Nam Cảnh Thâm bị bóng đêm bao phủ nửa bên gương mặt tuấn tú, nhìn không ra vẻ mặt gì, cặp mắt thâm thúy nhưng rõ ràng đang nhìn cô.
Hô hấp Ý Ý cứng lại.
Đầu lưỡi liếm thấy vị rỉ sắt.
Trong lòng bỗng lạnh lẽo, hốt hoảng che lại mặt, lại sốt ruột tìm khăn giấy, muốn lau vết máu khô, rồi đột nhiên ý thức được ——
Tại sao phải sợ hắn nhìn thấy?
Vừa nãy trong nháy mắt đó, cô sinh ra ảo giác sẽ chọc cho hắn tức giận.
Cô lần thứ hai giương mắt nhìn, người đàn ông ngồi ở trong xe, tia sáng ngược hướng chiếu tới, bóng bả vai nghiêng dựa ở trên cửa xe, cái tay duỗi ra ngoài cửa sổ, trên tay kẹp điếu thuốc, ngón tay trỏ theo quán tính đập đập điếu thuốc, lúc hút thuốc, con mắt giống như đang nheo lại.
Đỉnh đầu, bóng lá cây loang lổ, phá đi sự lạnh lẽo trên mặt hắn, trong bóng đen không thấy rõ mặt mũi hắn.
Đèn đỏ qua đi, Nam Cảnh Thâm kẹp trong tay điếu thuốc lá sắp cháy hết, hắn ném ra ngoài cửa sổ, xoay vô lăng, thân xe rất nhanh rẽ vào dòng xe cộ bên đường.
Chợt lóe lên, Ý Ý hạ xuống tầm mắt, lơ đãng liếc về ngồi kế bên tài xế, có bóng người màu trắng.
Phụ nữ......
Trong lòng có cảm giác cay đắng không tên, lông mi phủ xuống đến, nhẹ nhàng rung động.
Tay, vô ý thức đặt ở ngực trên, không biết làm sao, ngực vô cùng đau đớn, nhất thời không rõ là cảm giác gì.
Bỗng nhiên, có một cô gái lạ nhét vào trong lòng cô một cái túi, bên cạnh không duyên cớ xuất hiện một người đàn ông, mặt kinh hoảng nhìn cô.
- Vật này giao cho cô, nhất định phải bảo quản a.
Cô sững sờ, lúc người kia nói cũng không có hạ thấp giọng, nói xong liền đi.
Mấy tia sáng mạnh, từ bốn phương tám hướng chiếu lên Ý Ý, làm mắt cô không mở ra được, cô đưa tay ở trên trán chặn lại, chưa kịp làm gì thì lại xảy ra chuyện, mấy vị mặc đồng phục cảnh sát từ trên xe gắn máy đi xuống, không nói hai lời cùm chặt hai tay cô.
- Cô gái này, chúng tôi hoài nghi cô có quan hệ với vụ án buôn ma túy, xin theo chúng tôi một chuyến.
......
Ý Ý bị giam, đang bị tra hỏi trong phòng.
Đỉnh đầu, ánh đèn trắng sáng chiếu vào mắt làm cô không mở mắt ra được, đầu óc mơ màng, lại hoảng sợ, tinh thần cô thật sự không chịu nổi, dáng vẻ ấy trong mắt vị sĩ quan cảnh sát đang hỏi cung cô là đang cố ý che giấu.
- Cô đã trầm mặc lâu rồi, thật sự không muốn nói?
- Nói cái gì a...... Tôi cái gì cũng không biết.
- Rất tốt, xem ra là phạm nhân chuyên nghiệp.
Cô là thật sự không biết gì a, ngay ở trước đây không lâu, cảnh sát từ bên trong cái túi người xa lạ kín đáo đưa cô tra ra hai túi bạch phiến, đến bây giờ đã ép hỏi cô liên tục một giờ, thân thể cùng tinh thần song song chịu áp lực, làm cho cô sắp hỏng mất.
Lúc này, có người đẩy cửa đi vào, liếc mắt nhìn Ý Ý, sau đó đi tới cảnh sát bên cạnh, ghé vào lỗ tai nói hai câu.
Sắc mặt vị cảnh sát ấy nhất thời đại biến, cầm chìa khóa, mở khóa còng tay cho Ý Ý, thái độ cùng vừa nãy quả thực khác nhau một trời một vực.
- Tiêu tiểu thư, hiểu lầm, chuyện này là chúng tôi oan uổng cô, vừa nãy đã điều tra giàm sát, cô thật sự vô tội, còn có a, cô tại sao không nói, cô là người Nam Tứ gia......
