Mao Sơn Quỷ Thuật Sư

Chương 49: Thi Thể Từ Nóc Nhà Rơi Xuống



Không bao lâu sau thì chúng tôi quảy trở lại trường đại học.Tôi sai Chu Tĩnh cùng mấy người đi mua một số những dụng cụ chuyên dùng, đồng thời phải đóng cẩn thận vào trong thùng giấy.

Dưới sự giúp đỡ của ba tên công tử hôm trước, mọi việc diễn ra suôn sẻ mà không làm kinh động đến ban giám hiệu nhà trường, bọn họ giúp chị em mang những thứ đó vào trong trường học.Có một câu nói, có tiền thì có thể bắt quỷ kéo cối xay, cả ngày tôi ở trong ký túc xá nữ, những nhân viên bảo vệ ở đây coi tôi như người vô hình, căn bản họ không thèm để ý đến.Chu Tĩnh sử lý công việc tỏ ra rất tháo vát.Trải qua thời gian vận động leo núi và phơi nắng, âm khí trên người mọi người đã giảm đi rất đáng kể, sức khỏe của họ cũng đã khá lên rất nhiều.


Mọi người đều tỏ ra rất hiếu kỳ với cái thứ mà tôi gọi là dẫn quỷ trận.Vừa mới tới tầng ba ký túc xá, Khải Vi lập tức xán đến tôi, cô ta không ngần ngại kéo tay áo đòi đi cùng với tôi, bất chấp sự trêu đùa của mọi người.Đêm hôm qua, tuy tôi đã kiểm tra rất kỹ càng, nhưng tôi vẫn phải tìm kỹ lại vị trí của mắt trận, do vì đêm qua bị ảnh hưởng của trời mưa, âm khí qua nặng nề.

hôm nay trời nắng, đương nhiên có thể kiểm tra kỹ càng hơn.Kỳ thực, cho tới tận giờ phút này, những kẻ bày bố trận thế vẫn chưa phát giác ra có người đang tiến hành phá hoại, hiển nhiên là tiểu Nguyệt và mấy cô bạn khác rất biết giữ mồm miệng, họ không hề tiết lộ tin tức ra ngoài.

Mấy người bày bố lên trận pháp chỉ đang lo lắng về trận pháp phát sinh hiệu lực sớm.

Nếu như bọn họ biết được tôi đang tìm cách phá hoại trận pháp, có lẽ lúc này họ đã tìm đến tôi để tính sổ rồi!Đương nhiên tôi không muốn cho bọn họ phát giác ra được, bọn họ đều là hiệu trưởng hiệu phó, chủ nhiệm khoa, lại có cả âm dương sư xuất thân từ danh phái long hổ sơn.


Tôi đương nhiên không muốn đối đầu với họ trong lúc này, đợi đến lúc họ phát giác ra, khi đó tôi đã âm thầm xử lý xong rồi, đến lúc đó họ có muốn ngăn trở cũng không kịp nữa.Khải Vi, cô có thể buông tay tôi ra có được không? Tôi còn có việc rất quan trọng phải làm! Tôi nói với Khải Vi.

Đồng thời tôi bắt đầu lấy la bàn ra để dò tìm.

Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn tôi, có lẽ họ sợ ảnh hưởng nên không ai dám hỏi, chỉ dám đứng cách xa mà nhìn.Bọn họ đều hiểu được, tôi đang dò tìm mắt trận.Đúng khi tôi dò đến phòng 304, kim la bàn bắt đầu dao động, tôi nghi ngờ ngước nhìn lên trần nhà căn phòng 304.Tất cả nữ sinh đều đi theo tôi, thấy tôi ngước đầu nhìn lên trần nhà, họ cũng vội vàng nhìn theo.Tôi chầm chậm nói: Chắc chắn là ở chỗ này! Vừa nói tôi vừa đưa tay lên chỉ.Sắc mặt bọn Chu Tĩnh lúc này đã trở nên trắng bệch, nghĩ tới nửa tháng nay, ngày nào họ cũng tiếp xúc với cái gọi là mắt trận mà bọn họ không hề hay biết, cho nên lúc này bọn họ đều tỏ ra rất sợ hãi.Chu Tĩnh vẫn là người phản ứng trước tiên, cô ta đột ngột kêu lên: Đúng rồi! Ngay hôm đầu tiên tôi mới bước vào trong căn phòng này, hàng ngày đều nghe thấy những tiếng kêu rất là kỳ quái, tiếng kêu đó nghe rất giống như tiếng mèo, chúng tôi đã mấy lần bật đèn lên tìm kiếm, nhưng đều không phát hiện ra điều gì, việc đó về sau cũng lãng quên.Học trưởng, nói như vậy thì tiếng kêu kỳ quái đó chính là phát sinh từ chỗ đó? Chu Tĩnh nói đến đây thì hai chân đã bắt đầu run lên.Không chỉ riêng một mình Chu Tĩnh, tất cả những nữ sinh ở trong phòng 304 đều có chung một biểu hiện như vậy, bởi họ đều nghe thấy tiếng kêu quái dị đó.

Thoạt đầu họ chỉ cho là tiếng mèo kêu, nên cũng không để ý, hiện tại nghe tôi nói ra, họ mới biết rằng mắt trận chính là được bố trí ngay trên trần nhà.Đừng sợ, choi dù nó là cái gì, cứ đào được ra rồi đem đốt đi, nó sẽ không gây ra thương hại cho mọi người dâu! Tôi vội trấn an mọi người.Tất cả mọi người đều tỏ ra rất sợ hãi, Khải Vi vội ôm lấy cánh tay tôi, tôi có thể cảm nhận được thân hình Khải Vi đang run rẩy.Tôi xoa đầu an ủi Khải Vi, sau đó quay ra bảo mọi người đi lấy cho tôi một chiếc thang gấp.


Chiếc thang gấp này được cho vào một chiếc túi da, do năm tên công tử mang vào giúp tôi, nếu không chắc khó mà mang vào được.Rất nhanh, chiếc thang gấp đã đượng dựng lên, tôi bảo mọi người ra khỏi phòng 304, bản thân tôi đội mũ bảo hiểm và đeo khẩu trang, kính râm vào.

Tiếp theo tôi đeo găng tay rồi lấy ra một chiếc máy khoan điện.Cắm điện cho máy khoan xong, tôi bắt đầu trèo lên cầu thang, ngước mặt nhìn lên trần nhà, trong đầu tôi suy nghĩ, không biết mắt trận sẽ là vật gì đây? Vật gì mà có thể dẫn được toàn bộ quỷ nước trong Long Liễu thôn tới đây được? chỉ cần đừng là những thứ quá kinh khiếp là được, tối qua tôi đã kinh sợ lắm rồi.Tôi bắt đầu ngửa mặt lên trần nhà mà khoan, những tiếng khoan ầm ầm vang lên, có điều tôi không hề lo lắng cho tiếng động, bởi nơi đây đã bị bày bố trận pháp, mọi âm thanh không thể lọt ra khỏi tầng ba.Những mảnh vụn của trần nhà bắt đầu rơi lả tả xuống đất, chỉ một lát sau tôi đã tạo ra thành một lỗ hổng trên trần nhà, tôi bắt đầu dùng rìu để phá, đột nhiên.....Bộp!Một tiếng động vang lên rất to, một chiếc túi nylon rất to gói một vật dài dài rơi từ trên trần nhà xuống.Tôi đã kịp phản ứng rất nhanh, tôi né người sang một bên, cái gói nylon đó đập vào cầu thang rồi rơi bịch xuống đất.A....a...!Những tiếng kêu thét của các nữ sinh vang lên, tôi biết, nhất định sẽ phát sinh ra một cảnh tượng ghê rợn.Tôi cúi đầu nhìn xuống cái gói nylon đó, tiếp theo....Oành! Đầu tôi như nghe thấy một tiếng sét nổ, bởi tôi đã nhận được ra, dưới mặt đất, cái gói nylon đã rách ra, để lộ ra bên trong đó là một thi thể.Cái đầu thi thể lộ ra từ chỗ rách, nó nằm ngửa mặt lên, trên khuôn mặt màu sáp của nó vẫn còn giữ nguyên một vẻ mặt vô cùng quái dị, nhưng không hề thấy xuất hiện giòi bọ hay những thứ côn trùng tương tự.Tôi không bị cái thi thể đó làm cho sợ hãi mà ngã khỏi cầu thang, bởi vì cái thi thể này được bảo quản khá tốt, rất sạch sẽ và hoàn chỉnh.

