Hiện trường cầu hôn bi ai nhất lại ngạc nhiên nhất có lẽ chính là ngày Thẩm Thanh Châu cầu hôn Du Vãn. Ở nhà làm bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, kết quả vừa lấy nhẫn ra lại nôn nghén...
Vốn là với tính tình nghiêm khắc cẩn thận của Thẩm Thanh Châu thì có lẽ sẽ hết sức bất mãn, nhưng mà Du Vãn mang thai, vì vậy màn cầu hôn chưa thành biến thành chuyện ngạc nhiên.
Hôm trước vừa xác nhận mang thai, hôm sau lập tức đến cục dân chính.
"Xuống đi."
Thẩm Thanh Châu mở cửa cho Du Vãn.
Du Vãn lén nhìn cục dân chính ở phía sau Thẩm Thanh Châu, "Ừ... Chúng ta phải kết hôn sao?"
"Lĩnh chứng."
"Làm sao vậy, không dám xuống?" Thẩm Thanh Châu nói.
Du Vãn, "Mới không có, em cũng đã đeo nhẫn của anh rồi, có thể không xuống sao."
Đúng vậy, tối hôm qua lúc Du Vãn ngẩn người, Thẩm Thanh Châu cầm chiếc nhẫn nói gả cho anh, sau đó anh quỳ gối xuống ở trước mặt cô, một cô y tá kích động kêu lên, nhưng anh làm rất lưu loát, giống như xung quanh không có người, cũng giống như luyện qua rất nhiều lần.
Khi đó Du Vãn cảm thấy tai như ù đi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, cô chỉ có thể nghe được thanh âm của anh, lạnh lùng từ tính, mang theo sự ôn nhu.
Cô làm sao có thể không đáp ứng gả cho anh, đời này yêu Thẩm Thanh Châu, làm sao có thể thích người khác. Vì vậy cô đưa tay ra rồi nói, "Đeo nhẫn lên cho em..."
Khi đó ánh mắt của Thẩm Thanh Châu ôn nhu biết bao, anh cầm tay của cô, giống như đang cầm bảo bối trân quý nhất trên thế giới, khi anh vừa đeo nhẫn lên tay của cô thì bác sĩ cũng cầm bản thông báo đi tới, cô ấy nở nụ cười nói, "Chúc mừng Thẩm đạo, Du tiểu thư có thai rồi."
Đó lần đầu tiên Du Vãn chứng kiến Thẩm Thanh Châu cười như vậy, mừng rỡ như điên, có phần không kìm nén được cảm xúc của mình, anh lập tức muốn ôm chặt cô nhưng lại sợ làm cô bị thương, dáng vẻ mâu thuẫn, lúng ta lúng túng, có chút giống trẻ con...
Du Vãn nắm tay của Thẩm Thanh Châu đi xuống xe, hai người xem như bên cạnh không có ai trực tiếp đi vào cục dân chính. Hôm nay cục dân chính có rất nhiều người, Thẩm Thanh Châu và Du Vãn tiến vào liền đưa tới sự chú ý của mọi người ở đây, mọi người ngẩn ngơ nhìn hai người bọn họ... Không lầm chứ, kết hôn cũng gặp được minh tinh? Kết hôn cùng ngày với Thẩm Thanh Châu?! Thẩm Thanh Châu và Du Vãn tới lĩnh chứng!!!
"Thẻ căn cước và sổ hộ khẩu bản gốc." Thẩm Thanh Châu rất bình tĩnh.
Du Vãn hết sức xem nhẹ mọi người ở xung quanh, lấy đồ vật từ trong túi ra rồi đưa cho Thẩm Thanh Châu, "Anh trai em còn chưa biết em lấy sổ hộ khẩu, anh nói xem, em có cần thông báo với anh ấy một tiếng không?"
Thẩm Thanh Châu, "Không phải sợ chưa kết hôn mà có thai sẽ bị mắng sao, trước tiên lĩnh chứng, đến lúc đó không phải lo nữa."
Hai người lần lượt thực hiện theo quy trình, lúc điền tờ khai thì những đôi tình nhân nhỏ hôm nay đến kết hôn đã không nhẫn nại được nữa rồi, trực tiếp lấy điện thoại ra chụp hình, tin tức lớn!!! Tin tức bùng nổ!!!!
Toàn bộ ảnh chụp đăng lên weibo, một người truyền lập tức có vô số người hưởng ứng, đều rối rít hỏi thăm vị trí.
