Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu, cô nhảy dựng lên, Ý Ý giật giật, vật liệu may mặc thẳng thớm cọ vào da phát ra tiếng vang rất nhỏ, làm cho cô giống con chim sợ cành cong, chăn tuột xuống hai chân được cô vén lên che lại mình.
Cô tận lực xem nhẹ sự khác thường của cơ thể, hai mắt khẽ run ở trong phòng bối rối nhìn một vòng, từ bên trái bức có treo bộ tranh Van Gogh, thoáng nhìn qua chỗ sô pha có một thân ảnh thon.
Có người?
Tia nắng sớm từ ngoài cửa sổ chiếu vào còn mờ ảo.
Trong phòng không có bật đèn.
Ý Ý chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cơ thể quen thuộc, trong lòng đột nhiên lạnh thấu, cô sợ hãi chầm chậm đứng lên, giọng nói như bị chặn ở yết hầu, run run nói:
- Anh là ai?
Nam Cảnh Thâm một đêm không ngủ, nửa đêm ba bốn lần tỉnh giấc, còn canh giữ ở bên giường, xác nhận cô sẽ không phát sốt, mới đơn giản tự thu thập cho chính mình, lúc này hắn vừa mới tỉnh dậy trong chốc lát.
Lúc Ý Ý ngồi dậy, hắn liền tỉnh, bất động thanh sắc nhìn cô, thân mình nằm ở sô pha, hắn ngồi dậy, để hai chân xuống.
Hắn một tay chống trán, ngón cái vuốt lông mày, ánh sáng chiếu vào nửa thân ảnh thon dài của hắn, đôi mắt đen híp lại, không hề chớp mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thất kinh của cô.
Cánh môi bạc mỏng hé ra:
- Em hy vọng là ai?
Tiếng nói trầm thấp vang lên, mang theo khàn khàn mới tỉnh, có loại mê hoặc gợi cảm.
Ý Ý vừa nghe thấy giọng nói này, cảnh giác trong lòng nhất thời buông xuống một nửa, tiện đà lại đứng lên, trong lòng không biết tư vị gì.
- Nam Tứ gia......
Nam Cảnh Thâm chậm rãi ngồi dậy, bàn tay để ở sau cổ, nhẹ nhàng xoa, mũi thở ra tiếng khí dài, dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục sự thanh tỉnh.
Hắn mân mân môi, rồi cười lên.
- Tôi nghĩ lúc em tỉnh lại, sẽ không yên tĩnh như thế.
Ý Ý bật người dém chăn, trong lòng khẩn trương.
- Anh có làm gì với tôi sao?
Người đàn ông cười nói:
- Chính mình cảm nhận không được à?
Ý Ý chấn động, cắn môi dưới, đem chăn xốc lên, ánh mắt nhìn xuống chính mình, trên người cô mặc không phải quần áo chính mình mặc ngày hôm qua, mà là áo sơmi nam màu trắng, hai cúc áo trên không có cài, cổ áo rộng thùng thình kéo đến trên vai, mà hai chân cô cong cong, cặp đùi trắng đung đưa trước mắt, mà dưới quần áo......
Cái gì cũng chưa mặc.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ lên, một bàn tay vói vào, đem vạt áo kéo sâu xuống.
- Quần áo của em ở trong phòng tắm, dơ hết rồi, muốn ném hay muốn giặt sạch, tự em xem đi.
Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
Ý Ý bật người giơ cao chăn, đem chính mình bao lấy, chỉ lộ ra cái đầu, mắt trong suốt chớp động, cô phòng bị hướng đầu giường trốn, căm giận nhìn hắn:
- Anh rốt cuộc muốn làm gì, đêm qua, anh không phải lại......
- Ba ——
Hắn nâng tay mở đèn đầu giường.
Ánh sáng lóe lên đột ngột, Ý Ý nghiêng đầu né tránh, nhắm hai mắt thích ứng trong chốc lát, rồi trợn mắt, trước mắt là khuôn mặt tuấn tú phóng đại người đàn ông.
Cô co rúm người lại, đầu đụng phải đầu giường.
Nam Cảnh Thâm lạnh lùng nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãnh bình tĩnh, giọng nói mang theo tia mỉa mai.
- Cơ thể rất đau?
