Mập Đẹp, Béo Dễ Thương

Chương 47: Ngoại truyện Những câu chuyện ngọt ngào

Bắt trộm

Trên mạng xã hội đang lưu truyền chóng mặt một video clip. Lý Viện Viện không thường xuyên dùng Weibo, bởi vậy cô không biết, mãi đến khi Châu Tình hứng chí kéo cô lại xem Lý Viện Viện mới biết, nhờ vào clip này, Yến Tư Thành bỗng chốc trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trường.

Thật ra sự tình là thế này:

Rất lâu trước đây, khi Lý Viện Viện và Yến Tư Thành vừa đến thời hiện đại chưa bao lâu, họ vẫn còn ở trong căn phòng thuê kia, Yến Tư Thành vẫn còn ở trong đội Taekwondo, anh đến trường khác tham gia thi đấu, để Lý Viện Viện một mình đi học, ăn cơm, tan học về nhà. Hôm đó lúc Lý Viện Viện ra khỏi cổng trường đã bị giật túi, lúc cô đuổi theo tên cướp bị té ngã. Không đuổi kịp được tên cướp còn mình lại té thê thảm.

Lúc đó Lý Viện Viện cảm thấy mình xui xẻo, nhưng sau đó cũng không để chuyện này trong lòng, tuy có kể cho Yến Tư Thành biết, nhưng lúc đó Yến Tư Thành nghe rồi cũng không có phản ứng gì. Vậy là Lý Viện Viện hoàn toàn vứt chuyện này đi, cô tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày cô nhớ lại chuyện này trên mạng, từ miệng một tên cướp.

Tên cướp trong video clip bầm một mắt, nhìn ống kính cúi đầu ủ rũ nói: “Hai năm trước tôi giật túi của bạn gái hắn ta, hắn ta liền để ý tới tôi…” Lý Viện Viện khẽ sửng sốt. Châu Tình bên cạnh Lý Viện Viện bắt đầu cười khanh khách.

“Anh bị anh ta bắt mấy lần?” Người cầm micro trong clip hỏi.

“Bảy lần.” Tên cướp hình như chả hiểu gì, thở dài vò đầu, giọng nói vùng Đông Bắc nghe càng buồn cười hơn, “Hắn ta giống như là Gia Cát Lượng vậy, bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch, sao lần nào cũng theo bắt tôi hết… Năm ngoái còn đỡ, chỉ bị hắn ta bắt một lần, năm nay không biết hắn ta rảnh rỗi hay sao ấy, chỉ riêng tuần trước thôi đã bắt tôi ba lần rồi!” Nói hết câu hắn còn dùng ba ngón tay ra hiệu, “Haiz, tôi chỉ là một tên cướp quèn thôi mà…”

Người phóng viên buồn cười hỏi: “Anh ta bắt anh nhưng không đưa anh đến Đồn cảnh sát à?”

“Không hề!” Tên cướp căm hận nhìn phóng viên, “Chỉ đánh một trận thôi! Bắt được thì tìm một chổ không có ai đánh cho một trận!”

“Đánh có đau không?”

Tên cướp gật đầu: “Đau.”

“Mắt cũng do bị anh ta đánh hay sao?”

“Không phải…” Tên cướp nói, “Lúc tôi chạy tự té ngã. Hắn ta chưa bao giờ đánh vào mặt tôi, cũng chưa bao giờ làm gân cốt tôi bị thương, chỉ đau ngoài da thịt thôi, thấy hắn ta đánh tôi cũng có nghề lắm, chắc có học võ…” Tên cướp đau khổ líu ríu gãi đầu, “Haiz, xui quá…”

Châu Tình bên cạnh Lý Viện Viện cười điên cuồng.

“Vậy anh tới Đồn cảnh sát đầu thú là vì anh ta à?”

“Phải đó! Tôi thật không thể làm ăn được nữa, đưa tay ra cũng thấy đau! Tôi không chịu nổi nữa, phải đầu thú thôi, sau khi ra ngoài tôi cũng không làm nghề này nữa đâu!”