Thẩm Thanh Châu và Du Vãn cuối cùng cũng cầm được giấy hôn thú.
Lúc hai người đi ra đã có không ít "quần chúng vây xem", đương nhiên còn có các phóng viên bát quái.
Bây giờ Du Vãn đang mang thai, Thẩm Thanh Châu tuyệt đối sẽ không qua loa, cho nên anh đã sớm nghĩ tới tình huống hiện tại, cũng đã sắp xếp xong xuôi người ở bên ngoài, cho nên hai người bọn họ vừa ra khỏi cửa thì đã có nhân viên bảo vệ qua đây đưa hai người lên xe.
"Haizzz... lại phải lên tin tức, em thấy năm nay em ngồi trên hotsearch hơi nhiều." Du Vãn buồn cười nói.
"Không vui?"
"Cũng không có vấn đề gì, quen là tốt rồi." Du Vãn tựa vào vai của Thẩm Thanh Châu, thuận miệng nói, "Anh nói xem trong bụng em là con trai hay con gái?"
Thẩm Thanh Châu nhìn về phía cái bụng bằng phẳng của Du Vãn, "Em thích trai hay gái?"
Du Vãn suy nghĩ một chút, "Đều thích, nếu như là con trai thì nhất định đẹp trai như anh, nếu như là con gái thì nhất định xinh đẹp như anh."
Thẩm Thanh Châu, "?"
Du Vãn ngước nhìn Thẩm Thanh Châu, "Nếu như anh cosplay thành con gái thì nhất định sẽ rất xinh đẹp, cho nên em tin tưởng gen của anh."
Thẩm Thanh Châu buồn cười, khẽ búng vào trán của Du Vãn, "Nếu như là con gái thì tốt nhất nên giống em, dáng dấp sẽ dễ thương."
Du Vãn cong môi, "Cũng đúng. Nhưng mà Thẩm Thanh Châu, nhân khẩu của nhà chúng ta càng ngày càng nhiều, em thấy sắp nổ tung rồi."
"Ừ..." Thẩm Thanh Châu chăm chú suy nghĩ một chút, "Hay là chúng ta đổi một phòng ở lớn hơn."
"Ừm, có thể, đúng lúc cho Du Điểm Điểm và Đậu Đỏ còn có nhóm tiểu bảo bảo ở một phòng."
"Được."
"Đúng rồi, để em gọi điện cho Nùng Nùng."
"Không gọi cho Du Hoán trước sao?"
Du Vãn ho khụ một tiếng, "Ngày đó anh trai em nói muốn đi Anh, em nghĩ có lẽ hai người họ ở cùng nhau, em gọi cho Nùng Nùng trước, đến lúc đó cô ấy có thể giúp em lôi kéo anh trai em một chút."
Du Vãn nói xong liền gọi điện thoai, có người nghe máy.
"Alo..." Thanh âm mơ mơ màng màng, giống như là đang ngủ.
"Nùng Nùng, mày đang ngủ sao? Tao có chuyện muốn nói cho mày biết."
Giản Vũ Nùng đáp một tiếng, sau đó dạ một tiếng, "Tay, tay bị tê rồi..."
Du Vãn, "Hả?"
"Chỗ nào?" Thanh âm của đàn ông... Du Vãn ngẩn người, sao nghe thanh âm của người đàn ông này cô lại thấy quen quen nhỉ, hơn nữa thanh âm này cũng mang theo âm sắc vừa mới tỉnh ngủ, anh trai cô???
Giản Vũ Nùng vừa mới tỉnh ngủ nên cả người mơ mơ màng màng, nhận điện thoại hoàn toàn là do quán tính, vì thế ngay sau đó điện thoại liền bị bỏ quên ở trên gối.
"A A A, tê!!"
"Xin lỗi, tại anh đè lên em, em nhịn một chút, để anh xoa bóp cho em." Nghe một chút! Thanh âm này! Sao lại có chút không đứng đắn vậy!! Du Vãn cảm giác não mình như muốn nổ tung, mặt cũng đỏ ửng.
"Khụ, anh? Nùng Nùng?"
Thanh âm ở đầu dây bên kia đột nhiên ngừng lại, Du Vãn ngồi thẳng, gần như có thể tưởng tượng ra bầu không khí quỷ dị ở bên kia, được rồi, không phải là cô cô ý làm phiền.
Một phút sau, thanh âm của Du Hoán từ trong điện thoại truyền tới.
"Khụ, làm sao vậy?"
Trong mắt Du Vãn xẹt qua ý cười, "Anh à, anh đang làm gì thế?"