Ý Ý không có lập tức phản ứng ý tứ trong câu nói của hắn, hai giây sau, thốt ra lãnh khí:
- Anh quả nhiên lại......
Cô cắn môi, mũi khẽ nhếch, cằm đã run lên.
Sau khi lại bị xâm phạm, tuy rằng phẫn nộ nhưng lại có cảm giác bất đắc dĩ.
Cô có thể có lợi thế gì, dám chống lại người đàn ông này?
- A ——
Nam Cảnh Thâm cười khẽ.
Nâng tay, đầu ngón tay vén sợi tóc ở trán ra sau vành tai cô, Ý Ý theo bản năng nghiêng đầu né tránh.
Những ngón tay mảnh khảnh của hắn khẽ cong lại, rồi hắn dừng lại, đôi mắt hắn dần toát lên ý cười.
Hắn nhẹ nhàng nói:
- Đừng sợ.
Hắn lại gần, se se sợi tóc của cô, áp vào tai, cười một tiếng:
- Hiện tại sợ hãi có ích gì, trời đều đã sáng rồi.
Hắn nói lời này có ý gì......
Cố ý sao?
Người cô càng lạnh lẽo, lông mi run rẩy, trong chớp mắt, bị người đàn ông dủng tay đặt sau gáy cô, ép cô ngửa đầu.
- Hiện tại mới bày ra bộ dáng này, lúc em đang say, tại sao không có cảnh giác trước mặt tôi?
Nam Cảnh Thâm híp mắt nhìn cô, trong mắt mang theo lãnh ý, làm cho cô phải rùng mình, ánh mắt bình thường sắc bén như lưỡi dao, đâm thẳng chỗ sâu trong mắt cô:
- Có phải hay không trừ bỏ tôi, ở bên ngoài, đàn ông đều đều có thể làm càn với em?
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Ý Ý thoáng cái đỏ lên, môi mím chặt, đầu óc trống rỗng.
Cô kinh ngạc mở miệng:
- Không phải......
Người đàn ông nheo mắt phượng lại.
- Liên tục hai lần trúng chiêu, tỉnh lại liền trách cứ tôi, sao không nghĩ trước xem buổi tối đó chính mình đã làm chuyện lớn gì!
Ý Ý im lặng, nói không ra lời.
- Tôi chỉ là..... đi tiệc họp mặt bạn học ——
- Họp mặt gì mà làm em say thành như vậy, rượu bị bỏ thứ khác, em một chút cảnh giác cũng không có?
- Bị bỏ thứ khác?
Đáy mắt Nam Cảnh Thâm dần mất đi độ ấm:
- Phòng bị của em, thật đúng là làm cho tôi mở rộng tầm mắt.
Hắn tức giận không nhẹ, thật mạnh đứng lên, bước đến cửa.
Hắn dừng lại, khoảng cách giữa hai người ít nhất là hai người, nửa người trên Ý Ý cơ hồ đều đặt ở trên người hắn, thân dưới không ổn định, cả người cứ run rẩy.
Nam Cảnh Thâm cũng không có kéo lại khoảng cách hai người, con ngươi đạm mạc nhìn xuống cô.
- Muốn hỏi cái gì?
Cô ngượng ngùng cắn môi, bên tai đỏ tới cổ, đầu lưỡi nóng lên.
- Tối hôm qua, giải dược...... anh làm thế nào giúp tôi giải?
Khuôn mặt của người đàn ông đờ đẫn, đôi môi mỏng kéo thành ý tiếng cười không rõ.
Hắn cong người, khuôn mặt tuấn tú áp đến, càng ngày càng gần, Ý Ý lui về sau, hắn cũng không ép cô, ngược lại nhìn như bị cô điều khiển, cô lui về sau, hắn liền đi tới, mãi cho đến khi không thể lui được nữa.
Ánh mắt Nam Cảnh Thâm thập phần lạnh lẽo đảo qua chỗ hai tay cô đang nắm, vẻ kiên quyết trên khuôn mặt ngày càng sâu sắc.
- Tiểu bảo bối, cái thứ đó không có thuốc giải.
Trong lòng cô lộp bộp chìm xuống đáy.
Người đàn ông đứng thẳng dậy, cô không biết chính mình nghĩ như thế nào, lại một lần nữa nắm lấy hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhân tràn đầy nước mắt cùng hoảng sợ.