Đoạn cuối là cảnh tên cướp than thở gãi đầu. Còn có phóng viên chuyên nghiệp nói: “Theo điều tra, người hành hiệp trượng nghĩa bắt cướp là sinh viên của đại học X gần đây, nhưng trước mắt chưa có chứng cứ chứng minh cụ thể là do ai làm, tên cướp cũng không dám ra mặt chỉ rõ người đánh mình rốt cuộc là ai. Ở đây chúng tôi xin nhấn mạnh rằng, thấy chuyện bất bình thì có thể ra tay trợ giúp, nhưng không thể sử dụng hành vi đánh người, nếu…”

Châu Tình không có hứng thú nghe phóng viên nói tiếp, kéo Lý Viện Viện nói: “Đó là Yến Tư Thành phải không, là Yến Tư Thành phải không, mọi người đều nói là cậu ta làm đó! Trước đây tên cướp đó giật đồ của cậu phải không? Mẹ ơi, thật oai quá đi.”

Lý Viện Viện im lặng một hồi, cô cảm thấy hình như Yến Tư Thành còn làm rất nhiều chuyện nhưng không cho cô biết.

Buổi tối Lý Viện Viện và Yến Tư Thành ăn cơm xong đi dạo trong sân trường cho tiêu thực, con đường nhỏ bên bờ hồ rất ít đèn nhưng lại có rất nhiều các đôi tình nhân. Lúc hai người đi ngang một chiếc ghế đôi, vừa khéo nghe thấy một đôi tình nhân ngồi trên ghế đang thì thầm bàn luận: “… Nếu em bị cướp, anh có nhớ giúp em rồi tìm tên cướp đó đánh hắn trả thù không?”

Cậu con trai hừ mũi: “Ai rỗi hơi quá vậy.”

Lý Viện Viện đi mấy bước bỗng nhiên bật cười.

Yến Tư Thành quay đầu nhìn cô, đèn đường trên bờ đối diện ánh lên những tia sáng lấp lánh, ánh sáng li ti rọi vào mắt Lý Viện Viện, khiến đôi ngươi cô trở nên trong suốt như bảo thạch: “Tư Thành.” Cô nắm tay anh, mười ngón nhẹ đan vào nhau, sau đó dựa đầu lên vai anh cọ cọ, “Cảm ơn anh đã làm những chuyện rỗi hơi vì em.”

Yến Tư Thành nghe vậy ho nhẹ một tiếng, ngượng ngùng quay đầu đi, anh không nói gì khác, chỉ nắm chặt tay Lý Viện Viện hơn, ngón tay nhẹ vuốt ve mu bàn tay Lý Viện Viện, nhưng vuốt một lúc, lòng dần bớt ngượng, anh nắm tay Lý Viện Viện ngắm nhìn rồi thở dài: “Viện Viện, em vẫn còn ốm lắm.”

Lý Viện Viện sửng sốt: “Đâu có, bây giờ quần áo em mặc phải mua size L hết.” Lý Viện Viện buông Yến Tư thành ra, bóp bóp mặt mình, “Anh nhìn đi, không thể mập nữa đâu.”

Yến Tư Thành đưa tay vuốt má cô: “Còn có thể mập thêm được một chút nữa.” Anh nói, “Anh nuôi được mà.”

Lý Viện Viện chỉ nhìn anh, yên lặng mỉm cười.

Say rượu

Hôm liên hoan tốt nghiệp đại học, Yến Tư Thành trước nay vẫn luôn từ chối uống rượu bị mọi người nằng nặc chuốc say.

Thật ra không phải Yến Tư Thành bị chuốc say trong liên hoan tốt nghiệp của lớp mình, mà anh uống say khi cùng Lý Viện Viện tham gia liên hoan tốt nghiệp lớp cô. Nguyên nhân rất đơn giản, không ai chuốc rượu Yến Tư Thàn, nhưng mọi người đều muốn chuốc rượu Lý Viện Viện. Lý Viện Viện uống mới hai ly, Yến Tư Thành đã sầm mặt, uống tới ly thứ ba, có nói gì Yến Tư Thành cũng không cho uống nữa.

