Mạo Bài Đại Anh Hùng

Quyển 1 - Chương 5: Bạch nộn đích đậu hủ

Lúc này trụ sở Đế quốc quân đang náo loạn tới gà bay chó chạy. Những binh lính tuần tra xung quanh đều vội vàng trở về trụ sở.

Cơ hội không thể bỏ lỡ, nếu không thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Hai tay mập mạp hoạt động nhanh điên cuồng, tốc độ tay lên tới mười nhịp mỗi giây, điều khiển robot điên cuồng chạy về phía bắc.

Vận khí của bọn họ cũng không tệ, chỉ gặp phải một đội tuần tra gồm hai chiếc robot hạng nhẹ và vài tên lính ở không xa bìa rừng, trước khi bị bọn chúng phát hiện, mập mạp lập mau lẹ xoay người, làm ra vẻ đang chạy về trụ sở.

Đội tuần tra thế là bị đánh lừa. Bọn họ tưởng rằng chiếc robot đang nhanh chóng trở về trụ sở này cũng là lính tuần tra như mình nên không hề dừng lại mà liền vượt qua mập mạp. Kỳ thật, chỉ cần bọn họ để ý một chút là có thể bắt được một gã mập mạp hèn mọn đang run lẩy bẩy.

Cực lực khống chế hai tay đang run rẩy, dấu diếm thanh sắc càng cách càng xa đích mập mạp rất nhanh tại một chỗ tiểu pha trước chuyển chiết hướng bắc, chừng mười phút sau, nhìn thấy bốn phía xung quanh không có bóng người, rada của robot cũng không phát hiện ra có robot nào xung quanh, mập mạp liền buông 6 chân cơ giới ra. Sau hai mươi phút đồng hồ, bọn họ rốt cục đã vượt qua bình nguyên rộng gần 30km, tiến vào khu vực rừng núi liên miên ở phía bắc.

Chạy một hơi vào sâu trong rừng, ky giáp ngừng lại, mập mạp nằm thở dốc một lúc rồi mới đi ra ngoài khoang lái. Trên bãi cỏ trong rừng, hai vị nữ binh xinh đẹp đang ngồi ôm nhau. Niềm vui do chạy thoát thành công khỏi cái chết khiến cho hai nàng vừa mừng vừa khóc. Mập mạp liền không hề do dự chạy tới, mang theo bộ mặt giả ngốc, ý đồ cực kỳ hèn mọn muốn ôm hai vị nữ binh mà gia nhập hàng ngũ hoan hô.

Hai ánh mắt hung hãn quét tới khiến mập mạp lập tức dừng chân, thế nhưng hắn chẳng hề xấu hổ, vui mừng vẫn vui mừng, hoan hô vẫn hoan hô, cứ như thể hắn vốn chỉ định làm thế này mà thôi.

"Phác xích.” Dù trong mắt còn đang ngấn lệ nhưng hai nàng không khỏi bật cười, mắng.” Đồ mập mạp chết tiệt.”

Trải qua mấy ngày hoạn nạn vừa qua khiến các nàng có một cảm giác than thiết khó nói thành lời với mập mạp. Thời gian cùng chung hoạn nạn khiến hai nàng biết tên mập mạp này kỳ thật rất lợi hại, còn có chút chỗ làm cho người ta cảm thấy vừa ghét vừa yêu, hơn nữa hắn lại còn có kiểu suy nghĩ rất đặc biệt khiến người khác không biết nên cười hay nên tức giận nữa.

Sắc trời từ từ sáng dần lên. Ở phía chân trời đã xuất hiện những tia sáng mặt trời đầu tiên, ánh mặt trời khiến cho những áng mây xa xa chuyển thành màu đỏ, như lửa lại như máu.

Không khí ban mai tươi mát và tiếng hót của những loài chim không biết tên khiến cho người ta như bước vào tiên cảnh.

Điền Hành Kiện lúc này đang ngủ, chạy suốt một đêm khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hơn nữa suốt một thời gian dài luôn căng thẳng lo lắng, mãi đến lúc này mới được thả lỏng, hắn nằm tựa vào một thân cây, nhanh chóng đi vào mộng đẹp. Nia và Mỹ Đóa ngồi bên cạnh hắn, vừa nói chuyện vừa phất tay xua côn trùng.

