Ý tưởng đi làm cuối cùng cũng bị dập tắt vì đã gần tới cuối học kỳ.
Lý Viện Viện lại chỉnh sửa thời gian biểu sinh hoạt của mình, rút ngắn thời gian luyện tập buổi tối, gần đây cũng không cần tập kịch, vừa khéo cô có thể chuyên tâm chạy nước rút trước kỳ thi. Nhưng có những chuyện vẫn có thể tiến hành đồng bộ, ví dự như khiêu khích Yến Tư Thành.
Lý Viện Viện đã nghĩ kĩ, cô cảm thấy nếu cô tới Thư viện đọc sách học bài, tự nhiên Yến Tư Thành cũng phải đi. Hơn nữa anh còn phải đọc sách nhiều hơn cô, hiện giờ Yến Tư Thành đã rút lui khỏi câu lạc bộ Teakwondo, mỗi ngày ngoài việc lên lớp cũng không còn việc gì khác, vừa khéo có thể ngày ngày ở Thư viện cùng cô. Cô có rất nhiều thời gian để khiêu khích anh.
Nhưng nào ngờ lúc thật sự hành động, Lý Viện Viện mới phát hiện, “khiêu khích” một người thật sự chẳng hề dễ dàng gì cả…
Hai người họ ngồi trong Thư viện đọc sách, vừa cúi đầu xuống là hết ngày, mắt bị đủ các loại đề ôn tập lấp đầy, đâu còn thời gian nhìn đối phương. Bởi vậy cho dù hiện giờ thời gian bên nhau nhiều, nhưng cũng không có tiến triển thực tế xíu xíu nào cả.
Lúc ăn cơm Lý Viện Viện cũng muốn khiêu khích Yến Tư Thành, dù sao bàn trong nhà ăn cũng nhỏ hơn bàn Thư viện, khoảng cách của họ cũng rất gần, lúc ăn cơm tâm trạng mọi người cũng hòa nhã hơn. Nhưng Lý Viện Viện vẫn chưa nghĩ ra phải hành động cụ thể gì nữa.
Đút cho nhau ăn như đôi tình nhân bên trái này sao? Chắc Yến Tư Thành sẽ sợ đến mức quỳ mọp xuống đất, nói không chừng còn tự cắt cổ tay ngay tại chỗ. Hay vừa ăn vừa nhìn đối phương cười ngờ nghệch như đôi tình nhân bên phải này? Chắc Yến Tư Thành sẽ lo lắng đến mức đưa cô tới bệnh viện trường mất thôi…
Hai người đã quá quen thuộc với nhau, cô phải nắm bắt chừng mực thế nào mới đạt tới cảnh giới “khiêu khích”, đây thật sự là một chuyện quá nhức đầu…
Buổi tối về Ký túc xá, cô hỏi Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh, em họ xa của cô định bày tỏ với thanh mai trúc mã của mình, nhưng lại không muốn bày tỏ quá vội vã phá hỏng quan hệ hài hòa của họ hiện giờ, hỏi em họ cô phải làm sao?
Châu Tình vừa ngoáy tai vừa nói: “Em họ cậu muốn chơi trò mờ ám à, không được đâu, lên giường là xong chuyện ngay thôi. Lên giường với thanh mai trúc mã, bóp cổ người đó bắt người đó chịu trách nhiệm.”
Lý Viện Viện nghe mà toát mồ hôi, dứt khoát phớt lờ Châu Tình, quay sang nhìn Trương Tĩnh Ninh, Trương Tĩnh Ninh sờ cằm gượng gạo nói: “Tấn công vào những chi tiết vụn vặt trong cuộc sống đi, tặng người đó chút đồ, cho người đó những món người đó thích ăn, mang danh ân cần nhưng thực tế là ăn tươi nuốt sống. Con trai thời nay không ngốc đâu, nếu em họ cậu có biểu hiện thích hợp, trừ khi người đó thật sự không thích cô ấy, nếu không nhất định sẽ có hành động.
Lý Viện Viện gật đầu, cảm thấy Trương Tĩnh Ninh nói có lý, tuy đoạn sau không mong Yến Tư Thành chủ động, nhưng ít ra đoạn trước cô cũng có thể xử lý tốt.
Cô cảm thấy mình đã nhìn thấy hi vọng của tương lai, máu nóng bừng bừng đi ngủ.
Nhưng sáng hôm sau thức dậy Lý Viện Viện bèn ngẩn ra. Cô định mua chút đồ Yến Tư Thành thích ăn. Nhưng cô nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra Yến Tư Thành thích ăn gì, bình thường bữa sáng của Yến Tư Thành gồm một chén cháo một cái bánh bao một cái bánh hấp. Đến bữa trưa gồm có cơm, một mặn một rau một canh. Bữa tối cũng tương tự bữa trưa. Mỗi ngày đều xếp hàng ở nhà ăn lấy cơm, thứ Hai tới thứ Sáu cũng đều tới cửa sổ lấy thức ăn, không có ngày nào ngoại lệ. Nhưng món ăn của Lý Viện Viện thì mỗi ngày đều đủ các kiểu cách.