"Nhưng em còn nhớ kỹ, có người nào đó nói với em không thể tùy tiện... Anh, trước đó anh còn giáo huấn em đó."
Khuôn mặt Du Hoán xuất hiện ba vạch đen, "Không có việc gì thì cúp."
"Ôi đừng, em có chuyện, chuyện đứng đắn, anh không nghe đến lúc đó đừng có trách em."
"Chuyện gì?"
Du Vãn hắng giọng, "Em lấy sổ hộ khẩu."
"Sau đó thì sao?" Du Hoán không phản ứng kịp.
"Sau đó... Sau đó em đi cục dân chính, sau đó, em và Thẩm đạo nhà em lĩnh chứng rồi."
"... Cái gì?"
"Chính thức thông báo cho anh biết, em gái anh đã sớm hơn anh một bước, kết hôn rồi."
Du Hoán nghẹn họng.
Du Vãn, "À, em nói xong rồi, hai người nên tiếp tục thì cứ tiếp tục, em cúp đây, bye bye..."
"Du Vãn?!"
"Tút tút tút..."
Giản Vũ Nùng từ trong chăn ngồi dậy, khuôn mặt đỏ ửng, "Du, Du Vãn nói cái gì thế?" Trời má, mặc dù bình thường cô luôn nói những thứ "vàng [1]" ở trước mặt Du Vãn, nhưng mà bị người khác thấy được thì cũng xấu hổ lắm!!
[1] Vàng ở đây là nói lái, ý là những thứ đen tối đó:v
Được rồi, tối hôm qua là lần đầu tiên! Có thể không xấu hổ sao!
Du Hoán quay đầu nhìn về phía Giản Vũ Nùng, chậm rãi cúi người, "Du Vãn nói, nó lĩnh chứng rồi."
"Hả?!"
"Nùng Nùng, em nói xem chúng ta có phải nên nhanh một chút không?"
"..."
Sau khi tin tức Thẩm đại đạo diễn kết hôn truyền ra, weibo bắt đầu bùng nổ. Nhưng mà thật đáng tiếc, Thẩm Thanh Châu không mời truyền thông đến hiện trường, cho nên các phóng viên không cách nào chụp được hình ảnh trong tầng tầng lớp lớp người vây quanh.
Những fan hâm mộ gào thét, fan mê sách cũng gào thét! Cầu vợ chồng Thẩm Du ném chút thức ăn cho chó, không nên bảo thủ như vậy!!!
Mọi người rối rít cảm thán, Thẩm Thanh Châu này, Vị Vãn này!! Hai người này đều thích khiêm tốn, cũng không thích công khai, làm fan của hai người họ thì nhất định phải làm tốt dự tính "trái tim mệt mỏi".
Trước hôn lễ thì Du Vãn không bận rộn lắm, hơn nữa cô còn mang thai, cho nên Thẩm Thanh Châu sẽ không để cô phải lo lắng, vì thế thỉnh thoảng có người khóc lóc ở dưới weibo của cô, ừ... sau khi kết hôn thì nên phát weibo gì gì đó?
"Cô dâu ~~"
Lý Manh Manh từ bên ngoài đi vào phòng trang điểm, "Wow, đẹp đến điên rồi!!"
Du Vãn đã xong mặc áo cưới, khuôn mặt tinh xảo giống như búp bê gốm sứ, "Làm sao cô vào đây được?"
"Muốn đến sớm một chút để nhìn cô, nghe nói áo cưới này Thẩm đạo có tham gia thiết kế, Vị Vãn, cô thật sự tốt số."
Du Vãn cười cười, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Giản Vũ Nùng xông vào, hôm nay cô ấy là phù dâu của cô, "Du Vãn, không xong, vừa rồi tao nghe được không thấy nhẫn đâu."
"Hả?" Du Vãn ngẩn người, "Làm sao lại không thấy."
"Tao nghe Đường Duyệt nói, bây giờ bọn họ đang đi tìm, vật quan trọng như thế mà cũng để không cẩn thận, thật là!"
"Chẳng biết tại sao lại không thấy."
"Tao cũng không biết."
"Ôi chao! Hai người nhìn ngoài kia kìa." Lý Manh Manh đột nhiên chạy ra ban công, "Sao Đường Duyệt lại chạy đuổi theo Đậu Đỏ?"
Du Vãn nhấc váy cưới đứng lên rồi đi tới ban công.
