Cô gấp đến độ hét to, đón lấy ánh mắt hắn, cặp mắt đen bình tĩnh đến đáng sợ, cả người căng phồng tức giận, làm cho cô khiếp sợ.
- Nói một chút coi, sai ở chỗ nào?
Nam Cảnh Thâm bóp lấy eo của cô, thanh âm trầm thấp, khàn khàn, hầu kết chuyển động lên xuống.
Ý Ý hô hấp hỗn loạn, trong đầu xoắn xuýt rối tung, hốc mắt cố ép nước mắt, liền có muốn khóc cũng sẽ không khóc:
- Tôi không nên tới thay giám đốc Tô cầu xin!
Mi tâm người đàn ông nhăn lại, sâu trong con mắt lóe ra tia sáng lạnh tàn nhẫn.
Chớp mắt, tay dán vào eo của cô, nặng nề đè xuống, bắt đầu cởi nút quần cô.
Ý Ý gấp gáp chặn lại, chạm vào ngón tay hắn, bỗng nhiên cảm thấy cả người mình thấu lạnh, sức của cô căn bản là không ngăn được hắn, Nam Cảnh Thâm chỉ dùng cánh tay đã ngăn cô lại, không trở ngại chút nào đem quần cô kéo đến khuỷu chân.
Hắn cười gằn, khí tức tỏa ra mang theo mùi vị lạnh thấu xương:
- Tiêu Ý Ý, đầu óc em thật đúng là ngu ngốc, em cho rằng, tôi muốn nghe chính là cái này?
- Vậy còn có thể là cái gì!
Cô sốt ruột, trong lòng nghĩ cái gì, trực tiếp liền hét lên.
Mặc dù đã kết hôn, tính ra, cô vẫn là một cô thiếu nữ, tuổi lớn ra, đại não sao lại không giỏi ra, đặc biệt là dưới tình huống này, cô sao lại không rõ, tệ hơn nữa, còn có thể đoán được tâm tư của người đàn ông này.
Cô đúng là cực sợ, không dám khóc lên, cật lực đè thanh âm cổ họng đến bốc khói, lại mở miệng, dĩ nhiên là khóc nức nở:
- Anh đến cùng muốn như thế nào, anh nói cho tôi biết đi, đừng bảo tôi đoán, tôi thật sự đoán không ra, van xin ngài......
Con ngươi người đàn ông tối sầm lại, có phẫn nộ, lạnh lùng, còn có tia thất vọng.
Hắn không nói hai lời, trực tiếp đẩy áo Ý Ý lên tới ngực, tay từ vạt áo dưới đi vào, lòng bàn tay bọc lấy cái nịt vú thêu phim hoạt hình của cô, nhào nặn, khí lực trên tay căn bản không lưu tình.
Rất kỳ quái, thật đau đớn, Ý Ý hít vào một ngụm khí lạnh, quay đầu che đi cảm giác sỉ nhục.
- Nam Tứ gia...... Nam Cảnh Thâm! Tôi van anh, van anh......
Cô nhanh chóng hô to, lại sợ bị người bên ngoài phòng làm việc nghe thấy, đành cắn vào môi dưới, bờ môi run lên, răng đều không thể cắn.
Con mắt Nam Cảnh Thâm càng ngày càng sâu, thân thể phản ứng càng ngày càng mãnh liệt, mấy cái nút áo trên áo sơ mi đã mở ra, cổ áo mở rộng, mơ hồ có thể nhìn thấy xương quai xanh hắn lồi lên, cơ bắp căng phồng, hắn thốt nhiên gầm nhẹ một tiếng, sờ eo của cô, rồi tiến vào trong lồng ngực, môi mỏng chống ở vành tai cô, trách mắng:
- Thỏ con, có cảm thấy không?
Bàn tay to lớn của người đàn ông như kìm sắt điều khiển cô, khiến cô xụi lơ thân thể, lòng bàn tay dày rộng bao lấy cái mông của cô, dùng sức ép hướng về nơi đó của hắn, lòng bàn tay đốt nóng nhiệt độ, cùng nhiệt độ trước mặt hắn so ra, quả thực không đáng nói.
Ý Ý trong lòng bàn tay hắn rung động không ngừng, đầu ong ong.
- Tôi muốn ở nơi này làm em, em có thể làm được gì? Em dám nói thân thể của đàn ông cứng rồi sẽ không muốn phát tiết?
Từng tiếng, từng câu, làm cô á khẩu không trả lời được, nước mắt ngay ở khóe mắt, cũng không dám rơi xuống, nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt trắng bệch, ảm đạm, chỉ có thể nhìn thấy viền mặt hắn.