Nghĩ tới đây, Lý Viện Viện không khỏi ngẩn người.
Hiện giờ cô thật sự không nhìn ra Yến Tư Tư Thành thích ăn gì, lúc trước ở Đại Đường họ vốn không cùng ăn cơm nên Lý Viện Viện càng không biết. Nghĩ tới Đại Đường, trong đầu Lý Viện Viện bỗng lướt qua một món – kẹo gừng.
Đó là món cô và Yến Tư Thành ăn lúc gặp nhau lần đầu. Tuy không biết Yến Tư Thành có thích không, nhưng món ăn kỉ niệm này chắc có thể khiêu khích trái tim nhất, Lý Viện Viện hứng chi bừng bừng chạy tới tiệm tạp hóa của nhà ăn mua một bịch kẹo gừng…
Chờ đọc sách ở Thư viện xong, trên đường hai người tới nhà ăn, Lý Viện Viện mới móc kẹo gừng ra: “Tư Thành.”
Bước chân Yến Tư Thành khựng lại, quay đầu nhìn cô, Lý Viện Viện đứng ở hai bậc thang phía trên đưa cho anh một bịch kẹo ni lông, Yến Tư Thành đón lấy nhìn thử, bên trong có mấy viên kẹo gừng màu vàng. Hình dạng khác xa của Đại Đường, nhưng Yến Tư Thành vẫn biết hai chữ “kẹo gừng” to tướng trên bao.
Viện Viện đưa cái này cho anh làm gì? Anh hơi khó hiểu, nhưng lập tức thoải mái xé bao kẹo đưa cho Lý Viện Viện: “Xong rồi.”
Yến Tư Thành… tưởng cô muốn nhờ anh xé bao giúp sao?
Thật sự chăm sóc cô như trẻ con vậy, anh tưởng chuyện xé bao này cô không làm được sao…
Kẹo gừng dừng lại trước mặt Lý Viện Viện, vẻ mặt Yến Tư Thành dịu dàng cũng trước mặt, Lý Viện Viện nhất thời không biết mình nên nhận lấy hay không.
Cuối cùng cô vẫn nhận lấy kẹo gừng, mình ăn một cây. Yến Tư Thành tiếp tục quay người đi về phía trước, Lý Viện Viện ngậm kẹo gừng gọi anh: “Tư Thành”. Lời nói không rõ ràng giống như Lý Viện Viện lúc nhỏ.
Yến Tư Thành vô thức quay đầu, một cây kẹo gừng quệt quanh mặt anh, sau đó mới tìm được vị trí, nhét vào miệng anh.
Mùi vị… không giống trước đây lắm, ngọt hơn lúc trước…
Kẹo gừng dính trên mặt rất khó chịu, nhưng nhìn Lý Viện Viện không biết tại sao lại cười rất vui vẻ, Yến Tư Thành chẳng giận, anh nửa cười nửa than: “Viện Viện, kẹo dính lên mặt rồi.”
“Tư Thành giận à?”
Yến Tư Thành lắc đầu.
Không giận, đối diện với nụ cười của Lý Viện Viện, anh vốn chẳng hề giận nổi, chỉ cần cô cười, bắt Yến Tư Thành lấy máu tưới hoa cũng được, dính chút kẹo thì có là gì…
Không biết Lý Viện Viện suy nghĩ gì, có lẽ vì hiện giờ cô đứng cao hơn Yến Tư Thành hai bậc thang, có lẽ vì cô bỗng lóe lên một ý nghĩ… cô đưa tay chọc vào gò má dính kẹo của Yến Tư Thành.
Kẹo khiến ngón tay cô và gò má anh dính vào nhau, như luyến lưu chẳng nỡ rời…
Lý Viện Viện vốn chỉ chọc chọc cho vui, không có ý gì khác, nhưng vừa đụng vào mặt Yến Tư Thành, nhìn ngón tay mình “lưu luyến” trên má anh, cô bỗng có cảm giác mình đang sàm sỡ Yến Tư Thành…
Cảm giác này… thích thật…
Tim Lý Viện Viện như rối nhịp trong thoáng chốc ấy, nhưng ngón tay cô vẫn dính trên mặt anh, mãi đến khi Yến Tư Thành ho nhẹ một tiếng quay đầu đi, cô mới cười bước xuống bậc thang, cứ như vừa rồi mình chẳng hề trêu anh vậy: “Tư Thành, anh đi rửa mặt đi.”
Lý Viện Viện cảm thấy mình nên chuẩn bị khăn ướt sẵn trước, như vậy cô không chỉ được chọc vào mặt anh mà thậm chí còn có thể giúp anh “lau sạch” mặt nữa…
Quay đầu nhìn mặt Yến Tư Thành, lòng Lý Viện Viện bỗng dậy niềm vui, cô cảm thấy hình như mình đã hơi hơi tìm được chìa khóa của cánh cửa “khiêu khích” rồi…
Có câu thời gian thấm thoắt thoi đưa, thật ra thời gian còn trôi nhanh hơn thoi đưa nữa, một tháng chớp mắt đã trôi qua.