Phòng trang điểm của các cô là lầu ba, dưới lầu là một bãi cỏ, cách đó không xa là hiện trường hôn lễ được thiết kế tỉ mỉ. Du Vãn nhìn xuống dưới, quả nhiên nhìn thấy Đường Duyệt đuổi theo ở phía sau Đậu Đỏ. Không đúng... không chỉ Đường Duyệt, còn có mấy người mặc âu phục cũng tiến lên truy đuổi.
"Trong miệng Đậu Đỏ ngậm cái gì đó phải không?" Lý Manh Manh híp mắt một cái, cẩn thận quan sát.
Giản Vũ Nùng vỗ lan can, "Không thể nào, hộp nhẫn là Đậu Đỏ ngậm đi??"
Dưới lầu, cuối cùng Đậu Đỏ cũng bị mọi người bắt được, hộp nhẫn bị nó cắn cuối cùng cũng được Đường Duyệt lấy ra.
Du Vãn thấy có phần dở khóc dở cười, Đậu Đỏ à, xem ra mày lại phải đứng góc tường kiểm điểm rồi... Hơn nữa thời gian đứng lần này nhất định sẽ chỉ dài chứ không ngắn.
Đậu Đỏ bị dắt trở về, mà lúc này, Thẩm Thanh Châu cũng từ bên trong đi ra chỗ Đậu Đỏ. Du Vãn không nhìn thấy bọn họ nói gì, chỉ thấy Đường Duyệt đưa hộp nhẫn cho Thẩm Thanh Châu.
Dưới ánh mặt trời, Thẩm Thanh Châu mặc âu phục màu trắng, cổ áo có đính một cái nơ bướm màu đen, vô cùng đẹp mắt. Du Vãn chống cằm nhìn anh, không biết có phải là cảm ứng hay không, Du Vãn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu đột nhiên nhìn sang chỗ cô.
Hai mắt nhìn nhau, ánh mắt Thẩm Thanh Châu nhàn nhạt, thế nhưng cô lại có thể nhìn thấy tựa hồ trong mắt anh chỉ đối với cô mới tồn tại sự ấm áp. Cô đột nhiên nhớ tới lần đầu gặp gỡ, ánh mắt anh lúc đó vừa ngạc nhiên vừa lạnh nhạt, khi đó anh nhất định không nghĩ tới cô gái có vẻ mặt hốt hoảng đứng ở bên cạnh anh sẽ đi cùng anh tới cuối đời.
Đúng vậy, cô cũng không nghĩ tới, Thẩm Thanh Châu ngoài lạnh trong nóng sẽ là ràng buộc mà cô vĩnh viễn cũng không muốn buông ra.
Du Vãn nhìn thấy Thẩm Thanh Châu nở nụ cười, anh há miệng nói cái gì đó.
Lý Manh Manh nhìn về phía Du Vãn, "Thẩm đạo nói cái gì đó?"
Cửa phòng trang điểm lại mở ra, "Cô dâu, chuẩn bị một chút nữa rồi đi ra nhé."
"Được được." Giản Vũ Nùng vội vàng kéo Du Vãn vào trong, "Nhanh bổ trang."
Một giây trước khi Du Vãn bị kéo vào trong đã nhìn thấy Thẩm Thanh Châu nói, "Chờ anh."
Thẩm Thanh Châu, em đương nhiên sẽ chờ anh.
Chờ anh nắm tay em, đi hết cả đời này.
- Hoàn chính văn -
Lời tác giả: chính văn kết thúc, cảm ơn mọi người trong hai tháng này vẫn luôn luôn quan tâm đến câu chuyện của Thẩm Thanh Châu và Du Vãn ~~ Yêu mọi người ~~
Viết liên tiếp hai bộ truyện có chút ngắn gọn, não cũng có chút thiếu dưỡng khí (hahaha) bộ truyện tiếp theo cũng đang chuẩn bị, có lẽ khoảng tháng 9 hoặc tháng 10 sẽ đăng lên ~ hy vọng đến lúc đó mọi người vẫn yêu thương tôi như cũ (Không yêu thương tôi thì tôi sẽ "đi chết"!!!)
Ừ, kế tiếp là phiên ngoại, phiên ngoại có tiểu bảo bối ~~ hi hi
Mọi người đề cử tên cho tiểu bảo bối nhaaa (Cả tên chính và nhũ danh, dễ nghe nhất định sẽ dùng!!! Đặt tên khiến tôi rất mệt mỏi) tên con gái nha.
Lời editor: chỉ còn 2 phiên ngoại nữa là chính thức kết thúc rồi.