Yến Tư Thành ở đây, khi nãy cô đã không phải bị thương rồi.

Tư Thành…Bây giờ hắn đang làm gì nhỉ?

(1) Cho bạn nào không rõ về tiền tệ TQ, đồng Nhân Dân Tệ tính theo chục đồng, trăm đồng,.. chứ không nhảy lên hàng nghìn như VND nhé.

(2) Àh àh *đỏ mặt*, Cửu viết trực tiếp là Chu Tình “vừa đi đại tiện ra”. Cũng may lúc ngồi dịch đoạn này ta chưa ăn gì hết (-.-“)

(3) Nguyên văn: suy nghĩ cả mặt tốt lẫn mặt xấu

(4) Ta không rõ từ chuyên dụng trong tiếng Việt nên đưa giải thích bằng tiếng Anh nhé: tổ quản lý sân khấu = stage management crew