Kỳ thi cuối kỳ đã đến, dưới sự học tập bỏ ngủ quên ăn của Lý Viện Viện, môn tiếng Anh của cô lần đầu thi được bảy mươi điểm, so với dự tính trước đó, cô biết mình đã phát huy một cách phi thường, lòng vô cùng vui sướng, cô cảm thấy đúng là có chí thì nên.
Nhưng Châu Tình và Trương Tĩnh Ninh lại rất kinh ngạc: “Sinh viên giỏi, cậu lo yêu bỏ bê học hành à?”
Trương Tĩnh Ninh vỗ vai cô an ủi: “Không sao, thi thôi mà.”
Lý Viện Viện đành cong môi cười.
Nhìn lại Yến Tư Thành, môn nào cũng không thi tốt, nhưng cơ bản coi như cũng là đà bay qua được, chỉ có môn tiếng Anh… là rớt.
Nhưng Yến Tư Thành thi rớt cũng nằm trong dự liệu của mọi người, Lục Thành Vũ vô cùng kinh ngạc: “Ôi mẹ ơi, mày rớt có một môn thôi à!” Lúc đó Lý Viện Viện cũng ở bên cạnh, cô gật đầu theo lời cảm thán của Lục Thành Vũ, không ngờ Yến Tư Thành chỉ rớt có một môn thôi, sách chuyên ngành của anh đến giờ cô đọc vẫn chả hiểu…
Lục Thành Vũ chuyển chủ đề: “Vậy mà không ăn một bữa hoành tráng thì đúng là thiên lý khó dung!”
Yến Tư Thành thoáng suy nghĩ, từ lúc mới đến đây tới khi kết thúc học kỳ, đúng là Lục Thành Vũ đã giúp anh và Lý Viện Viện rất nhiều. Anh nói với Lý Viện Viện muốn mời Lục Thành Vũ và Châu Tình với Trương Tĩnh Ninh chung phòng cô một bữa, coi như cảm tạ thời gian qua, cũng coi như tiệc chia tay học kỳ này.
Lý Viện Viện cho hai chị em chung phòng biết đề nghị của Yến Tư Thành, anh lập tức trở thành chàng trai tốt nhất trên đời của hai cô nàng, chẳng khác nào tình lang tuyệt vời nhất hiếm có nhất trên thế gian.
Bữa ăn này rất vui vẻ, ngay cả Yến Tư Thành xưa nay vẻ mặt vô cảm cũng bất giác mỉm cười suốt buổi.
Cuối cùng Lục Thành Vũ uống say, kéo Yến Tư Thành khóc lóc một hồi, lúc này mọi người mới biết Lục Thành Vũ đã chia tay bạn gái, bạn gái cậu ta đã theo một người đẹp trai nhà giàu của trường khác….
Lục Thành Vũ vỗ ngực Yến Tư Thành kêu gào: “Tao hận bọn đẹp trai nhà giàu như mày, tao hận bọn đẹp trai nhà giàu như mày. Trên đời này tại sao lại có loại sinh vật như vậy! Chết hết đi cho tao! Chết hết đi cho tao!”
Châu Tình bên cạnh vỗ đùi cười đến như sắp chết, Trương Tĩnh Ninh bên kia chụp hình gửi Wechat cho Lục Thành Vũ. Lý Viện Viện dùng kỹ thuật quay video bằng điện thoại vừa học được, quay lại toàn bộ quá trình nổi điên sau cơn say của Lục Thành Vũ. Cô cảm thấy chờ khi Lục Thành Vũ tỉnh lại xem được clip này chắc sẽ thú vị lắm. Có lẽ cô còn có thể dùng clip này uy hiếp cậu ta làm chút chuyện cho mình.
Trong số đó, chỉ có Yến Tư Thành bị Lục Thành Vũ kéo áo xệch xuống là mặt không đổi sắc. Nhưng nhìn Lý Viện Viện vẫn luôn giữ nụ cười trên môi, lòng Yến Tư Thành cảm thấy đầy ắp hơn bao giờ hết.
Gần nửa năm nay, có lẽ bản thân Lý Viện Viện cũng không ý thức được rằng, cô trở nên cởi mở hơn nhiều, hoạt bát hơn nhiều, cũng thích cười hơn rất nhiều, cô học được cách nói đùa, học được cách trêu chọc người khác, thỉnh thoảng còn biết giở trò.
Yến Tư Thành cảm thấy Lý Viện Viện ngày càng giống lúc nhỏ. Nhưng anh rất vui, mỗi ngày được nhìn thấy Lý Viện Viện vui vẻ như vậy khiến anh vô cùng yên lòng.
Yên lòng hơn bất kỳ thời gian nào trước đây.
Sau tiệc chia tay là tới kỳ nghỉ Đông.
Nhưng bỗng nhiên lại xuất hiện một vấn đề mà trước đó không hề nghĩ đến.
Trong kỳ nghỉ Đông không thể ở lại trường, Yến Tư Thành phải về nhà Yến Tư Thành, Lý Viện Viện phải về nhà mình, ngày mai… họ phải làm sao gặp nhau đây….