Khi mập mạp ngủ dậy thì hai nữ binh đã không còn ở bên cạnh nữa. Robot vẫn im lặng đứng yên tại chỗ, không có dấu vết di động. Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, cây cối đung đưa nhịp nhàng như trong thế giới cổ tích.

Mập mạp lắng tai nghe, giữa những tiếng chim hót và côn trùng kêu, hắn bắt được một tia âm thanh.

Tiếng nước chảy và tiếng cười đùa.

Hắn đứng lên, đi về phía phát ra âm thanh.

Hắn nhẹ nhàng đạp lên đám lá rụng, khom lưng chui qua những nhánh cây mọc ngang và dây leo, khi đi tới một mảnh đất đầy cỏ xanh và hoa dại thì thanh âm càng ngày càng rõ ràng. Đó là tiếng nói của Nia và Mỹ Đóa, còn có cả tiếng nghịch nước.

Lách qua vài cây đại thu chắn tầm mắt thì một cái hồ nước nhỏ xuất hiện trước mặt Điền Hành Kiện.

Đây là một hồ nước tuyệt đẹp khiến người ta mê mẩn.

Hồ nước trong veo không hề có chút bụi bẩn nào, đáy hồ phản chiếu đủ các loại màu sắc, xanh lam, xanh nhạt, vàng. Vài nhánh cây rủ xuống lòng hồ, những con cá đủ màu sắc bơi qua bơi lại những nhánh cây này.

Mỹ Đóa và Nia đang tắm rửa trong hồ.

Hai thân hình trong hồ với những đường cong động lòng người như mỹ nhân ngư, một nửa ngâm mình trong nước, một nửa khác lỏa lồ trong không khí ban mai, mấy giọt nước trong suốt lăn tròn trên thân thể mềm mại, da thịt trắng nõn như tuyết, nhẵn mịn bóng loáng như tơ.

Thân thể thánh khiết của hai nàng hoàn toàn dung nhập vào hồ nước như cổ tích này.

"Cứu mạng, chuột! Có chuột!" Gã hèn mọn này làm ra vẻ mặt hoảng sợ xông ra ngoài, vừa mới hét lên hai tiếng đầy sợ hãi, mạp mạp đã bay người vào trong hồ nước.

Hắn lao nhanh về phía hai thân thể mềm mại vô cùng hấp dẫn, từng thớ thịt trên mặt giật giật, hai mắt tỏa sáng, nước miếng chảy dài. Hai nữ binh chỉ vừa mới có ý thức phải bảo vệ thân thể, mập mạp đã nhanh chóng tới nơi. Gã hèn mọn này vừa chui đầu vào ngực Mỹ Đoá, một tay thì ôm mông Nia, vừa ăn đậu hủ ngàn năm có một là sợ hãi la hét:”Chuột! Có chuột đuổi theo ta!"

"Bốp!"

"Bốp!"

Hai cái tát một trái một phải đồng thời giáng lên mặt mập mạp.

Mỹ Đóa và Nia vừa thẹn vừa tức, không ngại để lộ xuân quang, cho mập mạp xơi một cơn mưa đấm đá.

Nhìn hai thân thể ôn nhuận như ngọc, nhũ phong phập phồng, mập mạp vốn da dày thịt béo giỏi chịu đòn, trong miệng thì kêu gào đau đớn, trong bụng thì lại như nở hoa.

Khi ba người trở lại khu rừng, mập mạp mang theo mấy con cá bắt được trong hồ, vẻ mặt như không có chuyện gì, cứ như thể kẻ vừa bị ăn đòn vì tội nhìn trộm đó và hắn là hai người hoàn toàn khác nhau. Hai nữ binh hung hăng nhìn hắn, vừa thẹn vừa giận, lại còn có chút tư vị khó nói. Thật không biết trên đời này sao lại có một tên mập mạp ghê tởm đáng chết như vậy chứ.

