Tìm đến vườn cây, bước chân Yến Tư Thành khựng lại, lập tức trong lòng bỗng cháy lên một ngọn lửa u ám xông tới tận cổ họng, anh cơ hồ sắp không nhịn được mà buông lời mỉa mai: “Anh dựa vào cái gì?”
Nhưng anh đã nhịn, vì Lý Viện Viện vẫn chưa đáp.
“Trương Nam.” Giọng Lý Viện Viện nhẹ bẫng, không khác gì giọng nói thường ngày, “Các bạn bên cạnh tôi cũng thường hay yêu đương, hôm nay có người nói với tôi, hình như cô ấy thích một chàng trai, ngày mai có người nói với tôi, cậu ấy vừa chia tay với bạn gái, yêu thích và chia tay trong lời mọi người hình như dều nhẹ tênh. Thật ra tôi cảm thấy hôm nay lời anh nói cũng rất nhẹ…”
Trương Nam mấp máy môi, Lý Viện Viện cười: “Đừng vội, anh nghe tôi nói đã. Anh nghĩ đi, đếm kĩ lại thử chúng ta quen nhau bao lâu rồi, anh hiểu được tôi bao nhiêu? Trước đây tôi gặp được Tiểu Bàn, tôi thấy thích cậu ấy nên đã bày tỏ, nhưng lúc đó tôi không biết rằng, có thể dễ dàng nói lời yêu cũng nhất định có thể dễ dàng từ bỏ. Bởi vậy lúc Tiểu Bàn chê bai tôi, tôi buồn vì cậu ấy chê bai tôi chứ không phải vì tôi mất đi cậu ấy.”
“Trước đây tôi không biết tôi sẽ thích người thế nào, sẽ yêu người tính cách thế nào, trong lòng tôi có rất nhiều mơ mộng, có lẽ Tiểu Bàn chính là người gần với mơ mộng của tôi lúc trước nhất.”
Khóe miệng Trương Nam giật giật: “Thật sao?”
Lý Viện Viện cười: “Tôi biết suy nghĩ của tôi khác với mọi người. Nhưng trọng điểm tôi muốn nói hôm nay không phải là chuyện này. Gần đây tôi dần dần hiểu ra, có một người có lẽ cả đời sẽ không bao giờ nói “yêu” tôi, nhưng trên thế gian này, có lẽ ở một thế giới khác cũng sẽ không có ai yêu tôi, bảo vệ tôi như anh ấy. Do đó tôi biết tôi yêu người thế nào, vì tôi phát hiện rằng yêu một người không phải vì người đó thỏa mãn tất cả mọi điều kiện trong lòng tôi, mà vì tôi yêu anh ấy, bởi vậy tất cả mọi điều kiện của anh ấy đều trở thành điều tôi cần.”
Lý Viện Viện cười nhìn Trương Nam: “Anh nói muốn trở thành đối thủ của Yến Tư Thành, vậy đầu tiên anh phải trở thành Yến Tư Thành. Vì tôi yêu anh ấy, cũng chỉ yêu anh ấy mà thôi.”
Trương Nam im lặng.
“Bởi vậy đừng nhắc chuyện đó nữa, nếu để Tư Thành biết, tôi sợ anh ấy sẽ thấy tủi thân.”
Trương Nam cong môi cười khổ: “Tôi biết rồi, em đã nói vậy thì tôi còn nói gì được nữa. Em đi ăn cơm đi, tôi cũng về đây.” Cậu ta nói xong bèn đứng dậy, vừa quay đầu bỗng thấy Yến Tư Thành đứng phía sau.
Yến Tư Thành đang đỏ mặt, Trương Nam hơi sửng sốt: “Sao… cậu lại ở đây?”
Nghe Trương Nam hỏi, Lý Viện Viện cũng quay đầu, cô ngẩn ra, sau đó mỉm cười: “Tư Thành.”
Yến Tư Thành khẽ cúi đầu nhìn vào mặt Lý Viện Viện.
Trương Nam thấy vậy bèn cười rồi chống nạng đi xa. Ra khỏi rừng cây gặp Châu Tình đang lườm liếc mình, Trương Nam im lặng rồi nói: “Đừng lườm nữa, tôi không phải là chướng ngại vật, tôi chỉ giúp tấn công thôi.”
Lời yêu mà Lý Viện Viện nói cả đời này cũng không nghe được, có lẽ… hôm nay sẽ được nghe.
Trong vườn cây gió xuân lả lướt, Lý Viện Viện đi tới bên cạnh Yến Tư Thành, mỉm cười nhìn anh: “Châu Tình gọi điện cho anh à?” Yến Tư Thành gật đầu, Lý Viện Viện giải thích, “Em không nhận lời anh ta.”