- Hiện tại, em còn cảm thấy chuyện khuya ngày hôm trước, không có tôi cô có thể an ổn? Còn mặt mũi đến thay giám đốc Tô cầu xin? Em đối với thân thể mình, đến cùng có bao nhiêu trì độn!
Hắn không để ý đến sự xấu hổ của cô, "nhất châm kiến huyết" chọc thủng cô, trên người cô gần như còn mỗi cái quần lót, đã dính chút nhiệt lưu kỳ quái từ bên trong thân thể mình chảy ra.
Loại cảm giác đó rất xa lạ, cô không biết này đại biểu cho cái gì.
Nam Cảnh Thâm cắn răng nghiến lợi, cuối cùng phát một tiếng gầm nhẹ:
- Con mẹ nó em cho rằng, đồng ý vì em tắm nước lạnh, ngoại trừ tôi ra còn có người khác hả?
Cô sợ vỡ mật, một chữ đều nói không ra, kinh ngạc nhìn hắn, trong đầu trống rỗng.
Rốt cục hiểu rõ tại sao hắn lại nổi nóng, là trách cô trong tiềm thức đối với cơ thể đàn ông đánh giá quá thấp sao.
Vậy đây không tính là một loại...... quan tâm?
Cô đúng là điên, lại ở thời điểm như thế này, lại có loại ý nghĩ này, quả thực giận dữ và xấu hổ đến muốn đánh mình bạt tai.
Nam Cảnh Thâm cúi xuống ở cổ cô, thật sâu thở hổn hển, không có tiến thêm một bước nữa, giống như đang bình phục xao động trong cơ thể. Tim Ý Ý như treo ở giữa không trung, chậm chạp không xuống được, con ngươi lay động, cô cố gắng nuốt xuống một cái, đuôi mắt chậm chạp hướng về phía hắn nghiêng đi, khóe mắt nhìn ra chỗ ánh sáng, màu sắc lỗ tai hắn đã bình thường.
Mặc dù dục vọng đã thức tỉnh, hắn còn có thể duy trì bình tĩnh được không.
Hắn chống ở trên cổ cô thở ra khí thô, nhưng không làm gì nữa.
Không biết qua bao lâu, Nam Cảnh Thâm từ trên người cô rời đi, quay lưng về phía cô mà đứng, nhấc lên quần xilíp, nút áo bị đứt sớm không biết đã lăn đi nơi nào, cúi đầu nhìn một chút dục vọng dưới bụng, không có dấu hiệu muốn lùi xuống.
Đáng chết!
Hắn chưa từng có mất khống chế qua như vậy.
Chỉ cần vừa dính vào thân thể của cô, cơ thể táo bạo liền không thể ép xuống được.
Sau khi hắn đứng dậy, Ý Ý ngay lập tức che lại mình, chậm rãi ngồi dậy, cầm áo kéo xuống, lại kéo quần, đến bây giờ tay cô còn đang run rẩy, căn bản không có lực, chẳng qua là chỉ cởi đến khuỷu chân, ước chừng hai phút mới kéo lên được, lúc cài cúc áo, móng ngón trỏ mắc vào trong khe hở, không khống chế sức, đứt mất nửa đoạn.
Cô nhẹ hít một cái, không biết là móng tay đau, hay là bị hắn nhào nặn chỗ kia đau, hay thật sự cảm thấy xấu hổ oan ức, nước mắt rốt cục rơi xuống. Vừa nghe thấy động tĩnh, người đàn ông liền xoay người lại.
Hắn thâm thúy nhìn cô, Ý Ý theo ý thức cuộn hai chân, hướng về trong sô pha trốn, đầu cúi xuống đến thấp, mi mắt nửa che, lông mi nhỏ dài trên điểm nước mắt như hạt châu óng ánh, cô cố ý không nhìn tới hắn.
- Cho tôi nhìn một chút.
Người đàn ông ngồi xuống, lòng bàn tay hướng cô mở ra.
- Tay.
Ý Ý không nhúc nhích.
Hắn chờ vài giây, sau đó kéo tay cô, lần này cô không giãy dụa. Khi hắn nhìn thấy cô đứt móng tay, dưới móng có máu chảy ra, mắt hắn liền chìm xuống.
Một tiếng thở dài, hắn nắm lấy ngón tay của cô ngậm vào mút.
Ý Ý giật mình, run rẩy nghiêng mặt đi, trong lòng ngứa ngáy, cô cắn môi dưới, cái miệng nhỏ đang run rẩy, rốt cục không nhịn được ai oán một tiếng.