Ăn một chút cá, ba người tiếp tục lên đường. Theo thông tin từ rada của robot thì khu vực này không có dấu vết hoạt động của robot Đế quốc, dù sao nơi này đều là núi non trùng điệp, hoàn toàn không có một bóng người.

Trong thời đại vũ trụ này, nếu không có sự tiếp viện vật tư và kinh tế của các thành thị thì chiến tranh sẽ không thể tiến hành, vì vậy mà nếu muốn đánh du kích trên bề mặt các tinh cầu thì chẳng khác nào tìm chết. Nếu tất cả các thành thị đều đã bị đối phương khống chế hoàn toàn thì lấy đâu ra vật tư tiếp tế, đạn dược bổ sung, binh lực tiếp viện và không lực hỗ trợ. Chỉ dựa vào chân người hoặc robot chạy trên mặt đất, làm sao có thể tránh được lực lượng trinh sát cực mạnh trên không? Nếu khu vực xung quanh các thành thị có hệ thống phòng ngự thì các đội du kích chỉ cần tới gần là chết chắc, nhưng không tới gần thành thị thì lại không thể đánh địch, mà trên di dân tinh cầu lại không có nông thôn,vậy du kích còn có tác dụng gì? Cho nên, chiến thuật du kích trong chiến tranh cổ đại giờ chỉ còn đám cường đạo vũ trụ dùng mà thôi.

Điền Hành Kiện cẩn thận lựa chọn đường đi, điều khiển robot đi xuyên qua các khu rừng núi, Trải qua cải tạo, khả năng di chuyển trên các địa hình phức tạp của loại robot hạng nhẹ này lại được tăng cường , những chỗ mà hai chân cơ giới không thể đi qua thì đã có sáu chân cơ giới và hệ thống phun khí hỗ trợ.

Sau khi đã vượt qua mấy ngọn núi ở phía bắc, xác định đã cách xa khu vực trụ sở của Đế quốc quân, Điền Hành Kiện bắt đầu đi về huớng đông. Dựa vào bản lĩnh được rèn luyện ở trại huấn luyện lính trinh sát và cảm giác nhạy bén trời sinh, Điền Hành Kiện cơ hồ như là cùng Mỹ Đóa và Nia du sơn ngoạn thuỷ, xuyên qua mấy khu vực giao chiến, vượt qua hơn ngàn km.

Khi khối năng lượng nén đã bị tiêu hao gần hết sạch thì ba người đã tới được khu vực bình nguyên bên ngoài thủ đô Galypalan của tinh cầu Millok.

********

Bởi vì binh lực không đủ, Đế quốc Gatralan cũng chưa triển khai tấn công Galypalan vốn có hệ thống phòng ngự cực mạnh, chỉ ở tập trung binh lực ở khu vực cách ba hồ nước lớn hơn trăm km.

Trước mặt chính là khu vực phòng ngự của Liên bang, vì không muốn bị binh lính Liên bang bắn bỏ nên mập mạp bắt đầu cởi quân phục Đế quốc, bất quá lần này hắn để lại một cái quần lót.

Hai vị nữ binh vốn đã hoàn toàn mất đi tin tưởng đối với việc tên hèn mọn này biết thế nào là xấu hổ, mặc dù các nàng cố gắng làm ra bộ dạng không quan tâm, nhưng mập mạp lại hèn mọn, một bộ phảng phất đem nhục lượng đi ra làm cho các nàng nhìn thấy rất có hại đích đau lòng sắc mặt. Điều này làm cho Mỹ Đóa và Nia cảm thấy rất đau đầu, rất muốn giết người.

Bọn họ nhanh chóng được một tiểu đội tuần tra của sư đoàn 109 lục quân Liên bang Leray phát hiện.

Mặc dù đã cởi quần áo, nhưng quần lót mà mập mạp mặc cũng là loại đồ thống nhất của quân đội Gatralan, trên quần còn có dấu hiệu gấu điên màu đen.

Lúc này mập mạp không chú ý, ở sau lưng hắn, hai vị nữ binh vốn đã phải chịu đủ những hành vi vô sỉ của hắn đang cười một cách âm hiểm.