“Ừ. Anh nghe rồi.”
Lý Viện Viện thấy mình không còn lời nào để nói nên cũng im lặng, một lúc sau mới nắm tay Yến Tư Thành: “Vừa mới tan lớp, anh cũng chưa ăn cơm phải không, chúng ta cùng ăn đi.”
“Viện Viện.” Yến Tư Thành bất động.
Lý Viện Viện quay đầu nhìn anh.
Bốn mắt giao nhau, trong mắt Yến Tư Thành ngập tràn hình bóng cô. Anh xoay tay ngược lại, nắm tay Lý Viện Viện. Bàn tay Yến Tư Thành khô nóng nhưng ấm áp, đột nhiên bị nắm tay khiến Lý Viện Viện hơi đỏ mặt, tim bắt đầu đập nhanh.
“Lời em nói vừa nãy anh đã nghe hết rồi.”
Lần này đến lượt Lý Viện Viện ngây ngẩn gật đầu.
“Hôm qua anh suy nghĩ suốt đêm, anh sợ mình không thể chăm sóc tốt cho em, nhưng vừa rồi anh đột nhiên phát hiện rằng, nếu giao em cho người khác chăm sóc, hình như anh càng không làm được. Vì chỉ nghĩ tới thôi nhưng cảm xúc trong lòng anh đã không còn là lo lắng nữa, mà biến thành tức giận.” Anh nắm tay cô, “Anh không thể nào thuyết phục mình giao em cho người khác.”
Khóe môi Lý Viện Viện cong lên, giây sau Yến Tư Thành đã quỳ xuống, hành lễ của Đại Đường, dập đầu xuống đất, âm thanh mạnh mẽ trầm thấp: “Xin Điện hạ thứ cho ti chức tội đại bất kính. Sau này e là…”
Còn chưa dứt lời, Lý Viện Viện đã khom người xuống trước người anh dìu anh lên, quàng tay ôm lấy đôi bờ vai anh, chu miệng hôn “chụt” lên môi anh. Sau đó ôm lấy cổ anh: “Muốn làm thế này lâu rồi.” Cô cọ đầu vào cổ anh, thì thầm: “Tư Thành, em yêu anh nhiều lắm.”
Yến Tư Thành ngây ra một lúc lâu mới dám đưa tay lên đặt trên vai Lý Viện Viện, nhẹ nhàng tiếp xúc rồi chầm chậm vòng lại, sau đó ôm chặt.
Không muốn buông tay nữa, sau khi ôm thế này thì anh không bao giờ muốn buông tay nữa.
Công chúa của anh đã thật sự trở thành Công chúa của anh rồi.
“Anh cũng yêu em.”
Có thích không? Có yêu không?
Đều có.
Có muốn nắm tay cùng nhau già đi không?
Cũng có.
Vậy thì yêu nhau thôi…
Thật ra sau khi Yến Tư Thành và Lý Viện Viện yêu nhau, cuộc sống của họ cơ bản cũng không thấy thay đổi gì, có điều lúc hai người bên nhau, Lý Viện Viện sẽ nắm tay Yến Tư Thành, Yến Tư Thành cũng mỉm cười cầm tay cô, lòng bàn tay mềm mại khiến anh không dám dùng sức bóp mạnh. Buổi tối lúc từ Thư viện hay sân vận động cùng về Ký túc xá, khi chia tay, Lý Viện Viện sẽ nhón chân hôn lên mặt Yến Tư Thành.
Lúc mới bắt đầu, hai người đều đỏ mặt im lặng một lúc mới chúc nhau ngủ ngon rồi quay đi.
Nhưng dần dần, mỗi tối Lý Viện Viện đều nhón chân hôn Yến Tư Thành, điều này dường như đã trở thành thói quen của họ.
Lúc chia tay sẽ hôn một cái, theo thúc đẩy của thời gian, quan hệ của hai người cũng dần dần được thúc đẩy, hơn một tháng qua, Lý Viện Viện đã thành công chuyển tiếp hôn từ má sang môi…
Hôm trường cho nghỉ lễ Lao động một tuần, cha Yến Tư Thành nói muốn đưa anh đi du lịch. Ba ngày không gặp đối phương, lúc chia tay với anh, môi Lý Viện Viện dừng trên môi Yến Tư Thành rất lâu. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó, họ vẫn kín đáo đến mức chưa thể có thêm hành động khác.
Lý Viện Viện vốn cảm thấy ba ngày cũng không quá dài, nhưng sau khi Yến Tư Thành đi, cô mới phát hiện ngày tháng phải đếm bằng giây, buổi sáng thức dậy, nhắn một tin cho Yến Tư Thành, trưa ăn cơm chụp một tấm hình gởi cho Yến Tư Thành, chiều học ở Thư viện cũng cho Yến Tư Thành biết.