Nhưng dù sao cũng đang trong không khí liên hoan tốt nghiệp, mọi người đều chơi vui vẻ, Yến Tư Thành cản tới cản lui cũng có hơi phá hoại không khí, Lý Viện Viện cảm thấy rất ngại. Thấy vẻ mặt Lý Viện Viện khó xử, Yến Tư Thành đương nhiên không hề do dự đứng ra nói “Tôi uống giùm cô ấy” suốt từ đầu đến cuối buổi liên hoan, lẽ đương nhiên là mọi người đều vui vẻ đồng ý.

Yến Tư Thành say.

Học kỳ sau của năm thứ tư, Yến Tư Thành thường tới công ty ba anh làm việc, nhưng cho dù mỗi ngày có về trễ đến đâu anh cũng quay lại trường. Có lúc vì quá trễ, Ký túc xá đã đóng cửa, anh phải ở một khách sạn nhỏ bên ngoài trường, sau nhiều lần như vậy, Yến Tư Thành và Lý Viện Viện cùng thương lượng rồi thuê một căn phòng ngoài trường.

Thật ra Lý Viện Viện không tán thành việc Yến Tư Thành mỗi ngày dậy sớm thức khuya chạy đi chạy lại giữa công ty và trường, dù sao anh cũng đi làm ở công ty, ở nhà tiện hơn rất nhiều, nhưng lần nào Lý Viện Viện nhắc tới chủ đề này với Yến Tư Thành, anh cũng ôm cô hôn cô, sau đó cô bị anh ậm ờ cho qua.

Vì mỗi ngày anh đều muốn gặp cô.

Lý Viện Viện biết, những lúc Yến Tư Thành về quá trễ, cô đã ngủ mất rồi, nhưng anh vẫn rón rén tới bên giường nhìn cô, vuốt ve cô, chạm vào mũi hay miệng cô, chỉ khẽ khàng chạm vào chứ không làm gì khác, dường như chỉ có chạm vào mới cảm giác Lý Viện Viện là thật. Mỗi ngày đều đặn làm như một nghi thức, cứ như nếu có ngày anh không nhìn thấy cô, không thể chạm vào cô, cô sẽ bỗng dưng biến mất vậy.

Cho nên hiện giờ đã tốt nghiệp, tâm trạng Lý Viện Viện thoải mái nhiều hơn thương cảm, sau khi cầm bằng tốt nghiệp rồi sẽ không cần về trường nữa, cuối cùng Yến Tư Thành cũng không cần chạy tới chạy lui. Vì cô và Yến Tư Thành đã thương lượng từ lâu rồi … tốt nghiệp xong sẽ kết hôn.

Khi Châu Tình biết được tin tức này lập tức kinh ngạc bịt miệng, hét lớn rằng quá nhanh, thật sự quá nhanh!

Nhanh lắm sao?

Lý Viện Viện không cảm thấy vậy.

Cô thấy thời gian vẫn trôi quá chậm, thời gian cô và Yến Tư Thành bên nhau đủ để vợ chồng người ta nuôi một đứa con từ lâu rồi.

Nhưng ngoài Yến Tư Thành, Lý Viện Viện còn lấy ai được nữa, ngoài Lý Viện Viện, Yến Tư Thành còn cưới ai được nữa đây? Nếu Nguyệt Lão cột một sợi chỉ đỏ trên ngón tay các đôi tình nhân, vậy thì nhất định Nguyệt Lão đã dùng cả cuộn dây để quấn chặt Yến Tư Thành và Lý Viện Viện vào nhau.

Cô không vùng ra được, cũng không muốn vùng ra.

Từ lâu họ đã trở thành định mệnh của đời nhau rồi.

Lý Viện Viện cõng Yến Tư Thành suốt dọc đường về căn phòng nhỏ, sau đó lau mặt lau tay giúp anh, cởi giày đẩy anh lên giường. Tiếp đó thu dọn căn phòng, tiễn hai bạn mình về, sau đó mới ngồi bên giường thở phào.

Thì ra chăm sóc người uống say là một chuyện vô cùng phiền phức, Lý Viện Viện bất giác nhớ lại rất lâu trước đây cô cũng uống say một lần, tuy không nhớ rõ lúc đó xảy ra chuyện gì, nhưng cô hầu như say đến mức mất hết thần trí, chắc Yến Tư Thành cũng vất vả lắm.