Điều quan trọng nhất là cái thi thể này đang nhứm mắt, chứ nếu là chết trong tư thế không nhắm mắt, không biết là tôi có bị ngã xuống đất hay không nữa.Cố gắng giữ cho mình thăng bằng, tôi bắt đầu lò dò trèo xuống, vứt khoan điện và rìu sang một góc, tôi cố ngăn không cho những nữ sinh đang run rẩy kia không bước vào, tôi đi thẳng ra ngoài cửa.Đúng lúc đó, một thân ảnh lao tới ôm chặt lấy tôi, đó chính là Khải Vi, lúc này Khải Vi đã sợ đến mức sắp ngất đi rồi.Tôi ôm chặt lấy thân hình đang run rẩy của Khải Vi, đồng thời nói với các nữ sinh: Đừng hét lên nữa, chỉ là một thi thể của người nữ, nó không cắn mọi người đâu mà lo!A.....a...!Tiếng kêu la của mọi người lại càng to hơn, tôi đảnh phải giơ tay lên ngăn lại, sau đó tôi vỗ vỗ vào người Khải Vi đang khóc tu tu...Tôi đưa tay khép cánh cửa lại, không còn nhìn thấy cái thi thể đó nữa, đến lúc này mọi người mới không hét lên nữa, nhưng mà tất cả mọi người đều lùi lại, không ai dám tiến đến gần phòng 304 nữa.Tám nữ sinh trong phòng 304, trong đó có cả bọn Chu Tĩnh, Hiểu Lan, Dung Đình, bọn họ đang ngồi thụp xuống bên cạnh hành lang mà nôn thốc nôn tháo, vừa nôn vừa khóc, cảnh tượng trông vô cùng thê thảm.Trong số đó có một nữ sinh đã sợ đến ngất đi, tôi vội bảo mấy người khiêng ra ngoài để cấp cứu cho tỉnh lại.Phương học trưởng, em sợ lắm....! Khải Vi ôm chặt lấy người tôi thút thít khóc, cô ta không chịu rời khỏi tôi.Đừng sợ, chỉ là một cái thi thể, so với những quỷ hồn áo đỏ, cái thi thể này còn dễ thương hơn nhiều! Tôi động viên mọi người.Cái tên âm dương sư cùng với lũ người khốn kiếp kia, một lũ biến thái, trong ký túc xá của nữ sinh, chúng cất giấu một cái thi thể, chỉ có những kẻ đã mất hết tính người mới có thể làm ra những sự việc như vậy! Có thể dùng một hình nhân gỗ để làm mắt trận, tại sao chúng lại phải dùng một thi thể nữ nhân đây? Chẳng lẽ....?Đột nhiên tôi nghĩ đến một khả năng, châm một điếu thuốc, tôi hút mấy hơi rồi quay sang hỏi mọi người: Trong hai tháng gần đây, trong ký túc xá có nữ sinh nào trong trường bị mất tích không?Trong đám nữ sinh còn đang kinh hồn lạc phác đột nhiên cất tiếng nói: Tôi nhớ ra rồi! Mấy tháng trước có một nữ sinh năm thứ ba bị mất tích, hình như cô ta tên là Nhiệm Hà, đúng rồi, đúng là cái tên này! cảnh sát cũng đã đến điều tra mấy lần, nhưng không tìm ra dấu vết, sự việc mất tích cũng rất quái lạ, sau đó thì sự việc này cũng bị lãng quên!Mí mắt tôi bắt đầu giật liên hồi, bước đến trước mặt nữ sinh đó, tôi cất tiếng hỏi: Ở đây có ai là người nhận diện được Nhiệm Hà không?.