Cô bị áp giải vào,lúc đi ra ngoài, bị vây quanh bởi những cảnh sát kia, lại là xin lỗi rồi nhận lỗi, Ý Ý chóng mặt, được bọn họ đưa ra ngoài.
Trong đại sảnh cục cảnh sát, một người đàn ông bận đồ đen, thân hình thẳng tắp đứng thẳng, áp suất thấp trầm trọng, làm cho người người câm như hến.
Cục trưởng đứng ở bên cạnh, thoáng khom lưng, đặc biệt khiêm tốn thân mật, giọng nói khống chế rất thấp nói:
- Nam Tứ gia, thật sự là thật không tiện, đã trễ thế này còn phiền ngài đi một chuyến, ngài gọi điện thoại thông báo một tiếng là được rồi, bắt lầm Tiêu tiểu thư là lỗi bất cẩn của chúng tôi, trước đó cũng không biết cô ấy là người của ngài......
Nam Cảnh Thâm mặt không hề cảm xúc, căn bản không thèm phản ứng lại với vị cục trưởng này, nhìn thấy bóng dáng bé nhỏ, được cảnh sát mang ra ngoài từ chỗ hành lang, cả người hắn tản ra hơi lạnh, làm bầu không khí căng thẳng lên.
Người người không dám thở mạnh, đều phải quan sát sắc mặt của người đàn ông này.
Nam Cảnh Thâm nhanh chân đi đến trước mặt Ý Ý, sắc mặt lạnh lẽo u ám, ở trên đỉnh đầu cô lên tiếng:
- Ngẩng đầu lên, nhìn tôi.
Ý Ý có chút bất an.
Cô cảm giác được cảm xúc Nam Cảnh Thâm, cô đang cúi thấp đầu, giật mình một cái, ngẩng đầu lên, cô nhanh chóng nhìn hắn, không thấy rõ là thấy vẻ mặt gì, càng làm cho đầu cô hạ thấp xuống.
Người đàn ông híp mắt lại, lạnh lùng lên tiếng:
- Tại sao không gọi điện thoại cho tôi?
Ý Ý run lên một cái, không dám nhìn hắn, buông xuống ngón tay luống cuống, đôi môi mím thật chặc, không dám mở miệng nói.
- 50 gam ma túy, em một tiếng giải thích cũng không có, là chắc mình vô tội sao?
Người đàn ông nhăn lông mày, hô hấp trầm trọng, nếu không phải cô điềm đạm đáng yêu, thật hận không thể bóp chết cô.
- Lần trước tưởng mình mang thai, còn biết gọi điện thoại cho tôi, lần này làm sao không làm vậy, bày ra bộ dáng muốn chết cho ai xem!
Ý Ý bị hắn rống đến chấn động, trong hốc mắt nhanh chóng nổi lên tầng mịt mờ, cô khóc thút thít, mạnh miệng nói:
- Trình cho ai nhìn cũng không liên quan đến chuyện của anh, đâu muốn anh để ý đến.
Cô quay đầu, đem hai tay khép lại trước mặt cảnh sát, cúi đầu, lúc nói chuyện bờ môi run run.
- Bắt tôi đi, không phải hoài nghi tôi giấu ma túy sao, cái tội danh này, đủ cho tôi ngồi tù bao nhiêu năm?
Cô khàn cả giọng hô lên, toàn bộ ngũ quan run run, nhiệt độ càng ngày càng thấp.
- Chuyện này......
- Cứ lên bắt cô ta đi!
Người đàn ông lạnh lùng mở miệng, lập tức nhanh chân đi mất.
Giày da đạp trên đá hoa cương, tiếng vang đặc biệt là đột ngột.
Ý Ý không có quay đầu, tâm theo tiếng bước chân hắn rời đi chìm dưới đáy cốc.
Nước mắt, rơi ra như vỡ đê.
Cô vẫn duy trì tư thế chờ đợi bị còng, nhưng không có một người dám động.
Người của Nam Tứ gia, há lại có thể động vào, lão nhân gia người nhấc chân đi, lưu lại củ khoai lang bỏng tay, ai cũng không biết nên làm gì.
Đang lúc này, người đàn ông nguyên bản đã rời đi lần thứ hai trở lại, bước chân ác liệt rất nhiều, pha thêm chút hoang mang, hắn từ phía sau áp sát, ôm chặt cô gái, bỗng nhiên đưa tay nắm cằm của cô.
Hắn đã từng bình tĩnh, lúc này hừng hực thiêu đốt lửa giận.
Bóp chặt mu bàn tay của cô căng ra đến mức nổi lên gân xanh.
Viền mắt hắn đỏ lên, lạnh lẽo hỏi:
- Em chống cự như vậy, tình nguyện ngồi tù cũng không chịu đi theo tôi?