Lý Viện Viện sờ mặt Yến Tư Thành: “Tư Thành, hình như em nợ anh nhiều lắm.”

Bàn tay cô chợt ấm nóng, Yến Tư Thành nắm bàn tay đang sờ mặt mình, anh mơ màng mở mắt, thoáng nhìn thấy Lý Viện Viện rồi lại mơ màng nhắm mắt: “Điện hạ…” Miệng anh mấp máy hai chữ anh đã gọi lâu nhất, hai chữ anh quen thuộc nhất.

Lý Viện Viện cười nhẹ: “Em đây.”

Anh tóm lấy tay cô cọ cọ: “Tay Điện hạ … mềm quá …”

Lý Viện Viện khẽ đỏ mặt, lúc tỉnh táo Tư Thành hầu như không bao giờ nói những lời có ý đùa cợt như vậy, nhưng còn chưa chờ mặt Lý Viện Viện hết đỏ, Yến Tư Thành lại nói: “Mềm giống như môi…”

Lần này mặt Lý Viện Viện đỏ bừng: “Tư Thành…” Sau khi cảm xúc xấu hổ dạt dào như sóng biển qua đi, lòng Lý Viện Viện dần dần trỗi dậy mùi vị ngọt ngào, ngón tay cô nhẹ chọc lên mặt Yến Tư Thành, lòng cũng có ý muốn trêu anh, “Môi em… mềm lắm sao?”

Yến Tư Thành nhắm mắt gật gật đầu, hốc mũi thổi ra hơi thở nóng hổi, giống như anh đang nhớ lại điều gì đó.

Lý Viện Viện khẽ cúi người, môi áp bên tai anh nhẹ giọng nói: “Vậy Tư Thành kể em nghe lần đầu tiên chạm vào môi em, trong lòng anh nghĩ gì?”

Lý Viện Viện thầm nghĩ, nếu cô nhớ không lầm, lần đầu tiên cô hôn Yến Tư Thành là lúc đón Tết trong căn nhà cũ, bên ngoài pháo nổ vang trời, cô còn đốt một chậu lửa trong phòng, giả say cưỡng hôn Yến Tư Thành, còn khiến áo khoác Yến Tư Thành bị cháy.

Nghe thấy câu hỏi của Lý Viện Viện, Yến Tư Thành nhắm mắt một lúc không đáp, Lý Viện Viện ngẩng đầu nhìn anh, tưởng anh đã ngủ, nào ngờ cô lại thấy Yến Tư Thành mở mắt, sau khi uống say, tròng mắt anh đỏ bừng, nhưng đôi ngươi vẫn in hình gương mặt Lý Viện Viện rất rõ ràng: “Anh không thể để Công chúa chết.”

“Hả?”

“Lần đầu tiên chạm vào môi Điện hạ, anh nghĩ… không thể để Công chúa chết…”

Đây là … đáp án gì vậy?

Trong lòng vốn ấp ủ trò đùa ngọt ngào, nhưng nghe đáp án nặng nề này, Lý Viện Viện bỗng không hiểu nổi.

“Bệnh của Điện hạ… Anh phải trị khỏi cho cô ấy…”

Lý Viện Viện suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng nhờ vào hiểu biết về Yến Tư Thành nhiều năm nay, cô hiểu ra khác biệt trong câu hỏi của mình và lời anh nói. Cô nghiêng đầu hỏi: “Em bệnh lúc nào mà anh phải trị giúp em?”

“Bệnh nặng, mớm thuốc.”

Lý Viện Viện nhớ ra, lúc đó cô còn nhỏ, cỡ chừng mười tuổi, cô ngã bệnh nặng suýt chút nữa mất mạng, sau khi cô khỏi có người cho cô biết, là Yến Tư Thành uy hiếp Ngự y nói sẽ chặt tay ông ta mới ép được Ngự y viết đơn thuốc, cũng là Yến Tư Thành liều chết đi bốc thuốc về sắc cho cô uống.

Lúc đó trong lòng cô cảm kích Yến Tư Thành, nhưng không biết thì ra Yến Tư Thành đã mớm thuốc cho cô.