Còn phía Yến Tư Thành cũng gởi những phong cảnh mình nhìn thấy vào di động Lý Viện Viện, có điều khác với Lý Viện Viện, Yến Tư Thành sẽ nói rõ anh đang ở đâu, sau đó là một tấm hình, rất ít nói thêm gì khác.
Nhưng Lý Viện Viện không thấy buồn, vì cô biết Yến Tư Thành chính là người gọn gàng quả đoán như vậy.
Đến tối, Lý Viện Viện gởi một tin nhắn chúc ngủ ngon, lúc cô sắp thiếp đi, di động bỗng run lên, cô mở ra nhìn, Yến Tư Thành gởi tới hình mặt trăng và bầu trời sao: “Viện Viện, nhớ em lắm.”
Năm chữ, Lý Viện Viện cảm thấy trong lòng dâng trào hơi ấm, cô nằm trong chăn ôm ngực, vui vẻ đá chăn. Châu Tình gần giường cô phản đối: “Tối rồi mà còn tạo phản à!”
Lý Viện Viện không nén được kích động trong lòng, cô nhỏ giọng nói: “Châu Tình, Tư Thành nói anh ấy nhớ mình.”
Châu Tình cố nhịn, lễ Lao động không ai ở bên cô đã đủ bi thảm lắm rồi, đêm dài đằng đẵng đã đủ cô đơn lắm rồi, vậy mà người còn lại trong phòng trên mặt lại nở rộ hoa xuân thế này…
“Trăng sáng ngàn dặm gởi tương tư, Châu Tình, anh ấy thật sự rất nhớ mình.”
Một con búp bê vải ném về phía Lý Viện Viện: “Tình tứ quá sẽ chết sớm!”
Lý Viện Viện không đếm xỉa tới Châu tình, cô gởi lại cho bên kia chữ “muah”.
Thật hạnh phúc, Lý Viện Viện nghĩ, đời cô được Yến Tư Thành đối đãi như vậy thật sự quá hạnh phúc.
Lễ Lao động qua đi, Yến Tư Thành ngồi xe của cha về trường, vừa xuống xe liền thấy Lý Viện Viện đang chờ dưới Ký túc xá, Lý Viện Viện cười vẫy vẫy tay với anh. Ánh mắt Yến Tư Thành lay động, anh đeo ba lô đứng dậy xuống xe.
Qua cửa sổ xe, Yến Thành Quốc nhìn thấy Lý Viện Viện bên ngoài, thật sự khiến ông giật mình, cô gái này tuy hiện giờ vẫn còn rất mũm mĩm, nhưng đã ốm hơn lúc trước rất nhiều, gương mặt tròn trịa, khi nở nụ cười còn có lúm đồng tiền đáng yêu. Phát hiện ông nhìn mình, cô lễ phép cúi người với ông. Yến Thành Quốc gật đầu, thấy Yến Tư Thành đã đi tới bên cạnh Lý Viện Viện, ánh mắt Lý Viện Viện lập tức chuyển sang Yến Tư Thành.
Yến Thành Quốc cười lái xe đi.
Ôi tuổi trẻ!
“Tư Thành.” Lý Viện Viện vốn cảm thấy mình có đầy một bụng những lời muốn nói với Yến Tư Thành, nhưng thật sự chờ được Yến Tư Thành đứng trước mặt mình sau ba ngày chia xa, cô bỗng quên mất mình muốn nói với anh điều gì. Tựa như chỉ cần nhìn thấy anh là cô đã vô cùng thỏa mãn.
Cô thầm suy ngẫm rồi đưa tay lên, định ôm lấy Yến Tư Thành nhón chân hôn anh.
Nhưng bỗng nhiên cằm bị nâng nhẹ, lần này cô không nhón chân mà Yến Tư Thành cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn.
Lý Viện Viện đờ người trợn mắt, trước đây đều là cô chủ động, còn hôm nay anh lại…
Có lẽ do bản tính của phái nam dẫn dắt, sau khi Yến Tư Thành chủ động hôn thì không có cách nào anh dừng lại được, anh mơn man môi Lý Viện Viện, đến khi cô không chịu nổi mê hoặc khẽ há miệng ra, anh bỗng to gan liếm cắn môi cô.
Nụ hôn mới mẻ, cảm giác lạ lẫm khiến hai người đều đỏ mặt, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đó mà thôi.
Yến Tư Thành không kiên trì được nữa, anh buông cằm Lý Viện Viện ra. Nhìn thấy mắt Lý Viện Viện sáng lấp lánh, anh xoa đầu cô: “Lần sau tìm nơi nào không có người… rồi… tiếp tục…”