Vì sợ lỡ may bị dính đạn nên mập mạp đã giơ cao hai tay, còn Nia thì đang cầm một khẩu súng trong tay, làm ra vẻ đang áp giải tù binh

Đứng trước nòng súng của các binh sĩ Liên bang, mập mạp giơ cao tay, cả người phát run, thở cũng không dám thở mạnh, sợ có động tác nào khiến người ta hiểu lầm sẽ cho mình một viên đạn, chết một cách oan uổng.

Sau khi nói chuyện với Mỹ Đoa, tiểu đội trưởng tiểu đội tuần tra liền lệnh cho các binh lính áp giải tù binh Đế quốc quân Điền Hành Kiện về quân doanh.

Điền Hành Kiện kinh hãi, vừa buông tay xuống định giải thích thì một khẩu súng năng lượng bộ binh đã dí sát sau lưng khiến hắn vội vàng giơ cao tay lên.

Mặc cho hắn không ngừng quay đầu lại nháy mắt, hai nữ binh vẫn không để ý tới hắn, không ngừng nói chuyện phiếm với gã tiểu đội trưởng.

Đi được nửa đường mập mạp mới hiểu rõ, thật là đắc tội với tiểu nhân chứ đừng đắc tội với đàn bà. Báo ứng, cái này là đáng đời rồi.

Sau khi tới quân doanh, rốt cục thì máy ghi chép trên chiến trường cũng chứng minh được thân phận của mạp mạp, sau đó hắn cùng hai nữ binh được người ta đưa lên một chiếc tàu vận tải cỡ nhỏ đi tới bộ chỉ huy tiền phương ở Galypalan.

Đối với kẻ đã từng chạy trốn hai mươi mốt lần này, đám binh lính sư đoàn 109 rất tàn nhẫn không đưa cho mập mạp bộ quần áo nào cả, khiến cho hắn phải mặc quần lót mà bước lên tàu vận tải.

Hơn mười phút đồng hồ sau, tàu vận tải đáp xuống thao trường của một trường đại học ở Galypalan. Nơi đây là Học Viện Quân Sự Galypalan, một trong ba học viện quân sự lớn nhât của Liên bang Leray. Vì chiến tranh xảy ra nên toàn bộ học viên trong học viện trở thành quân nhân dự bị, một bộ phận được phân tới các sư đoàn robot của lục quân, một bộ phận khác gia nhập hạm đội vũ trụ địa phương của tinh hệ Newton, sau một trận thảm bại đã rút lui về tinh vực trung ương Leray.

Ở trong tàu vận tải, mập mạp lại thấy vui vẻ. Ngoại trừ hắn ra, trong này còn có hơn mười vị tráng sĩ cũng chỉ mặc quần lót. Sau khi xuống tàu, mập mạp còn đang ngơ ngác thì bị một thiếu tá nhìn thấy, xông tới đá đít hắn một phát, mắng:”Ngơ ngơ ngẩn ngản, nhìn cái gì chứ? Mau tập hợp đi!"

Nhìn gã thiếu tá hùng hùng hổ hổ, Điền Hành Kiện đang muốn giải thích thì một ông già mặc áo trắng chạy tới, cầm lấy cánh tay cơ giới trên tay mập mạp rồi quay sang gã thiếu tá nói:”Nhầm rồi, nhầm rồi. Hắn không phải người tham gia tuyển chọn.” Nói xong liền kéo mập mạp đi. Thấy người đón mình đã tới, mập mạp cũng chẳng nói gì, lúc quay đầu nhìn lại thì thấy Mỹ Đóa và Nia đã được mấy nữ binh mặc đồ y tá đưa đi. Mập mạp thở dài rồi đi theo ông già tới một toà nhà lớn.

Hắn không biết, ngay sau khi hắn vừa đi thì có một nữ y tá đi tới nhìn ngó một lúc, sau đó đi ra nói với mấy y tá khác:”Không thấy, ta tìm khắp nơi rồi. Không phải nói là có một tên béo sao?"