Thì ra từ rất lâu về trước, Yến Tư Thành đã …

Lý Viện Viện lại đỏ mặt, cô bóp mũi Yến Tư Thành: “Anh trông có vẻ thật thà nhưng thì ra lại giấu tâm tư rất kĩ …”

Yến Tư Thành chỉ cọ cọ vào lòng bàn tay Lý Viện Viện.

Lý Viện Viện thầm biết những chuyện Yến Tư Thành giấu đi đều vì nghĩ cho cô. Cô lại tiếp tục hỏi: “Vậy lần thứ hai thì sao? Có cảm giác gì?”

Lần thứ hai phải là lần cô cưỡng hôn anh chứ nhỉ!

“Rất đau…”

Lý Viện Viện nghe thấy đáp án này lại sửng sốt.

“Đau?” Cô nhớ mình đâu có cắn anh.

Ồ! Đúng rồi! Lần cô say rượu trước đó đã va vào miệng Yến Tư Thành, nhưng mà… tiếp xúc kiểu đó Lý Viện Viện chớp mắt là quên ngay, còn Yến Tư Thành vẫn ghi nhớ.

“Còn lần thứ ba thì sao?”

Nhắc đến lần này, Yến Tư Thành thở dài, giống như giương mắt nhìn con gái mình khôn lớn biết cách làm chuyện xấu, vô cùng bất lực: “Điện hạ biết trêu người ta rồi.”

Lý Viện Viện mím môi cười, lần này coi như đoán đúng rồi. cô nhẹ giọng hỏi: “Trêu anh, anh không vui sao?”

Yến Tư Thành im lặng một lúc: “… Chỉ trêu mình anh thì được.”

Lý Viện Viện cười nhẹ, bỗng nhiên trong đầu bỗng nảy ra một ý, tiếp đó lại hỏi: “Vậy lần thứ tư thì sao?”

“Rất kinh ngạc, rất vui mừng.”

Lần thứ tư là lúc họ xác định yêu nhau, Lý Viện Viện chủ động hôn anh.

“Lần thứ năm thì sao?” Lý Viện Viện hỏi tiếp, thật ra ngoài mất nụ hôn đầu mang ý nghĩa như cột mốc lịch sử, rất nhiều lần khác Lý Viện Viện đều không nhớ, nhưng cho dù cô hỏi tiếp đến lần thứ mười một, Yến Tư Thành vẫn nhớ rõ ràng thời gian địa điểm, cho dù chỉ là một cái chạm môi hứng chí lúc chia tay, anh cũng nhớ được.

Tiếp tục hỏi thêm mấy lần nữa Lý Viện Viện bèn im lặng.

Cô quyết định đổi chủ đề: “Tư Thành, có phải anh lén lấy sổ ghi lại mọi chuyện của chúng ta mỗi ngày như ghi nợ không, nắm tay mấy lần này, hôn mấy lần này, sao anh nhớ rõ quá vậy?”

“Chuyện của Điện hạ, cho dù lớn hay nhỏ Tư Thành đều ghi nhớ trong lòng không dám quên.”

Tâm tư cả đời anh đều trao hết cho Công chúa của anh mất rồi.

Lý Viện Viện nghe vậy thoáng im lặng, cúi người hôn nhẹ lên trán anh: “Anh bảo em phải làm sao không yêu anh được đây?

Đăng ký kết hôn

Trong tay Yến Tư Thành và Lý Viện Viện ngoài tấm bằng tốt nghiệp, còn có giấy đăng ký kết hôn.

Hôm Lý Viện Viện chụp ảnh kỷ yếu, các bạn cùng lớp cố ý kéo Yến Tư Thành tới, để anh và Lý Viện Viện đứng giữa, mọi người đứng trên bậc thềm trước Thư viện xếp thành hình trái tim khổng lồ, cho họ cầm bằng tốt nghiệp và giấy đăng ký kết hôn, chụp một tấm hình tốt nghiệp hạnh phúc nhất trong cuộc đời.

Rời khỏi trường đại học, có lẽ con đường họ phải cùng nắm tay nhau đi chỉ vừa mới bắt đầu thôi.